-"Ta là ?"Hắn ta hỏi với chính mình.
Trong khoảng không đen tối vĩnh hằng, bỗng dưng xuất hiện một đốm sáng nhỏ yếu ớt, mờ ảo le lói mà lay lắt.
Thời gian trôi, đốm sáng đó dần dần bộc phát trở thành một ngọn lửa mang theo nguồn sáng mãnh liệt, ánh quang màu đỏ vươn ra mọi ngóc ngách của hư không, đúc kết huyền diệu thành từng mảng tâm hồn, ý chí, cảm xúc...! để mà khi hắn ý thức được thì ngọn lửa đó đã trở thành một linh hồn hoàn chỉnh của chính mình.......Hoang SơnMột vùng núi già thưa thớt, những tán lá cây cô đơn trơ trụi dưới trời, thỉnh thoảng mới thấy có vài cụm bụi lá phát triển san sát nhau, chiều cao của cây nơi đây cao nhất cũng chỉ là 2m hạ xuống, trải dài trên mặt đất một loài cỏ dại màu tím...!Nguyên do nơi đây năm xưa bị một quả thiên thạch đáp xuống đem đến sự diệt vong của vạn sinh linh, cỏ dại với sức sống mãnh liệt mà thoi thóp để tồn tại song lại nhiễm phóng xạ từ vụ thiên tai mà dần biến chất.
Động vật nơi đây hầu như đã chết, chỉ còn lại chuột, gián, những loài động vật ăn tạp nhỏ là thỏa thích giao du giữa vùng sơn cước đầy u ám cho đến ngày nay.Mặt trời lên cao đã vượt quá đỉnh, buổi trưa đầy nóng nực mang đúng bản chất của một ngày hè, ánh thái dương tỏa nắng chiếu rọi khắp vùng núi, những tán lá cây thưa thớt, không có chỗ nào mà nguồn sáng không chạm tới, bóng đêm đành phải thua thiệt mà lui lại chỗ ẩn nấp của mình.
Dưới chân núi, một toán người đang tụ tập với nhau bàn chuyện ở bên ngoài cửa của một hang động cỡ nhỏ, tuy một hoạt động bình thường nhưng cũng đủ làm cho bầu không khí ảm đạm của vùng Hoang Sơn được vơi đi phần nào, họ mang theo những dụng cụ để đào, đục khoáng sản, xe chở đá,...! hẳn là một chỗ để khai thác mỏ.-"Nên dừng việc khai thác ở đây thôi, sẽ rất nguy hiểm nếu còn tiếp tục thưa ngài!"- phó thủ lĩnh nói-"Không thể! Cả đoàn đã góp bao nhiêu vốn và tinh lực để đầu tư vào chỗ này, chẳng lẽ ngươi bảo ta phải dừng khi đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta"-thủ lĩnh đoàn nói-"Nhưng..
"-"Ngươi này tên hèn nhát, đây muốn nói với bọn ta rằng việc khai khoáng ở đây sẽ dừng trong khi mà tiền vốn đã cạn và đem tay trắng trở về làng đúng không?!"-"Xin đại nhân quở trách, là ta nghĩ không thông"-phó thủ lĩnh hối-"Hừ, biết điều rồi thì cút vào hang mà đào tiếp đi, làm như mỗi mình ngươi chịu nguy hiểm vậy"Tên phó thủ lĩnh cắn răng hậm hực mà đi, cả đoàn không dám cãi lại hay phản đối nên lẽo đẽo theo sau, trưởng đoàn với khuôn mặt tức giận, nhăn nhó cũng tiến vào.
Cuộc sống vốn khó khăn, không ai là không phải làm cả, cũng chỉ để cầu một sinh cơ trong xã hội mà thôi.
Dưới buổi trưa hè mà phải lao thân vào những công việc nặng nhọc như vậy thì một vài cuộc tranh cãi xảy ra cũng không phải là chuyện hiếm gặp.Nói về lịch sử của Hoang Sơn thì năm xưa vùng núi là tập hợp của những ngọn núi trẻ, cao dốc kề nhau mà thành, một vùng núi nguy nga hùng vĩ không những vậy mà sâu trong lòng núi còn lộng lẫy hơn bởi sự lấp lánh của biết bao khoáng sản, đá, ngọc quý hiếm được đính trên vách hang động thậm chí một vài khoáng vật còn lộ thiên ra ngoài.
Một vùng tài nguyên phong phú, sinh vật thì đa dạng được bao quanh bởi mấy chục ngôi làng đầy ắp người đi kẻ lại, các giao thương không tiếc mà đến kiếm lời, các du hành giả đến để chiêm ngưỡng cũng như thỏa mãn tính phiêu đãng bản thân, đội khai thác tấp nập ra vào hang như đi chợ.
Một nơi đầy ắp sự nhộn nhịp, trái ngược hoàn toàn với vẻ ảm đạm hiện nay.Nếu đem so sánh với con người thì lịch sử Hoang Sơn như một chàng thiếu niên trang hán khỏe mạnh, đầy hoài bão với một tương lai rộng mở bỗng giờ đây lại trở thành một ông cụ mặt mày tím tái vì bệnh, đầy tiếc nuối thời trai trẻ, đáng hận, cay đắng thay.
Trải qua một hồi thiên tai, sự vật cũng theo đó mà trôi vào dòng chảy quá khứ, làng mạc bị vạ lây, người không chết thì cũng di cư, từ mấy chục ngôi làng thì giờ đây chỉ còn một, hầu hết mọi tài nguyên điểm đều bị phá hủy, duy chỉ còn một chỗ là cái khu mỏ cỡ nhỏ bị bỏ hoang mà toán người kia vừa vào vẫn còn sừng sững đến bây giờ.-"Mụ nội nó! Ngày xưa đám chết tiệt nào lại thiết kế cái mỏ này bé như vậy"-một đoàn viên do bất cẩn mà cụng đầu vô đá ra sức mắng chửi-"Tuy nó đi ngu nhưng ta công nhận chỗ này bé thật"-"Hả, sao trong đây lại có thứ sáng sáng vậy?"Trong hang động để khai thác phải cần đuốc nhưng cả đoàn bỗng phát hiện một nguồn sáng lạ, ánh quang không đến từ lửa nhưng được lửa truyền ra và lộng lẫy khác thường, cả đoàn bị hấp dẫn đến và khi họ nhận thức được:-"Đá quý, chắc chắn là đá quý"Viên đá quý màu đỏ hiện lên, dính chặt vào tường, đẹp đẽ và to lớn, chiếm quá nửa của một người đàn ông trưởng thành.-"Trời ơi! Trên đời này có loại to đến mức vậy sao!"-"Kích Thước này cũng quá khủng rồi!"-"Phát Tài Rồi Ba Má Ơi, Tổ Tiên Ơi!"La hét trong vui sướng, những người trước đó còn than mệt thì giờ đang vắt kiệt hết sức lực của mình để gỡ bỏ viên đá xuống khỏi vách tường.
Tần số các dụng cụ va chạm vào đá ngày càng tăng đến khi viên đá rơi ra ngoài thì họ đại hỉ như ngày lễ cưới của chính mình vậy.
Nước mắt hạnh phúc tuôn ra khi thấy một tương lai tươi sáng đang chờ đợi họ...Cả đoàn dần bình tĩnh lại, nước mắt nước mũi, nước dãi vẫn còn đang dính trên vạt áo của họ nhưng chẳng ai màng đến cả, họ bắt đầu phân chia thành quả, duy chỉ còn một người vẫn đang khóc.-"Ta biết ngươi khổ cực lâu rồi, nhưng giờ cần bình tĩnh lại để bọn ta còn chia"-"K-Không phải mà là ..."Ra là lúc đào cục đá, nó rơi xuống làm gãy ba bốn ngón chân của một đoàn viên..