Một ngày mới chốn Hoang Sơn.Sau một quãng thời gian trầm mê trước cảnh vật, hắn lấy lại ý thức, đầu cúi xuống một góc nghiêng vừa đủ để thấy toàn bộ thân ảnh.Nửa phần thân dưới đang bị kẹt! Theo phản xạ tự nhiên hắn dồn chút lực vào hai tay của mình và đẩy bản thân lên khỏi bãi đất đang giam cầm hắn, tiếng đá vụn vỡ ra rôm rốp.
Phần giáp chân dần dần chòi ra tiếp theo đó là đôi hài dưới chân hắn cũng làm bằng giáp, sự tự do về thể xác làm hắn cảm khái, bước ra khỏi bãi đất, một bộ kiện giáp biết đi.Hắn lững thững đi được vài bước thì bỗng chốc nhìn thấy có hai người đang tiếp cận hắn, người bên trái là một vị nam hán mới tuổi đôi mươi đang nắm trong tay một ngọn giáo thô, bên phải là một ông cụ với khuôn mặt nhăn nheo, đầu tóc trắng phau, tuy di chuyển hơi cứng nhắc nhưng cũng không cần đến gậy để trống.
Hai bên chạm mặt nhau, cả bầu không khí chìm vào sự tĩnh lặng.......Vùng Hoang Sơn chỉ còn lại một ngôi làng tên Vạn Thọ, do ở khá xa khu mỏ dưới chân núi nên đêm qua làng có rung lắc nhẹ một chút rồi trở lại như thường.
Cẩn tắc vô áy náy, rạng sáng ngày hôm sau trưởng làng đem tập hợp vài người lại để tìm ra nguyên nhân phát sinh, sau khi biết nguồn cơn phát ra từ hướng của khu mỏ, trưởng làng đã di chuyển cùng với đội tuần tra làng để đến hiện trường dò xét.Sau chục phút di chuyển, đám người tuần tra cuối cùng cũng đến hiện trường, một bãi đá tảng bị vỡ xếp chồng chất lên nhau không theo quy luật nào cả.
Đoàn đội phân chia nhau các công việc bắt đầu tiến hành xử lý...!Hai ba người đang đào đống đá lên thì bỗng chốc giật bắn lại đằng sau trong kinh hãi, một cỗ thi thể méo mó hiện ra với phần đầu bị dập nát, chẳng ai nhận ra được thân phận của nạn nhân cho đến khi họ để ý đến bộ quần áo, tuy rách tả tơi nhưng vẫn còn vài nét quen thuộc đủ để xác nhận.-"Là-Là Bản Đa, đội trưởng khu khai thác"-"Hắn chết đau đớn quá"Mọi người bắt đầu cảm thấy đau thương cho hắn, và càng chắc chắn một điều rằng cả đoàn khai thác khu mỏ này đều đã theo Bản Đa mà đi.Sau Bản Đa, lần lượt những thi thể của đoàn khai quật dần dần được tìm thấy, tuy bị vùi lấp ở nhiều đoạn khác nhau nhưng rốt cục cũng tập hợp lại đủ tất cả, trưởng làng xót xa cho những số phận bị kịch ấy nhưng ông lại xót hơn khi nghĩ đến gia đình của các nạn nhân, người mẹ già ở nhà lo lắng mong chờ tin tức từ con mình, các cặp vợ chồng giờ đây đã xa cách nhau vĩnh viễn, những đứa bé còn dại khờ đang chơi sau sân nhà thì chẳng mảy may biết gì...!Ông còn cảm thấy hổ thẹn khi trước đó chính ông là người đã giao phó cho cả đoàn đến khai thác khu mỏ, ai ngờ lại xảy ra biến cố này cơ chứ.-"Thế giới này thật tàn nhẫn a"Trưởng làng không đủ can đảm để nhìn đống thi thể đó nữa, ông hướng bộ mặt nhăn nhó của mình về phía xa xa mà đi Ông cần một chỗ yên vắng để ổn định lại tinh thần và suy nghĩ nên ăn nói thế nào khi đối mặt với hộ gia đình các nạn nhân, là một trưởng làng, tóc ông đã bạc trắng cả đầu khi phải suy nghĩ biết bao.-"Hử!"Đôi mắt ông đã kém, ông bỗng nhìn thấy một cụm chấm đen có dạng người đang động ở trên phía đồi đằng xa.
Vùng Hoang Sơn vốn hẻo lánh, cảm thấy tò mò, ông gọi một cậu trai trẻ đi theo để hậu thuẫn mình đến điểm đen trên kia phòng chuyện bất trắc, đội xử lý vẫn tiếp tục công việc của riêng mình.....Hai bên mặt đối mặt, chàng trai trẻ nơm nớp lo sợ, mắt cậu rất rõ thứ đang đứng trước mặt mình, một bộ kiện hắc giáp ánh lên màu đen của vực thẳm, trong hốc mắt phản lại ánh quang màu đỏ đậm, cặp mắt thứ đó như thể đang nhìn thấu mọi tâm can của cậu.
Những chi tiết của bộ giáp được nối với nhau như để cho một người đàn ông vạm vỡ mặc vào và ít nhất người đó cũng phải 2m cao, tỉ lệ tiêu chuẩn ăn khớp theo một cách hoàn hảo, liền mạch đến kỳ lạ, cậu đảo con ngươi của mình để quan sát, từ đỉnh đầu cho đến chân thứ đó thậm chí còn không có lấy một kẽ hở để thở, như kiểu cả kiện giáp này chính là bộ da ngoài đối với thứ đó vậy, và bộ giáp đó đang động, một bộ giáp có hồn.-"Thậm chí loại cây cao nhất vùng này..
cũng chỉ 2m"-cậu lẩm bẩm trong miệng.Trưởng làng nửa lo, nửa tò mò, nhưng ông vẫn giữ được bình tĩnh khi đối diện với thứ đó, dù sao thời gian ông tồn tại trên thế gian cũng phải gấp ba bốn lần cậu trai đang đứng bên cạnh mình, đã vậy ông còn là người đứng đầu cả một ngôi làng với cương vị trưởng làng.-"Xin hỏi, ngài đây là?"Dùng kính ngữ, chưa hết ngạc nhiên, ông không chắc thứ đó có phải là người không, dù vậy dáng bộ giáp đó hẳn là dáng loài người, một cuộc giao tiếp chắc chắn sẽ nảy ra....Người bên phải bỗng cử động cặp môi của mình và phát ra thứ âm thanh kỳ lạ.
Hắn ta không hiểu, hắn vẫn còn đang bỡ ngỡ trước thế gian, mới hôm qua hắn được sinh ra mà nay hắn đã có thể đứng trên đôi chân của mình đã là một kỳ tích.
Với cơ thể đồ sộ của mình nhưng hiện tại tâm hồn của hắn lại chỉ là tâm hồn của một đứa bé ba bốn tuổi, theo bản năng, hắn cảm thấy nên đi theo hai người trước mắt mình để học hỏi.
Mọi sinh vật đều có thói quen bám dính vào thứ mà mình quen thuộc, dù mới gặp lần đầu nhưng hắn lại thấy cả hai người lại quen thuộc hơn vạn vật xung quanh hắn, đặc biệt ở chỗ hình dáng mà hai người kia mang lại có nét tương đồng.
Còn việc trả lời lại kiểu gì, hắn lựa chọn im lặng, hắn cũng có thể phát ra thanh âm giống cách của người kia là từ phần miệng nhưng hắn không hiểu hệ thống ngôn ngữ nơi đây như thế nào, như một đứa bé sơ sinh, hắn cần người dạy nói......Không nhận được phản hồi, nửa phần lo lắng của lão đã ập đến, tình huống xấu nhất là thứ đứng trước mặt trở thành địch, ông nhìn sang cậu trai cạnh mình, tay cậu run bần bật, cầm chiếc giáo còn không vững, dù sao thì cậu trai này chân ướt chân ráo mới ra xã hội không lâu thì bị dọa là chuyện thường, lão thở dài, kể cả là một người tự tin đến mấy thì sau khi chiêm ngưỡng bộ giáp đồ sộ đó cũng không còn gửi gắm chút hi vọng nào vào cái giáo cũ bị mẻ này cả.Cả hai bên lại im lặng một hồi lâu, do đã muộn, ông lão đành mạo hiểm cùng chàng trai quay trở lại làng và để yên cho thứ đó, bỗng sâu thẳm trong tâm hồn, ông cảm nhận được một sự quen thuộc, gần gũi mà giác quan thứ sáu đang mách bảo ông, ông quay mặt lại nhìn.Thứ đó đang đi theo ông!Tuy sợ hãi nhưng lúc nhìn vào mặt của thứ đó, ông đã moi ra được một phần của thứ bí ẩn này, phần ngây thơ của nó! Ông có cảm giác này từ kinh nghiệm cả đời nhân sinh của ông, ông nhớ lại những đứa con, đứa cháu của mình hồi còn bé tí, chính tay ông đã chăm sóc chúng, nuôi dạy chúng, ngắm nhìn chúng lớn lên hằng ngày.
Cảm nhận đó ngày càng rõ rệt, gương mặt ông hiện lên sự đồng cảm, dường như ông phải có trách nhiệm với đứa bé đó vậy.Chàng trai sau khi thấy thứ kỳ dị, người không ra người, thú không ra thú đuổi theo mình, bị dọa cho cả kinh, cậu hèn nhát chạy về phía đội tuần tra thật nhanh để bảo toàn tính mạng mà quên mất lão trưởng làng của cả làng.
Trong bầu không gian yên tĩnh, chỉ còn hai sinh mệnh đứng nhìn nhau và đang cảm nhận được sự quen thuộc từ bên còn lại.Nhân duyên đến với lão trưởng làng một cách kỳ diệu, một người sắp gần đất xa trời như ông không thể tin rằng điều này lại xảy ra, một lần nữa ông đã cảm nhận được nét thú vị, đặc sắc của cái thế giới tàn nhẫn này..