Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Hai người hôn đã mệt, rốt cuộc cũng rời khỏi khoang miệng của nhau. Chưa chờ Hứa Tinh lấy lại hơi thở, Gia Trình đã bế y lên bước vào phòng tắm.

Hắn xả nước ấm vào bồn, chờ nước đã đầy, rồi ôm thiếu niên vào bồn tắm, ôn nhu tẩy sạch cơ thể của y.

- Tiểu Tinh tự làm được rồi.... anh Trình không cần phải vậy..... - Hứa Tinh ngượng chín mặt đối Gia Trình nói.

- Ngồi yên!!! - Hắn lạnh lùng ra lệnh, bàn tay vẫn tiếp tục động tác chà xát cơ thể thiếu niên.

Hứa Tinh đành im bặt cúi đầu, tùy ý để bàn tay to lớn của Gia Trình bắt đầu từ trán, mặt, mũi, môi, đến cổ, trước ngực, sau lưng, cánh tay của y mà tẩy rửa, tuy rằng động tác của hắn không mấy ôn nhu, nhưng luôn tận lực nhẹ nhàng không làm đau đến vết thương mà hắn gây ra trên cơ thể y.

Hứa Tinh không phải là chưa bao giờ thấy Gia Trình hắn ôn nhu với y đến thế, chẳng qua là ngay lúc này người tắm cho y không phải là Hứa Biên nữa, mà chính là Gia Trình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc đi. Thiếu niên chỉ cần hắn đối y tốt như thế, dù một chút thôi cũng được, đã thấy cảm động lắm rồi.

Hứa Tinh lén lút đưa mắt nhìn trộm Gia Trình, vẫn ánh mắt lãnh khốc đó, gương mặt mang theo khí chất đáng sợ đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn toát lên vẻ ôn nhu và tận tình, tim không biết từ khi nào mà đập nhanh.

Thừa dịp lúc Hứa Tinh đang ngây ngốc nhìn hắn, bàn tay to lớn đã chậm rãi đi xuống, khi đến bụng của y, khéo léo xoa nhẹ rồi tẩy trừ phân thân non nớt giữa hai chân thiếu niên. Hứa Tinh giật bắn người, bối rối cấp bách mà khép hai chân muốn che giấu, lại bị Gia Trình nhanh tay nhanh mắt gạt ra trước.

- Anh Trình.... - Hứa Tinh xấu hổ muốn che kín hạ thể quái dị kia, không ngờ lại bị Gia Trình hắn từng tất từng tất xoa nắn, nhẹ nhàng rửa sạch.

Gia Trình có chút bàng hoàng về phân thân vừa nhỏ vừa non nớt của Hứa Tinh, nơi này so với bàn tay to lớn của hắn là vô cùng nhỏ bé đi, lại còn mềm mượt, chẳng khác gì làn da của thiếu niên, ngay cả lông mao cũng gần như không có.

- Anh Trình.... chỗ đó... không cần.... - Hứa Tinh sợ rằng Gia Trình hắn sẽ thấy kinh tởm, y cư nhiên là một nam hài tử đã gần 16, mà ngay cả chỗ đó còn bằng cả một đứa trẻ 7, 8 tuổi, hảo kì quái a.

Gia Trình không nói gì, chỉ tà tà cười, chốc lát, tay hắn tiếp tục chuyển qua bên trong bắp đùi, hướng đến tiểu huyệt ẩn núp phía sau, ngón tay thon dài khẽ ấn vào cánh cửa khép kín.

- Ân...

- Đau sao?!! - Gia Trình cau mày, thanh âm trầm thấp hỏi Hứa Tinh.

- Dạ không... - Thiếu niên vội vàng phủ nhận, thực ra nơi kia đã đỡ hơn nhiều rồi, bất quá hắn đột nhiên chạm phải chỗ kín đáo kia, một trận đau nhức khẽ truyền đến, khiến cho y phải giật nảy mình mà đau đớn rên rỉ.

Gia Trình cau mày nhìn gương mặt trắng bệch của Hứa Tinh, y nhất định là rất đau đi, nhưng chỗ kia phải rửa sạch, không chừng sẽ bị nhiễm trùng mất. Hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài đi vào nơi hậu huyệt non nớt, khẽ kinh ngạc.

- Tại sao bên trong lại sạch như vậy?!! - Gia Trình lạnh lùng hỏi y.

- Dạ... kia... là hồi sáng... bác sĩ đã.... A..

Hứa Tinh bối rối giải thích, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nhưng đủ để lọt vào tai Gia Trình. Hắn nghe đến tên bác sĩ chướng mắt hồi sáng kia, liền nổi giận linh đình, ngay lập tức hung hăng mà chế trụ chiếc cằm của thiếu niên.

- Hắn ta chạm vào đây?!!! - Gia Trình hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Tinh.

- Dạ... anh ấy chỉ muốn chữa vết thương cho Tiểu Tinh thôi.... A.... - Thiếu niên cảm thấy quai hàm gần như muốn rớt ra ngoài, nước mắt khẽ rơi xuống, cố gắng giải thích cho hắn.

- Em dám cho hắn chạm vào?!! - Gia Trình bắt đầu tăng lực đạo, tựa hồ rất tức giận.

- Đối... thực xin lỗi.... nhưng mà Tiểu Tinh và anh ấy.... thực sự không có gì.... - Gia Trình hắn lại như vậy nữa rồi, có phải hay không hắn sẽ sinh khí mà đánh y, nghĩ đến đây, Hứa Tinh không kiềm được nước mắt mà chảy xuống.

Gia Trình đột nhiên bừng tỉnh lại, hắn đang làm gì vậy a, lại nổi giận vô cớ nữa rồi. Hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay, rời khỏi chiếc cằm bị bóp đến sưng đỏ của Hứa Tinh, vươn tay ôm lấy thiếu niên đang nức nở trong ngực.

- Hảo.... Tôi tin em.... đừng khóc... - Hắn ôn nhu xoa xoa chiếc đầu của Hứa Tinh an ủi, trong lòng không hiểu sao lại đau như vậy.

Hứa Tinh có chút kinh ngạc khi nghe thấy Gia Trình nói những lời kia, hắn là đang an ủi y sao. Không chờ Hứa Tinh mở miệng, Gia Trình đã buông y ra, cúi đầu hung hăng hôn lấy môi của y.

- Ngô....

Hắn đưa hai tay ôm lấy gương mặt của thiếu niên, ngăn cho y có cơ hội né tránh, rồi tham lam mút lấy đôi môi mỏng manh kia.

Hứa Tinh dường như bị Gia Trình tước hết oxi, tựa hồ như muốn ngất xỉu. Chốc lát, hắn dùng đầu lưỡi của mình mở lấy khoang miệng của y, kịch liệt quấn quít chiếc lưỡi nhỏ bé. Hắn đưa lưỡi lục lọi mọi kẽ răng, lợi của thiếu niên, trêu ghẹo chiếc lưỡi e lệ phấn nôn kia, cùng nó dây dưa chơi đùa, tận hưởng tư vị ngọt ngào.

Hứa Tinh bị Gia Trình hôn đến khó thở, đưa tay trước ngực hắn muốn đẩy ra, lại bị hắn đột nhiên giữ chặt hai cổ tay, đẩy y vào thành bồn tắm. Gia Trình vừa không ngừng hôn môi thiếu niên vừa đem bản thân nhảy vào trong bồn, cơ thể vốn dĩ đang khô ráo nay lại ướt đẫm từ đầu đến cuối, nước thấm vào chiếc áo của hắn lộ ra thân hình cường tráng vạm vỡ.

- Ngô... Anh Trình.... cái kia... anh ướt hết rồi..... - Hứa Tinh phát hiện ra Gia Trình đột nhiên bước vào dòng nước ấm áp, có chút hốt hoảng nói.

Gia Trình rốt cuộc rời khỏi bờ môi bị hôn đến ửng hồng kia, khẽ thở dốc, hắn nhìn chăm chăm vào Hứa Tinh, say mê đến ngất ngưỡng, đôi mắt trong sáng của y nổi lên một tầng hơi nước, hai bên gò má còn thấm nước mắt ban nãy, đôi môi ướt át nhỏ nhắn lưu lại nước bọt của hắn.

Thiếu niên mông lung hoang mang ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi

mắt đen hắc ám băng lãnh, tỏa ra hòa quang đang chăm chú nhìn mình, cảm giác có chút sợ hãi, bất quá Hứa Tinh vẫn bị cuốn hút ánh nhìn kia mà lạc lối, quên cả cử động.

- Tiểu Tinh....

Gia Trình đầu óc bấy giờ vô cùng trống rỗng, mơ hồ mà thanh âm trầm thấp gọi tên thiếu niên. Hứa Tinh kinh ngạc mở lớn mắt nhìn hắn, hắn.... hắn là đang nói tên y sao... lập tức hai bên má thiếu niên đỏ ửng vô cùng nóng rát, trái tim cứ thế mà đập thình thịch, cảm thấy khung cảnh lúc này thật ngượng ngùng đến im lặng, Hứa Tinh liền né tránh đôi mắt hàn băng kia, lúng túng mở miệng đổi chủ đề.

- Kia.... Anh Trình ướt hết rồi.... thực xin lỗi.... là do Tiểu Tinh.... A...

Hứa Tinh chưa kịp nói xong, Gia Trình đã đưa tay ôm lấy gương mặt ửng hồng của y, bắt y nhìn thẳng vào hắn, hắn nhìn thấy bộ dáng e lệ ngượng ngùng của thiếu niên, không khỏi sung sướng mà đưa lưỡi liếm trên đôi môi Hứa Tinh, rồi liếm hết những giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt của y, chỉ cảm nhận được tư vị mặn chát.

- Anh.... Anh Trình.... đừng mà....

Thiếu niên thực sự là muốn chết đến nơi rồi, tim không ngừng đập nhanh liên hồi, Gia Trình hắn rốt cuộc có nghe y nói gì không a.

- Hứa với tôi?!! Đừng bao giờ để ý đến nam nhân khác?!! - Gia Trình nhìn thẳng vào đôi mắt đang lóe sáng của Hứa Tinh, nghiêm nghị nói.

- Anh Trình....?? - Hắn tại sao đột nhiên lại như vậy chứ, hỏi thế nghĩa là sao.

- Nói!! - Mất hết kiên nhẫn, hắn lạnh lùng ra lệnh.

- A... Dạ... dạ vâng.... - Hứa Tinh khiếp sợ ấp a ấp úng trả lời, cúi đầu nhỏ giọng the thé, hai tay khẽ run rẩy đan chặt vào nhau.

Gia Trình đắc ý cười tà, hôn lên trán của Hứa Tinh, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi của y. Một lát, hắn buông thiếu niên, tiếp tục tẩy rửa cơ thể của y. Xong xuôi, hắn cũng tự làm sạch bản thân mình, từ đầu cuối bị ướt nhẹp hết cả rồi.

Sau khi cả hai tắm xong, Gia Trình cẩn thận bế Hứa Tinh ra ngoài, đặt y ngồi lên giường, hắn bước tới chiếc tủ áo của mình, ngắm nghía một hồi lâu, thiếu niên kia cơ thể nhỏ nhắn như vậy, mà hắn lại cao to, đương nhiên quần áo của hắn so với y sẽ rất rộng a. Bất quá vì hôm qua Hứa Tinh bị sốt cao, hắn phải chọn đại một bộ y phục nhỏ nhất của mình mặc cho y, thế nhưng vẫn không như mong muốn.

Hứa Tinh vì mới ngâm nước xong đột nhiên bước ra ngoài không có y phục để mặc mà có chút lạnh rét, quần áo cũ của y bị Gia Trình hắn xé rách đêm hôm đó rồi, ban nãy cũng chỉ mặc mỗi y phục rộng thênh thang của Gia Trình, thân thể bất giác run lên cầm cập, hai tay kịch liệt ôm lấy mình co rụt người lại.

Gia Trình bất đắc dĩ lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, tiến tới mặc cho Hứa Tinh.

- Tôi không có bộ nào nhỏ hơn, em cứ mặc tạm cái này, sẽ đỡ lạnh..

Hứa Tinh như không thể tin vào mắt mình, cảm động muốn rơi nước mắt, Gia Trình hắn là đang lo lắng cho y sao, hảo hạnh phúc.

Tuy nhiên thay xong y phục kia, Gia Trình như người mất hồn mà ngây ngốc nhìn Hứa Tinh, chiếc áo rộng thùng thình mà lộ ra chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên, đôi chân thon gầy mảnh mai. Không ngờ chỉ duy nhất mặc mỗi chiếc áo của hắn, cơ thể y lại nhỏ nhắn đến như vậy, còn quyến rũ hơn bao nữ nhân khác nữa.

Gia Trình như không thể kiềm chế được chính mình, một phen đè Hứa Tinh xuống giường, hung hăng hôn môi thiếu niên, bàn tay cường ngạnh khẽ sờ soạng tứ phía.

- Ngô....

Hứa Tinh kinh hoảng muốn giãy dụa, lại bị Gia Trình nắm chặt hai cổ tay khống chế, hắn tham lam mút lấy chiếc lưỡi của Hứa Tinh không rời, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, hôn lên chiếc cổ trắng mịn của y, như một con mãnh thú đói khát mà hung hăng cắn thật sâu vào da thịt của thiếu niên.

- Ân....

Hứa Tinh đau đớn khẽ rên một tiếng, nước mắt vì sợ hãi mà đột nhiên rơi xuống, đôi chân kịch liệt run rẩy muốn thoát khỏi.

Gia Trình ngừng động tác, khẽ quan sát thiếu niên ướt đẫm lệ bên dưới, hắn đưa lưỡi liếm lấy những giọt nước mắt kia, ôn nhu hôn lên mắt y, mũi y, má y, rồi đôi môi đỏ mọng của y.

- Sợ tôi?! - Hắn hỏi.

- Dạ... Dạ không.... Tiểu Tinh không có.... - Hứa Tinh miệng thì cố gắng phủ nhận, nhưng thanh âm lại run run, nước mắt lại không ngừng rơi. Đương nhiên Gia Trình hắn hiểu rõ điều đó, hắn cúi xuống một lần nữa hôn lên đôi môi của y, an ủi.

- Sẽ không sao, đừng sợ.

Hứa Tinh vẫn cứ khóc, nhưng nghe hắn nói những lời an ủi kia, cũng không dám phản bác vì sợ hắn sẽ sinh khí, đành ngoan ngoãn gật đầu nhìn hắn.

Gia Trình thở dài trong lòng, đưa tay lau nước mắt của Hứa Tinh, một lần nữa an ủi.

- Đừng khóc... Tôi sẽ nhẹ nhàng...

Hứa Tinh tuy vậy vẫn sợ hãi, nhưng phải cố gắng nín để không làm Gia Trình hắn mất hứng. Chờ thiếu niên kia đã ổn định tinh thần, Gia Trình yên tâm trong lòng, cúi xuống hôn lên chiếc cổ của thiếu niên, bàn tay khẽ di chuyển từ cánh tay nhỏ gầy đến chiếc đùi của y. Hắn một bên mút lấy chiếc cổ thanh mảnh, hung hăng hôn kịch liệt, một bên xoa xoa chiếc đùi mềm mịn của Hứa Tinh.

Hứa Tinh rùng rợn nắm chặt ra giường, sợ sệt cắn chặt môi đến xuất huyết.

Sau một hồi dây dưa, Gia Trình luyến tiếc rời khỏi chiếc cổ bị hôn đến ửng đỏ kia, lập tức di chuyển xuống phía dưới hung hăng hôn lên chiếc đùi của Hứa Tinh. Cảm thấy có gì đó thực vướng víu, Gia Trình vội vàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người y ra, thực không hiểu nỗi ban nãy hắn mặc áo cho y làm gì thế không biết.

Hứa Tinh hốt hoảng bị Gia Trình gỡ sạch y phục, sợ hãi nhấc người lui về phía sau, hai tay run rẩy ôm lấy mình, khiếp đảm nhìn hắn.

- Sao vậy?!! Sợ sao?!!

- Dạ... dạ không.... thực xin lỗi... - Hứa Tinh tưởng rằng Gia Trình đã sinh khí, liền nhanh chóng tiến tới chỗ hắn, ngoan ngoãn nằm xuống.

- Sẽ không sao... Tôi sẽ không đánh em, cũng không cưỡng ép em, cho nên... đừng sợ tôi, có được không?!

Hứa Tinh mở lớn mắt nhìn Gia Trình, y chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đau đớn của hắn như bây giờ, hắn là đang cầu xin y sao, có phải hay không. Thiếu niên cảm thấy vô cùng cảm động đi, nếu như hắn đã nói vậy, y cũng không nên không nghe lời hắn, liền gật đầu.

Gia Trình vui sướng trong lòng, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi của Hứa Tinh, rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Hắn mút lấy hai điểm trước ngực của y, dùng đầu lưỡi liếm lên, đưa tay xoa nắn nụ hoa bên kia không rời.

- Ân....

Hứa Tinh bị điểm mẫn cảm truyền đến, không nhịn được liền rên một tiếng, Gia Trình thỏa mãn cười tà, từ từ đi xuống dưới hạ khố của thiếu niên, hắn nhìn chăm chú phân thân non nớt kia, bàn tay to lớn nắm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm lên.

- A.... Anh Trình.... cái kia... bẩn lắm... đừng mà..... - Hứa Tinh hốt hoảng bị Gia Trình hôn lên nơi quái dị phía dưới, nức nở cầu van hắn.

Gia Trình không nói gì, động tác càng ngày càng tăng lên, hắn ngậm lấy nơi nhỏ bé kia, tham lam mút, rồi lại liếm lên quy đầu trơn mượt của thiếu niên.

Hắn không kinh tởm sao, lại còn hôn nó nữa, Hứa Tinh như không thể tin vào mắt mình, có chút bàng hoàng về hành động của hắn.

Gia Trình buông tha hạ thể nhỏ nhắn kia, hắn đem cơ thể Hứa Tinh lật sang nằm 90 độ, đưa tay xoa bóp cánh mông tròn trĩnh của y, tách lấy hai mông của y, đưa lưỡi liếm lên động huyệt đang khép kín.

- A... Anh... Trình... đừng... sẽ bẩn mất...

Hứa Tinh bối rối muốn Gia Trình dừng lại, nhưng hắn càng không ngừng càn quấy nơi ẩn náu kia. Chốc lát, thiếu niên cảm nhận có cái gì đó bên trong cơ thể mình, đau đớn mà thở dốc.

- Aa......

- Đau?!! - Gia Trình cau mày hỏi Hứa Tinh. Thiếu niên vội vã lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

- Một lát sẽ không đau...

Gia Trình mở miệng an ủi, rồi đưa ngón tay đi sâu vào tiểu huyệt non nớt, cứ thế rồi hai ngón, ba ngón, tất cả đều nằm trong nơi chật hẹp kia.

- Ân.... hộc... hộc.. hộc...

Hứa Tinh sợ hãi nắm chặt ra trải giường, thật sự là đau quá. Chốc lát, cảm nhận được ngón tay của Gia Trình đã rời khỏi, thiếu niên thở phào trong lòng. Thế nhưng chưa đầy một phút, phía sau đột nhiên truyền đến một trận đau đớn quen thuộc, y định thét lên một tiếng, lại bị Gia Trình cúi xuống phủ lấy bờ môi của mình.

HẾT CHƯƠNG 30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui