Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Gã Vương ôm bụng cười ha hả, Văn Khải hắn là đang đùa gã sao, sao có thể chứ, càng nghĩ càng thấy nực cười.

- Hahahaha!!!!

- Mày cười cái gì?! - Văn Khải cau mày nhìn gã Vương.

- Anh Khải.. Hôm nay anh kì quặc thật đó!! Thằng nhãi kia sao có thể ở nhà thằng Gia Trình được chứ? Em đã bảo là hắn ta không có liên quan mà. - Gã Vương tiếp tục cười lớn.

- Hừ.. Ừ, cứ cười đi, cười cho đến khi nào teo mỡ bụng của mày thì thôi!! - Văn Khải hừ lạnh mỉa mai, trừng mắt nhìn gã rồi xoay người định ly khai.

- A.... Anh Khải, xin lỗi mà... hắc hắc.... nhưng mà tại sao anh lại biết chuyện đó chứ? - Gã Vương ục ịch chạy tới nắm lấy cánh tay của hắn, gãi đầu khó hiểu hỏi.

- Hai chúng nó là đồng tính luyến ái mày không biết à?. - Văn Khải khinh miệt mở miệng.

- Hả?!! Sao được chứ? Không phải Gia Trình hắn......... Ồ........ - Gã Vương định nói gì đó, nhưng chưa đầy một giây liền nhớ ra điều gì, ngay lập tức gật đầu "ồ" một cái.

- Vậy.... Anh Khải có phải đồng tính luyến ái không a.... Ách... đau.... - Gã Vương nham hiểm ghé sát Văn Khải nói, đột nhiên bị cú giáng mạnh vào đầu khiến gã phải đưa tay lên xoa xoa.

- Ở đó mà nói càn, tao cắt lưỡi mày bây giờ..... Tối nay đừng đến bar, đi với tao, theo dõi bọn chúng. - Văn Khải nhếch miệng cười hiểm, ánh mắt sắc bén tỏ vẻ sự thích thú.

- Gì chứ, đột nhiên kêu em đi theo dõi, chán lắm a. - Gã Vương bĩu môi lắc lư cánh tay Văn Khải nũng nịu.

- Có nghe không!!!!! - Hắn trừng mắt sát khí đe dọa.

- A....a.... Em đi..... Anh Khải đừng sinh khí.... - Gã cười khổ bất đắc dĩ nghe lời hắn.

- Hừ! Xem ra có trò vui để chơi rồi... hắc hắc.... - Văn Khải đắc ý cười, trong đầu không ngừng nghĩ ra bao nhiêu mưu kế.

Hắn kêu gã Vương trở về lớp, rồi đút tay vào túi quần lấy ra điếu thuốc hút, bước chân ly khai.

=================

Tối hôm đó, Hứa Tinh không khỏi phấn khích trong lòng, thật sự hảo vui, y rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đây, trở về với cuộc sống trước kia rồi. Điều này không khỏi khiến cho tình cảm của thiếu niên giành cho Gia Trình hắn càng nhiều hơn. Một ngày nào đó, y phải cảm tạ hắn mới được.

Gia Trình có việc phải ra ngoài từ chiều, hắn đến bây giờ vẫn chưa về, cho nên thiếu niên kia chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ hắn.

" Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng mở ra, đương nhiên bước vào là Gia Trình, trên tay còn lỉnh kỉnh đồ đạc không khỏi khiến cho Hứa Tinh hiếu kì. Bất quá hắn đã về, y cũng không quan tâm gì mấy.

Hắn lấy trong túi xách trên tay một bộ y phục, tiến tới chỗ thiếu niên kia, hắn ngồi xuống, thanh âm trầm thấp nói.

- Thay vào đi.

- A.... - Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chăm chăm vào bộ y phục trước mắt.

- Mau lên!!.... - Hắn lạnh lùng nói.

- Dạ vâng.... Tiểu Tinh... ngay lập tức thay.... - Hứa Tinh sợ hãi cúi đầu, rồi luống cuống cầm lấy bộ đồ từ tay Gia Trình.

Hắn cười thầm trong lòng, thiếu niên kia thực sự vô cùng khả ái, nếu như không phải vì vết thương chưa lành ở đằng sau, hắn đã đè y xuống giường mà giao cơ thể kia cho hắn rồi.

Hứa Tinh chậm rãi đứng dậy, phía sau vẫn còn hơi đau nhức nên đứng không vững một chút. Bất quá nhìn thấy ánh mắt băng lãnh kia đang chăm chú nhìn mình, liền vội vã thấp đầu.

Thiếu niên chậm như rùa mà cởi bỏ chiếc chăn đang quấn quanh mình xuống, cơ thể tuyệt mỹ ngay lập tức lộ ra ngoài, gương mặt nổi lên tầng ửng hồng nóng ran, Gia Trình hắn cứ ở đây mà nhìn y thay đồ sao.

Không thể tránh khỏi ánh mắt của hắn, Hứa Tinh cúi đầu định lê chân bước đến phòng tắm, đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

- Đi đâu??

- Dạ... Tiểu Tinh... vào phòng tắm.... thay....

- Ở đây! Không đi đâu hết!! - Gia Trình bá đạo ra lệnh, rồi ngang nhiên khoanh hai tay bắt chéo chân nhìn Hứa Tinh.

Y cắn chặt môi dưới, nghe lời hắn mà đứng tại chỗ, nhanh chóng thay xong bộ y phục. Xong xuôi, Gia Trình đứng dậy chỉnh lại cổ áo cho thiếu niên, khoác cho y một cái áo len màu xanh sẫm. Hắn ngắm nghía một hồi lâu, liền đắc ý cười tà.

Gia Trình bước tới tủ quần áo, lấy ra một áo vest sang trọng mặc vào. Rồi nắm lấy bàn tay Hứa Tinh kéo đi.

Vừa bước xuống cổng, thay vì nhìn thấy siêu xe mô tô của Gia Trình, mà là một chiếc xe limo màu trắng mới tinh, Hứa Tinh ngây người quan sát một hồi lâu, đột nhiên bị hắn lôi vào xe, trong tức khắc y đã an ổn ngồi bên cạnh hắn, bàn tay lại được hắn nắm chặt lấy.

- Xuất phát đi!! - Hắn ra lệnh cho tài xế.

- Vâng cậu chủ.

Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn Gia Trình, rồi cúi đầu gượng cười, cảm thấy bây giờ vô cùng hạnh phúc đi, chỉ là y không biết phải nên nói lời cảm ơn hắn như thế nào.

- Suy nghĩ gì vậy?!! - Để ý thiếu niên kia mãi cúi đầu không nói gì, hắn lạnh lùng hỏi.

- A... Dạ không... không có.... - Y vội vã ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.

Gia Trình nhếch khóe miệng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ gầy bên dưới, hắn cúi đầu hôn lên vầng trán của thiếu niên, ôn nhu chỉnh lại mái tóc của y.

Chốc lát, chiếc xe dừng lại, địa điểm trước mắt là một nhà hàng cao cấp quý giá, xung quanh được bao phủ bằng kính vô cùng đẹp mắt.

Gia Trình gắt gao nắm lấy tay Hứa Tinh bước vào, tưởng rằng y và hắn sẽ vào căn nhà bằng kính to lớn kia, không ngờ lại đi đến một bàn ăn nhỏ được đặt ở khu vườn ở phía sau, xung quanh còn có cả nến và đèn tạo cảm giác vô cùng lãng mạn.

Nhân lúc Hứa Tinh còn đang mãi ngây ngốc nhìn nơi tuyệt mỹ trước mắt, Gia Trình đã kéo y đến chỗ ngồi, rồi ngồi ở vị trí đối diện y.

- Quý khách có muốn dùng thêm món gì hay nước uống gì không ạ? - Một cô phục vụ ăn mặc ngay ngắn, lịch sự hỏi.

- Không cần. Cứ mang ra những món tôi đặt sẵn được rồi. - Hắn trả lời.

- Dạ vâng. - Cô cúi đầu rồi xoay người ly khai.

Gia Trình quan sát Hứa Tinh đang mãi ngây ngốc nhìn hắn, khẽ cười tà, hắn lấy chai rượu vang được ngâm đá ở gần đó, chậm rãi rót vào ly mình và ly của y.

- Kia... Tiểu Tinh... không biết uống.....

- Vậy sao? - Y thì ra là không biết dùng rượu, bất quá dù sao cũng gần 16 tuổi, y cũng nên thử một chút, nhưng mà nhìn bộ dáng rụt rè của thiếu niên, Gia Trình hắn thừa biết y là không muốn, thôi thì đừng cưỡng ép y vậy.

- Anh Trình.... Tiểu Tinh...... - Hứa Tinh định mở miệng nói gì đó, nhưng nhân viên phục vụ đột nhiên tới, bày những mỹ thực lên trên bàn. Đợi bọn họ rời khỏi, Gia Trình đã nhanh tay gắp từng thức ăn vào bát của thiếu niên, ra lệnh.

- Ăn nhiều một chút!!

- Tiểu Tinh... cảm ơn... - Hứa Tinh ủ rũ đưa đũa lên gắp bỏ những mỹ thực vào miệng, vừa chậm rãi nhai vừa nhìn Gia Trình.

- Sao vậy? - Hắn hỏi.

- A.... Dạ không.... - Thiếu niên lúng túng trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn.

Gia Trình nhếch miệng cười tà, chốc lát, Hứa Tinh nghe được tiếng nhạc ở đâu đó đang dần đến gần, khẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên từ đằng xa xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi tay cầm violông đang chăm chú say mê chơi đàn.

Ông bước đến gần chỗ hai người, mỉm cười nhìn y, thiếu niên cũng gật đầu cười nhẹ. Tiếng đàn du dương của ông không khỏi khiến cho Hứa Tinh quên cả việc ăn, cứ chăm chăm quan sát ông thưởng thức. Cho đến khi có một bàn tay to lớn chìa trước mặt y.

- Anh Trình..... kia.... Tiểu Tinh... không biết nhảy.... - Hứa Tinh nhỏ giọng, thực sự nếu như y mà cùng hắn nhảy múa, không chừng sẽ đạp vào giầy hắn mất.

Gia Trình không nói gì, chỉ cong khóe miệng, hắn một phen nắm lấy cổ tay thiếu niên kéo về phía mình. Bất giác gương mặt của y áp sát vào ngực hắn. Hắn ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Hứa Tinh, gắt gao ôm chặt nói.

- Cứ làm theo tôi!!

Nói xong, hắn bắt đầu di chuyển. Hứa Tinh bị động đi theo bước chân của Gia Trình, hai tay nắm lấy bả vai của hắn, đầu áp sát trên tấm ngực ấm áp.

Trong thanh âm tao nhã của tiếng chơi đàn, hai nam nhân ôm nhau mà khiêu vũ, mặc dù cảm thấy có hơi kì quặc, thế nhưng Hứa Tinh vô cùng cảm kích và thích thú, được Gia Trình ôm chặt không biết phải làm sao, y chỉ có thể nắm chặt chiếc áo của hắn mà chậm rãi từng bước di chuyển theo tiếng nhạc.

Một lát, Gia Trình bỗng nhiên dừng lại, thiếu niên khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn một phen ôm lấy eo y bế lên, thiếu niên luống cuống sợ ngã liền nhanh chóng vòng tay qua cổ hắn, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt sắc bén kia.

- Tiểu Tinh..... - Nhìn thấy gương mặt bừng sáng kia của nam hài tử trước mắt, Gia Trình như không thể nói lên suy nghĩ của mình, lồng ngực từ nãy đến giờ cứ đập loạn xao xuyến, cảm giác như một tiếng gọi nào đó đang thu hút hắn, bất tri bất giác mà say mê gọi tên y.

- A... Ân? - Thiếu niên khẩn trương nhìn Gia Trình. Gần hơn cả thế kỉ, hắn im lặng chăm chú quan sát y một hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng.

- Hôn tôi.

- A? - Hứa Tinh kinh ngạc mở lớn mắt, hôn... hôn hắn?... Như vậy chẳng phải quá kì quặc sao, bên kia còn có người đang chơi đàn kia mà, sao... sao có thể chứ.

- Sao vậy? Không muốn? - Hắn hỏi.

- Dạ... Tiểu Tinh..... nhưng mà... có người.... - Hứa Tinh thực sự bây giờ cảm thấy vô cùng khó xử, không biết phải nên trả lời sao, đành kiếm cớ lý do lý trấu.

Gia Trình nghe đến đây thì không khỏi sung sướng, liền nhếch miệng cười tà, thì ra thiếu niên kia là đang ngượng ngùng đây mà. Hắn xoay đầu ra hiệu cho người đàn ông đằng kia, ngay lập tức ông liền cúi đầu chào hắn rồi rời khỏi.

- Được rồi. - Hắn bá đạo nói.

Hứa Tinh lúng túng không biết phải làm thế nào, phát hiện Gia Trình gần như không thể kiên nhẫn sự chậm chạp của mình, tựa hồ như rất tức giận, y đành phải nuốt nước bọt, nhắm nghiền hai mắt, chậm rãi tiến sát môi của hắn.

Đôi môi hai người rốt cuộc cũng chạm vào nhau, Gia Trình đắc ý cười thầm trong lòng, thuận theo thiếu niên kia mà cũng nhắm hai mắt lại. Hắn tuyệt đối sẽ không làm gì khác, chờ cho đến khi nào y chủ động mới thôi.

Nhưng trước hết hắn phải bế y đến chỗ ngồi, chưa đầy một giây thiếu niên đã an ổn ngồi trên đùi hắn, vẫn tiếp tục hôn hắn.

Gia Trình thỏa mãn dựa lưng vào ghế, chờ cho Hứa Tinh hành động. Hứa Tinh cảm thấy hôn lâu có chút khó thở, muốn rời khỏi bờ môi của hắn, bất quá sợ rằng hắn sẽ tụt hứng, liền run rẩy không biết phải làm sao, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tại sao hắn lại yên lặng như vậy, không còn hôn y như trước nữa sao.

Không thể nhịn được lâu hơn, Hứa Tinh nheo mày thống khổ cố gắng nghĩ cách, y nhớ lại trước đây Gia Trình hắn hôn y như thế nào, kết thúc nó ra sao, có nên hay không nên áp dụng a.

Không nghĩ nhiều, Hứa Tinh như một con rùa mà há nhỏ miệng, chậm rãi mút lấy đôi môi của Gia Trình. Cảm nhận được y đã bắt đầu, hắn vui mừng không thể nào tả nổi, thật muốn xông đến "ăn" toàn vẹn thiếu niên kia. Bất quá hắn nên nhẫn nại một chút, nên tập luyện cho y cách hôn người khác, và đó chính là người y yêu, Khuất Gia Trình.

Hứa Tinh vẫn không thấy Gia Trình nói gì, cũng chẳng hành động gì, liền tiếp tục suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Y rụt rè dùng đầu lưỡi của mình liếm lên môi của hắn, rồi tiếp tục mút lấy. Sau đó, tự động mở khoang miệng của hắn ra, đến đây thì chần chừ không biết phải xử sự ra sao.

Gia Trình cau mày khó hiểu, y tại sao lại dừng lại rồi, chẳng lẽ không muốn làm tiếp. Hắn khẽ hé mở mắt, vẫn thấy thiếu niên kia nhắm nghiền đôi mắt của mình. Trong lúc Gia Trình còn đang ngây người nhìn chăm chú vào đôi mắt đang nhắm nghiền kia, đột nhiên đầu lưỡi của hắn đã bị thiếu niên mút lấy, từ tốn vuốt ve nó, hành động vừa nhẹ nhàng vừa có chút nhút nhát, nhưng đủ khiến cho Gia Trình hắn thỏa mãn.

Hắn không thể nhịn lâu hơn nữa, hung hăng đè Hứa Tinh nằm xuống ghế, tựa như một mãnh thú mà điên cuồng hôn môi y.

Hứa Tinh ban đầu có chút hoảng hốt về hành động mãnh liệt của Gia Trình, nhưng cũng như một đứa trẻ sợ cha mẹ mà ngoan ngoan thuận theo hắn dây dưa đầu lưỡi. Hai tay gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn, cùng hắn thưởng thức tư vị ngọt ngào.

Gia Trình lần đầu tiên thấy Hứa Tinh lại hợp tác với hắn ăn ý như vậy, khiến cho nụ hôn vốn mãnh liệt bay giờ lại càng mạnh bạo hơn. Hứa Tinh bấy giờ mới có chút sợ hãi mà lén lút đưa tay muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị bàn tay to lớn nắm chặt khống chế, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, nức nở bởi nam nhân cuồng bạo mất đi lý trí trước mắt.

Gia Trình nghe thấy bên tai tiếng kêu thút thít nức nở trong veo nhỏ như mèo kêu, hắn sực tỉnh lại, nhìn thấy thiếu niên bên dưới đôi mắt đang ngấn nước sợ hãi nhìn hắn.

- Tiểu Tinh.... Không sao chứ? - Ánh mắt lo lắng nhìn chăm chăm Hứa Tinh, hắn ôn nhu hỏi.

Hứa Tinh như vẫn còn sợ hãi, mãi nức nở không nói gì. Gia Trình đau lòng đỡ y ngồi dậy, ôm lấy thiếu niên vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của y an ủi.

- Không sao... tôi hơi quá tay.... Đừng sợ....

Hứa Tinh nhanh chóng đưa tay chùi nước mắt, gượng cười nói với Gia Trình.

- Tiểu Tinh không sao.... Chúng ta.... có thể hay không... tiếp tục bữa ăn.....

- Hảo. - Hắn buông y ra, ôn nhu xoa đầu thiếu niên, rồi hôn lên gò má của y.

================

- Anh Khải, tại sao nhà hắn lại tối đen thui vậy. Không lẽ không có ai ở nhà. - Gã Vương ngẩng đầu ngó tới ngó lui, núp sau lưng Văn Khải thều thào nói.

- Chậc. Thế đ*o nào hôm nay đột nhiên ra ngoài vậy? Hay là thằng Gia Trình hắn muốn trả thằng ranh con đó về cho gia đình của nó rồi. - Văn Khải chán nản thở dài.

- Haizz. Bây giờ ngồi đây cả buổi chẳng được cái gì hết. Em đã bảo là hai chúng nó không có liên quan gì đâu mà... - Gã Vương xoa vầng thái dương cố gắng giải thích cho Văn Khải.

- Mày thì biết cái gì! Cứ chờ đi!!

Gã Vương bĩu môi nhìn Văn Khải, bất đắc dĩ tiếp tục núp sau lưng hắn quan sát.

Sau nửa tiếng, một tiếng, rồi hai tiếng, hai người vẫn không thấy Gia Trình trở về, rốt cuộc hắn đã đi đâu được chứ.

- Anh Khải à, chúng ta mau về đi, em bị muỗi cắn hết rồi........ Oa~...... - Gã Vương đưa tay lên gãi tứ phía trên người, có chút mệt mỏi mà ngáp dài.

Văn Khải không nói gì, hắn đứng dậy, bước tới xe mô tô của mình lấy ra một cái túi; rồi tiến đến chỗ gã Vương ra lệnh.

- Mày____ trèo vào nhà hắn!!

- Hả!! Trèo vào..... làm gì a?!! - Gã Vương kinh hoảng hỏi.

Văn Khải lấy một cái máy quay từ trong túi ra, đưa cho gã, rồi cười nham hiểm nói.

- Theo dõi!!

- Ý.... ý anh Khải là..... bắt em vào trong đó.... đặt camera quay lén hả? Bích cửa, em không làm đâu a!! - Gã Vương tức tối ngoảnh mặt đi, cự tuyệt hắn.

- Bây giờ mày có nghe lời không? Hay là muốn tao ra tay!!! - Văn Khải sát khí đe dọa.

- Nhưng.... nhưng mà.... lỡ như Gia Trình hắn về, khi đó em thoát kiểu gì.... rồi nếu như hắn phát hiện ra thì sao? - Gã Vương sợ hãi hỏi.

- Yên tâm. Có tao ở dưới đây, nếu như thằng Gia Trình về, tao sẽ nhá máy cho mày, khi đó tao sẽ nghĩ cách chặn chân hắn. - Văn Khải vỗ vai gã Vương, thuyết phục gã.

Gã Vương run rẩy nuốt nước bọt, nhìn vào căn nhà xa hoa rộng lớn kia, nắm chặt máy quay do dự một hồi lâu, rồi chậm rãi bước đến bờ tường, dùng mọi chiêu thức của mình mà chưa đầy một phút đã lọt vào sân nhà Gia Trình.

- Làm sao mà có thể quay được phòng hắn thì thôi!!

- Hả!! Em đâu có biết phòng hắn ở đâu?

Văn Khải chán nản, đưa tay chỉ vào cửa sổ đang mở toang ở tầng hai, ra lệnh gã Vương phải trèo lên đó đặt camera.

Gã Vương bất đắc dĩ nghe lời, rồi xoay người chạy vào ngôi nhà rộng lớn.

HẾT CHƯƠNG 34


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui