Vân Đóa choáng váng, hít một hơi mà không hề thở ra.
Bóng lưng của người đang ở cửa đông cứng lại, sau đó ông không nhúc nhích như thể đóng băng.
Lệ Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lại gọi một tiếng: "Bố."
Lúc này Lệ viện trưởng mới cứng ngắc chậm chạp mà xoay người lại.
Vẻ mặt biểu lộ "đã quấy rầy" còn có "ta không phát hiện ra chuyện gì cả"
Vân Đóa còn đang sợ hãi.
Cô quay mặt ngơ ngác nhìn Lệ Kiêu, dùng sức nuốt khan, khó khăn xác nhận lại với anh một lần nữa: "Bố...!bố?"
Viện trưởng Lệ không ngờ tới con gái nhà người ta nhiệt tình như vậy, ông ngơ ngác hai giây, sau đó nhanh chóng gật đầu đáp lại: "Ừm!"
Lệ Kiêu: "..."
Vân Đóa: "!!!"
"Không, không phải, cháu..." Vân Đóa lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, nâng hai bàn tay nhỏ lên ngang ngực lắc mạnh, mặt mũi tràn đầy ý tứ "Tôi là người trong sạch".
"Chú, chú....!" Cô gái nhỏ bối rối đến mức giọng điệu thay đổi, "Cháu xin lỗi chú..."
Cũng không biết nói cái gì, trước hết nói lời xin lỗi vậy:)
Vân Đóa cầm túi xách nhỏ trên ghế sô pha lên, nói chuyện vẫn chưa được lưu loát cho lắm: "Cháu, cháu đi trước!"
Thật ra cô muốn nói "Cháu chỉ là đang bôi thuốc cho con trai chú, không phải cái dạng kia đâu, phải tin cháu!, nhưng trong sự ngượng ngùng và bối rối, cô chỉ thì thầm "tạm biệt chú" mà cũng không dám nhìn Lệ Kiêu, thử từ từ mở một nửa cánh cửa chạy trốn.
Lúc đi ra ngoài cô mới nhìn rõ bảng hiệu gắn nơi cửa: văn phòng viện trưởng.
Cô gái nhỏ đỏ bừng từ vành tai đến cổ, khuôn mặt nóng đến mức cả tóc trên đỉnh đầu cũng hệt như bị nung nóng trong không khí, xấu hổ thành như vậy quả thực đáng yêu động lòng người.
Lệ Kiêu lo lắng, sau đó nói với theo bóng lưng của cô gái xấu hổ: "Em gọi taxi, lên xe thì gửi bảng số xe cho tôi!"
Vân Đóa không đáp lời tựa như đang trốn chạy thục mạng.
Viện trưởng Lệ đầy nhiệt tình và yêu thương vẫy vẫy tay mà người ta cũng chẳng thấy, "Có rảnh thì đến chơi nhé!"
Vân Đóa chạy trốn càng nhanh.
Cô gái rẽ vào một góc và biến mất ở cuối hành lang, sau đó viện trưởng mới bước vào phòng và đóng cửa lại.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ trong vài giây.
Lệ viện trưởng đọc được ánh mắt trách cứ 'bố phá hư chuyện tốt' của con trai, Lệ Kiêu cũng thấy vẻ áy náy trên mặt người cha già.
"Sao bố tới đây?"" Lệ Kiêu giơ tay mặc lại áo.
"Chân tổng gọi điện thoại cho bố rồi." Lệ viện trưởng không nói gì nữa, ông đưa tay chỉ vào cánh tay bầm tím của con trai, "Để bố xem một chút."
Ban đầu Lệ viện trưởng học khoa chỉnh hình, là bác sĩ chuyên nghiệp chỉ cần ấn ấn vết thương, di chuyển cánh tay và các đốt ngón tay thì trong lòng đã biết rõ tình hình rồi.
"Đau ở đây sao?"
Lệ Kiêu không có giấu giếm bác sĩ, thản nhiên nói: "Một chút."
"Không có việc gì, không tổn thương gân cốt, chỉ tụ máu mà thôi." Lệ viện trưởng lấy một lọ thuốc từ ngăn kéo ra, có vẻ như lơ đãng mà tiếp tục đề tài vừa rồi, "Chân tổng gọi điện thoại cho bố."
Ông ngước mắt lên nhìn con trai mình —— thần thái và ánh mắt không hề có chút trách cứ và tức giận nào.
Ông vĩnh viễn là như vậy, giáo dục thì giáo dục, nhưng Lệ Kiêu đã lớn đến từng này, đừng nói đánh, có khi ông cũng chưa từng lớn tiếng qua.
Lúc nào cũng mang dáng vẻ điềm tĩnh và ôn hòa, tính cách và giáo dưỡng đều thuộc hàng đầu.
Cũng chính vì như vậy mà mối quan hệ của Lệ Kiêu và bố rất tốt.
Ngay cả trong những năm tháng anh ngỗ nghịch nhất, hai bố con vẫn có thể lén uống rượu và trò chuyện với nhau sau lưng bà Tiêu.
Cho nên Lệ Kiêu cũng không có ý định quanh co với bố, anh thẳng thắn thừa nhận: "Chuyện này là do con kích động.
Bố yên tâm, chuyện câu lạc bộ bên kia con sẽ xử lý tốt."
Anh nghĩ nghĩ rồi lại bồi thêm một câu: "Con đã nắm vững tư tưởng rồi, sẽ không bốc đồng thế nữa."
Lệ viện trưởng xoa thuốc, "ừm" nhẹ một tiếng, "Lớn như vậy rồi, đương nhiên có thể giải quyết việc của chính mình."
Giọng nói ông cũng có ý sang trang*.
*訳 語 fān piān, có nghĩa là vấn đề này đã kết thúc
Cứ như vậy một sự kiện "Ẩu đả" ác liệt đã trôi qua một cách dễ dàng trong bầu không khí êm đềm, phụ từ tử hiếu*.
*Có nghĩa là cha mẹ đối xử tốt với con cái, con cái hiếu thảo với cha mẹ.
Lệ viện trưởng lại dùng ánh mắt vụng trộm liếc con trai, muốn nói lại thôi, còn làm ra vẻ mà khẽ ho một phát.
"Vừa rồi cô gái kia..."
Lệ Kiêu mẫn cảm ngẩng đầu.
Thấy phản ứng của con trai, Lệ viện trưởng cong môi cười, "Nghe nói con đánh nhau cũng là vì cô gái này?"
Lệ Kiêu từ chối cho ý kiến.
"Nghe mẹ con nói đấy là học sinh của mẹ con phải không? Bà ây rất quý con bé." Lệ viện trưởng ra vẻ người từng trải, ông hếch cằm về phía con trai "Như thế nào? Xem phản ứng của người ta thế kia thì 'Cách mạng chưa thành công' chứ gì?"
Lệ Kiêu mím môi, anh không muốn thảo luận chủ đề mình chưa theo đuổi được bạn gái với bố, hơn nữa lão baba này...! sao anh cảm giác đang có chút khoe khoang ấy nhỉ?
Người từng trải tiếp tục đắc ý: "Con trai à, không được rồi.
Năm đó bố theo đuổi mẹ con, haizz, lúc ấy —— "
"Lúc ấy bố theo đuổi mẹ, nửa đêm trèo cửa sổ đưa thuốc cho người thương, kết quả bị bảo vệ tuần tra ban đêm bắt lại chứ gì?" Lệ Kiêu cong môi cười khẽ, "Con đây biết rõ."
Lệ viện trưởng: "..."
Người cha già mất mặt này đang cần bù đắp gấp bội.
"Hôm sau chả phải mẹ con đã đến đón ta sao? Đêm hôm đó bà ấy còn nhận lời làm bạn gái của ta đấy! Đó là sách lược hiểu không hả?"
Lệ Kiêu cười nhưng không nói.
"Con không có sách lược!" Lệ viện trưởng đẩy gọng kính, thần thần bí bí: "Thế nào? Nếu không thì cha dạy cho hai chiêu nhé?"
Lệ Kiêu ngẩng đầu lên, thích thú nhướng đoạn mi.
**
Quyết định của câu lạc bộ được đưa ra nhanh chóng: Lệ Kiêu phải chi trả toàn bộ chi phí y tế cho Ngụy Tấn.
Trong ba sự kiện tiếp theo, anh chỉ có thể tham gia giải WBC Intercontinental.
*Hội đồng Quyền Anh Thế giới (tên quốc tế: World Boxing Council; viết tắt: WBC) là một trong bốn tổ chức lớn chuyên tổ chức các trận đấu Quyền Anh chuyên nghiệp lớn nhất thế giới.
*quả thực là 1 chiếc đai đẹp (¬‿¬)
Thực lực của Lệ Kiêu quá vượt trội, trận đấu của WBC hạng nặng như vậy câu lạc bộ đúng thật là không thể không để anh tham gia, cuối cùng cũng chỉ cấm thi đấu hai trận có cũng được mà không có cũng không sao, đó cũng là một hình phạt.
Chân tổng quá thiên vị máy in tiền của mình, vốn ông không muốn bỏ bất cứ một cuộc tranh tài nào, nhưng có người rất kiên trì —— chính là Rocky - người vừa yêu mến vừa nghiêm khắc với Lệ Kiêu.
Rocky cho biết ông hiểu cách xử sự của Lệ Kiêu, chuyện võ sĩ quyền anh bị khiêu khích, cháy gỗ cướp cò cũng không có gì hiếm.
Nhưng đã làm thì phải thừa nhận trách nhiệm.
Rocky sinh ra tại một khu ổ chuột cấp thấp ở Colombia, để có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay ông phải hoàn toàn dựa vào chính nắm đấm của mình.
Võ sĩ như ông ở nước ngoài có rất nhiều.
Ông đã từng chứng kiến nhiều võ sĩ xuất sắc, sau khi đạt được danh vọng và giàu có thì lại đánh mất bản thân mình, chìm đắm trong men say và nhục dục, cuối cùng đã tự hủy hoại chính sự nghiệp vĩ đại của mình.
Rocky tin rằng việc Lệ Kiêu trở thành nhà vô địch quyền anh hàng đầu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thực lực rất quan trọng, nhưng đối với một võ sĩ quyền anh mà nói, kỷ luật bản thân còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Ông hi vọng Lệ Kiêu có thể thao luyện sự nhẫn nại và kiềm chế——trừng phạt nhỏ, điều răn lớn, ông mong rằng người học trò thân yêu của mình có thể tiến xa hơn.
Lệ Kiêu không phản đối điều này.
Anh nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình gây ra" và sau đó chấp nhận kết quả xử lý.
Về phần Ngụy Tấn, câu lạc bộ vốn không muốn giữ lại, nhưng không hiểu sao sau khi xuất viện, huấn luyện viên lại bảo anh ta trở lại tập luyện.
"À? Thì ra có chuyện như vậy sao?" Khóe miệng Vân Đóa hơi cong lên, có chút ý cười, "Ai có thể nghĩ ra chuyện này chứ?"
Lệ Kiêu ở đầu bên kia cười tủm tỉm, giọng nói từ tính truyền qua điện thoại, trầm thấp lay động cô, "Là vì hôm trước em nhắc nhở, hỏi tôi có biết Ngụy Tấn từ trước không, cho nên tôi đã đi kiểm tra."
Ngụy Tấn được huấn luyện viên Phương phát hiện trong một sàn đấu quyền anh dưới lòng đất, việc đến một nơi như vậy để tìm những hạt giống tiềm năng đã không còn là điều mới mẻ.
Ngày đó Lệ Kiêu cũng đi theo, huấn luyện viên Phương đã để cho anh lên đài với ý định kiểm tra khả năng của Ngụy Tấn.
Khi đó Lệ Kiêu còn chưa tăng trọng nhưng vẫn là đối thủ nặng ký với Ngụy Tấn.
Nhưng võ sĩ nghiệp dư làm sao có thể so sánh được với những tuyển thủ chuyên nghiệp được đào tạo kỹ lưỡng và chăm chút về mọi mặt, chưa đến hiệp hai Ngụy Tấn đã bị đánh ngã.
Trận thua này giúp anh ta vào được câu lạc bộ quốc tế nhưng lại mất đi tiền thưởng —— là số tiền anh ta định sẽ dùng để phẫu thuật cho mẹ ở quê nhà.
Ngụy Tấn ở đấu trường quyền anh ngầm để kiếm tiền, mẹ anh ta đã phải ngồi xe lăn mấy năm nay, mắt thấy tiền mua khớp nhân tạo sắp để dành đủ, ai ngờ nửa đường Lệ Kiêu lại xuất hiện.
Vân Đóa bị sốc trước tiết mục "Trai ngoan hắc hóa" này, cả buổi cô cũng không biết nên nói cái gì.
Lệ Kiêu bên kia chờ cả buổi cũng không nghe cô đáp lại, anh trầm thấp gọi: "Vân Đóa Đóa."
Vân Đóa lúc này mới khẽ "Ừ" một tiếng.
"Em nghĩ sao?"
Vân Đóa kéo dài âm cuối: "Ừ" rồi chậm rãi tiếp tục: "Nhưng vấn đề này anh cũng đâu có biết trước."
Lệ Kiêu sững người một lúc, khóe môi hơi nhếch lên.
Thì ra cô suy nghĩ cả buổi như vậy là để lựa lời bênh vực anh.
"Tuy nói anh ta thật sự khó khăn nhưng cũng không nên giận chó đánh mèo với anh." Vân Đóa có tinh thần trọng nghĩa nghiêm chỉnh phân tích, "Làm chuyện gian lận trong găng tay của anh thì càng không có đạo lý rồi!"
Thấy cô hướng về mình như vậy quả thực Lệ Kiêu cô cùng sung sướng.
Anh cầm di động cười thật tươi, cả khuôn mặt tràn đầy nhu hòa vui vẻ.
"Vân Đóa Đóa." Người đàn ông gọi tên cô ngày càng nhẹ nhàng hơn, "Em nói đúng.
Nhưng không phải ai cũng có thể nhịn được việc giận chó đánh mèo."
Anh tạm ngừng, "Có đôi khi không có cách nào đối mặt với sự thất vọng và phẫn nộ của mình thì tự nhiên sẽ muốn tìm người khác gây chuyện."
Vân Đóa sững sờ trong hai giây, như thể đáp lại lời của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi gật đầu và đáp: "Ừm."
Lệ Kiêu nói vô cùng thản nhiên.
Thậm chí là không có chút bất mãn nào khi bị giận chó đánh mèo.
Vân Đóa phát hiện ra người đàn ông này vô cùng ngay thẳng vô tư.
Thái độ làm người bộc trực, cách đối mặt với tình cảm của mình cũng rất thẳng thắn.
Ngay cả khi đối mặt với loại bệnh trạng 'mạch chập nguồn' của Ngụy Tấn anh cũng có thể hợp lý hoá vì anh ta, hơn nữa còn thản nhiên đón nhận.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Đóa đột nhiên sinh ra một chút cảm giác xúc động.
Một người đàn ông rộng lượng ngay thẳng như vậy...
Lúc đùa nghịch, lúc thì lưu manh, bây giờ gặp chuyện lại vô cùng thản nhiên dứt khoát:)
Vân Đóa lại nghĩ tới gì đó, "Cho nên, huấn luyện viên Phương cũng vì biết lý do này nên mới để cho anh ta quay lại?"
Lệ Kiêu "Ừ" một tiếng.
Dường như trong lòng cô gái nhỏ còn sợ hãi, "Vậy anh ta sẽ không gây phiền cho anh nữa chứ?"
"Không biết." Lệ Kiêu nói ngắn gọn.
Từ sau khi trở về Ngụy Tấn càng thêm trầm mặc quái gở, nhưng có thể thấy anh ta đã tập trung huấn luyện hơn trước rất nhiều, không thèm quan tâm đến Lệ Kiêu nữa —— thậm chí còn vô tình cố ý bắt đầu lảng tránh Lệ Kiêu.
"Tại sao em phải sợ anh ta gây sự với tôi?" Lệ Kiêu lại cười, "Ai đã nói, dù sao anh ta cũng đánh không lại tôi cơ mà."
Vân Đóa nhẹ nhàng hô "STOP", đang định nói gì đó thì nghe bên kia điện thoại có người gọi Lệ Kiêu đi ăn.
Cô vội nói "anh đi nhanh đi" rồi cúp máy.
Lệ Kiêu cất điện thoại, tươi cười bước ra ngoài vừa vui vẻ vừa khoan khoái.
"Đúng rồi bố này, hai ngày trước con đã nói bên câu lạc bộ có người nhà của một đội viên nhập viện vào hôm nay đấy." Lệ Kiêu hỏi lão baba, "Người đã tới chưa ạ?"
"Đến rồi.
Hai ngày tới sẽ sắp xếp phẫu thuật.
Cái này là vì đội viên trong câu lạc bộ của con nên mới cho chen ngang lịch giải phẫu đó nha."
Lệ viện trưởng thanh liêm tính sổ với con ruột: "Con phải trả đủ chi phí đấy nhé, khớp nhân tạo không hề rẻ đâu."
Lệ Kiêu cong khóe miệng cười, "Yên tâm.
Một phần con cũng không trả thiếu."
"Nên làm nên làm." Lệ viện trưởng chả thèm đau lòng túi tiền giúp con trai chút nào "Con thi đấu một trận nhiều tiền thế mà..."
Nói xong, ông lại nói: "Nhân tiện, hôm nay bố đã lấy được thanh nẹp rồi."
Hai mắt Lệ Kiêu sáng ngời, "Thật sao!"
Tiêu phu nhân buông chén, "Thanh nẹp gì đấy?"
Hai bố con trăm miệng một lời: "Không có gì."
Tiêu phu nhân hoài nghi nhìn hai người đàn ông cả buổi, nhưng cả hai đều cúi đầu ăn cơm không ai tiếp ánh mắt thẩm vấn của bà.
**
Buổi chiều không có lớp, Đóa cá ướp muối nằm ở trên giường lướt điện thoại.
Lướt qua vòng bạn bè, cô nhướng mày ngạc nhiên.
Cái người vạn năm không đăng bài, vô cùng kỳ lạ quý hiếm nha.
Vạn năm không đăng lên vòng bạn bè-Lệ Kiêu, đăng một bức ảnh:
Trong ảnh là một cánh tay, từ cẳng tay đến xương cổ tay được quấn lớp bảo vệ màu đen, trông giống như một thanh nẹp hay vật gì đó.
Caption cũng chỉ có một chữ:
【 ôi 】 *coi giả trân chưa kìa =)))
Chỉ ngắn ngủn một chữ, nhưng Vân Đóa đã đọc ra vô vàn nỗi chua xót và ai oán.
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh, khóe miệng xị xuống.
Quả nhiên anh bị thương, còn giống như bị thương không hề nhẹ.
Cô nhớ đến vết bầm tím trên cánh tay khi bôi thuốc cho anh vào ngày hôm đó.
Không ngờ nó lại nghiêm trọng đến vậy, thực sự phải dùng đến một chiếc nẹp.
Việc luyện tập có lẽ cũng bị ảnh hưởng mất rồi....
Vân Đóa cũng nhẹ than "ôi" một tiếng.
Cô cũng không còn tâm tư giải trí, để điện thoại di động xuống, cầm túi xách rời khỏi ký túc xá.
**
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Lệ Kiêu ngẩng đầu chờ mong, đôi mắt anh sáng ngời.
Quả nhiên!
Cô gái nhỏ đi tới, trên tay còn cầm túi trà sữa.
Còn chưa mở lời thì đôi mắt màu hổ phách đã dán lên cánh tay anh rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Cô tới ngồi vào bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, "Lúc trước gọi điện thoại anh cũng không nói, làm sao đột nhiên lại băng bó thế này."
Lệ Kiêu cố gắng nhịn cười, còn khe khẽ thở dài.
"Bác sĩ nói cái này bảo vệ mới tốt, sẽ không để lại di chứng."
*bố chồng nói đó chị ơi
"Đúng, đúng." Vân Đóa chăm chú gật đầu, "Anh còn phải thi đấu đấy, nhất định phải chậm rãi dưỡng thương cho tốt."
Cô chạm nhẹ vào thanh nẹp, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, "Đau không?"
Lệ Kiêu nhìn hàng lông mi và chóp mũi xinh xắn của cô gái nhỏ, trái tim anh vui sướng lệch nhịp, rồi phút chốc lại mềm nhũn.
"Không đau." Anh nhẹ giọng, "Chỉ là có chút phiền phức, có một số việc không tiện."
Vừa nói anh vừa lấy hộp cơm bên hông ra như một trò ảo thuật.
"Tôi vẫn chưa ăn gì..." Lệ Kiêu nói một cách bất đắc dĩ, đồng thời nhìn cánh tay đang băng bó của mình.
Anh vụng trộm quan sát phản ứng của cô gái nhỏ, từ âm rầu rĩ tiếp tục: "Vân Đóa Đóa, tôi cần em đút.".