Từ Trường Thanh đem ngự bút đưa đến cửa hàng ngọc giao cho chưởng quầy, chưởng quầy mở giấy ra xem hai tay run rẩy, thật sự không nghĩ tới đông gia của mình trúng khảo Trạng Nguyên, trở về lại mang đến một kinh hỉ lớn như vậy.
tờ giấy này không chỉ là ngự bút của hoàng đế, còn là tượng trưng của cửa hàng ngọc đệ nhất Ðại Uyển, từ nay về sau Ðại Uyển Mĩ Ngọc một bước lên trời, hoành áp cửa hàng ngọc khác một đầu, trở thành nổi bật nhất.
Từ Trường Thanh thấy chưởng quầy bưng giấy thổn thức không thôi, không khỏi cũng cảm thán, cửa hàng ngọc này từ ngày đầu cực kì vắng vẻ đến được như bây giờ, nếu nói chua ngọt khổ bùi trong đó, không ai so với lão nhân trước mắt này hiểu hơn, nên phần vinh quang không dễ có này với hắn lại càng bao nhiêu bạc cũng không thể đổi lấy .
Hắn nhất định là chưởng quầy cửa hàng ngọc đệ nhất Ðại Uyển, đây không thể nghi ngờ.
Chưởng quầy lau nước mắt, cũng không cần Từ Trường Thanh phân phó, vội vàng tìm công tượng, đem ngự bút của hoàng thượng thác thành bảng hiệu treo bên ngoài cửa hàng ngọc, đến lúc đó phong cảnh tất nhiên là không đồng nhất .
Đợi Từ Trường Thanh bận rộn xong chuyện cửa hàng ngọc, giữa trưa lại cùng người trong cửa hàng tại tửu lâu mở mấy bàn chúc mừng hắn trúng Trạng Nguyên một phen, khi trở về đã là buổi chiều, tiến vào sân liền nhìn thấy Chiến Vô Dã lười nhác ngồi ở dưới tàng cây, lưng dựa tây phủ hải đường, cầm trong tay một ngọn cỏ đuôi chó, đang đùa với tiểu ngân sói.
Tiểu ngân sói ngồi xổm bên chân Chiến Vô Dã, ải thân oai đầu nhìn bông trên cỏ đuôi chó, mỗi khi đuôi chó đánh tới nó, nó lại đưa móng vuốt ở giữa không trung vợt, nhưng ngọn cỏ này là Chiến Vô Dã cầm, nó khó có thể vợt được .
Cho nên nó liền đem tiểu móng vuốt đã mọc rất tốt, ở giữa không trung vợt nửa ngày cũng vợt không được, trong lúc đó lại bị đuôi chó đánh vài cái vào đầu, nhất thời đứng lên ngửa đầu vây quanh kia ngọn cỏ, trừng mắt giống hai khỏa đậu đen, tuy là tuổi nhỏ, nhưng không biết là kích khởi thiên tính, hay là thiên tính cho phép, thân mình nho nhỏ đã có chút khí thế, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm, sau đó thừa dịp chưa chuẩn bị, với tới căn cỏ lông chó nó ghét, đem nó đặt ở dưới thân cắn xé,
Kết quả không tóm được ngọn có kia, còn ngã xuống hai cái, đè nặng chân, lập tức liền ngồi xổm ô ô với Chiến Vô Dã .
Lúc này nếu đổi lại là Từ Trường Thanh, hắn nhất định sẽ tiến lên xem nó có té bị thương hay không, nhưng hành động của Chiến Vô Dã khiến Từ Trường Thanh hận nghiến răng, người này đúng là chẳng quan tâm, liền đem cỏ đuôi chó trong tay ném lên đầu tiểu ngân sói, tùy tay lại nhặt một cành cây.
Khiến Từ Trường Thanh càng hận là, bộ dáng tiểu ngân sói vừa rồi hoàn toàn là ngụy trang, nhìn thấy cỏ rơi, sớm không thấy bộ dáng suất đau trước đó, lập tức đem cỏ đuôi chó dẫm dưới thân, dùng hai trảo nhỏ đè dùng răng cắn xé, phát tiết chuyện nó vừa rồi trêu chọc mình.
Đợi cắn thất linh bát lạc, Chiến Vô Dã đã đổi thành cành cây, tùy ý vọt tiểu ngân sói một phen, tiểu ngân sói lập tức cảnh động theo dõi cành cây, chịu vài đánh sau, cuối cùng dùng móng vuốt nhỏ đem cành cây đặt ở dưới trảo, liều mạng cắn thế nào cũng không chịu buông tay.
Từ Trường Thanh từ vừa rồi tức giận đến bây giờ đã là dở khóc dở cười, con sói này thật gian trá, ngày thường nhẹ nhàng đánh mông nó hai cái, liền tiểu nhãn tình đầy nước, cho hắn xem mông, động tác rõ ràng chính là đau đau, muốn sờ sờ.
Nay ở trong tay Chiến Vô Dã, bị đánh trúng vẫn v sinh long hoạt hổ, nào có nửa điểm nước mắt, hóa ra tiểu nhãn lệ của nó đều là lưu cho mình.
Sau đó Từ Trường Thanh vừa đi vào sân, tiểu sói con liền ngửi được hơi thở hắn, lập tức quay đầu trừng mắt đen chung quanh tìm hắn, thấy hắn vị trí liền ném cành cây, miệng ô ô xoay mình tát hoan chạy tới chỗ hắn, một đoàn màu bạc nho nhỏ dưới ánh mặt trời cực kì chói mắt.
Tứ chi nhỏ chỉ chốc lát liền chạy đến bên người hắn, Từ Trường Thanh cuối cùng không đành lòng, xoay người đưa tay ôm lấy nó, tiểu ngân sói vui mừng liếm ngón tay Từ Trường Thanh, không ngừng cọ vào trong lòng hắn .
Chiến Vô Dã đã đứng dậy đi tới, còn chưa đợi mở miệng, Từ Trường Thanh liền giương mắt trách cứ nói:“Nó còn nhỏ, ngươi sao có thể lấy cành cây vọt nó ?”
Từ Trường Thanh hiển nhiên là hộ độc sốt ruột, nhưng hắn không biết Chiến Vô Dã sớm bị Chiến lão tướng quân ném tới núi hoang tự sinh tự diệt, cho nên sau này mới có thể còn tuổi nhỏ đã vào chiến trường, được danh hiệu lãnh huyết vô tình dũng mãnh thiện chiến .
Chiến Vô Dã nghe vậy nhưng cũng không tranh cãi, chỉ là nâng tay kéo tai tiểu ngân sói nói:“Không đập nó, về sau chẳng phải muốn vô pháp vô thiên, không biết trời cao đất rộng ……”
Tiểu ngân sói hiển nhiên là cực kì sợ hắn, bị nhéo một phen liền nhắm thẳng trong lòng Từ Trường Thanh mà củng, chỉ đem mông lộ ra cho Chiến Vô Dã, Từ Trường Thanh biết ý tứ trong lời của Chiến Vô Dã, đạo lý là đúng, nhưng đến phiên mình lại không nỡ, liền theo bản năng che chở mông nhỏ nó, sợ Chiến Vô Dã chụp mông nó.
Chiến Vô Dã thay đổi đề tài, thấp giọng hỏi :“Hôm nay đã gặp hoàng thượng ?”
Từ Trường Thanh liếc mắt nhìn hắn, ừ một tiếng, cũng không để ý móng vuốt tiểu ngân sói có sạch sẽ không, đưa tay sờ bộ lông trên người cho nó .
“Món ngọc có tặng ?”
“Có.”
“Hắn nói như thế nào ?”
“Tứ bốn chữ……”
Chiến Vô Dã gật gật đầu,“Đây cũng là phải……”
Tuy rằng Từ Trường Thanh rất ít hỏi Chiến Vô Dã chuyện trong triều đình, nhưng biết vị trí Trạng Nguyên của mình Chiến Vô Dã nhất định chuẩn bị không ít, nếu không giám khảo thi đình cùng bên người hồng nhân hoàng đế làm sao lại vì hắn nói đủ lời hay, nghĩ đến việc này, mặc dù không thể nói cảm kích, nhưng trên mặt thần sắc đã có biến hóa, sau đó liền giảm âm lượng nói:“Ta đi phòng bếp nhìn xem, nếu là có cá tươi, buổi tối liền làm chút thịt cá giáo cho ngươi và Thiên nhi ……” Nói xong không do dự liền đem tiểu ngân sói giao cho Chiến Vô Dã.
Chiến Vô Dã cũng có chút đói bụng, nghe vậy một tay xách cổ tiểu ngân sói. Cũng không biết là nghe xong Từ Trường Thanh nói thịt cá giáo mà nổi tính tham, hay là thấy Chiến Vô Dã có chút sợ, tiểu ngân sói tránh né vài lượt, đang khi hai người đều không có phòng bị, đột nhiên thay đổi hình người.
Hù cả hai người đều sửng sốt, Chiến Vô Dã dẫn từ tiểu nhục hài giống như khỉ con trong tay trong lúc nhất thời giật mình, mà Từ Trường Thanh cũng lập tức tiến lên đem hài tử bế vào tay, biến thành hình người đại khái cần hao phí không ít tinh khí, cho nên tiểu ngân sói sau khi biến thân liền vù vù ngủ.
Từ Trường Thanh lập tức vui sướng ôm vào buồng trong, thầm nghĩ lúc trước tú nương trong phủ làm được một ít quần áo tiểu hài tử, lúc này rốt cục có chỗ dụng võ .
Mà Chiến lão thái gia biết tôn tử của mình biến thành người, càng vui đên nhếch lông mày, nhi tử hắn không thấy nửa điểm yêu thương, đến phiên chắt trai, lại đau đến khảm vào tâm, nghe quản gia nói xong, từ chỗ bế quan phong trần mệt mỏi mà đến, thế nào cũng muốn trông thấy chắt trai nhỏ của mình, vừa thấy bộ dáng nhỏ đáng yêu kia, nhất thời ôm ở trong tay không chịu buông .
Ngày đó cơm chiều là tổ tôn ba đời cùng nhau ăn, tiểu ngân sói biến thành người càng hiếu động, đem món canh đánh nghiêng trên phục bào của Chiến lão tướng quân, lão tướng quân vẫn tươi cười không giảm, thậm chí vuốt râu ôm nó hôn hai ngụm.
Rất nhanh Từ Trường Thanh liền nhậm mệnh, Trạng Nguyên chức quan tốt nhất không gì bằng đến địa phương làm tri huyện, nhưng Từ Trường Thanh lúc này mang theo tiểu ngân sói hóa hình người thật là không tiện, mà Chiến phủ ở kinh thành, Chiến Vô Dã tuyệt đối sẽ không để hắn đi xa nhậm chức, cuối cùng lưu lại kinh thành, nhậm chức tu soạn Hàn Lâm viện.
Nhậm chức hai ngày sau mới phát hiện, chức tu soạn này cực kì thoải mái, mà mỗi người một gian phòng sách, cũng không có người dục tiến độ, ngày thường chỉ bảo quản sách vở.
Một ngày Từ Trường Thanh đang ngồi ở trước bàn đối chiếu điển tịch cũ mới, thấy Chiến Vô Dã mặc triều phục tướng quân đi đến.
Từ Trường Thanh vốn muốn đứng dậy, thấy là hắn cũng liền mắt không rời sách, thuận miệng hỏi:“Hạ triều ? Thiên nhi đâu ?”
Chiến Vô Dã nhìn chung quanh phòng sách một cái, sau đó đi đến trước bàn đáp:“Bị lão nhân ôm đến hậu cung, Thái Hậu nói muốn gặp gặp.”
Từ Trường Thanh nghe xong dừng tay, biết Chiến lão thái gia thích Thiên nhi, lại không nghĩ đến ôm đi khoe với lão Thái Hậu, bất quá Thiên nhi ở bên người Chiến lão tướng quân cũng an toàn, lại chuyên tâm vào bộ sách. trước mặt
Chiến Vô Dã không quấy rầy, chỉ kéo ghế bên cạnh qua ngồi trên bên hắn.
Từ Trường Thanh lúc này đầu đội thúc phát ngọc quan, mặc quan phục thống nhất trong cung, y bào bạch sắc mang lam điều vừa người, đai lưng màu lam, cổ áo trung y trắng như tuyết, lúc này cực kì nghiêm túc cúi đầu tra mục lục sách, vẻ mặt trang trọng đoan chính.
so với bộ dáng đêm qua ở dưới thân mình khóc xin tha, lúc này quần áo chỉnh tề lại có một loại mỹ cảm cấm dục, Chiến Vô nhìn xem Dã nhịn không được hạ phúc nóng lên, da mặt cũng căng thẳng.
Thấy Từ Trường Thanh không có phản ứng, đến gần hơn chút, đưa tay bắt một bàn tay Từ Trường Thanh ở dưới bàn vuốt ve, Từ Trường Thanh vốn cực kì chuyên tâm, bị hắn như vậy, có chút phân tâm, vì thế khó hiểu nâng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi không có chuyện gì, hãy đi về trước đi.”
Chiến Vô Dã nghe vậy nghiêm mặt nói:“Không vội, ta chờ ngươi .” Tuy nói như thế, cũng không buông tay.
Từ Trường Thanh cứng rắn kéo vài không có kết quả, cũng chỉ có thể mặc hắn, bất quá qua một hồi không thể nhịn được nữa, vừa muốn chất vấn hắn sao không để mình đứng đắn làm việc, vừa quay đầu lại, liền thấy Chiến Vô Dã khóe miệng mang ý cười kéo tay hắn đến giữa hai chân mình.
Từ Trường Thanh nhất thời cả kinh, mày dựng đứng, lập tức bỏ qua tay hắn, có thể là khí lực đột ngột Chiến Vô Dã không phòng bị, eo đánh lên phía sau giá sách, có vẻ đau đớn, mặt căng thẳng nâng tay đỡ eo.
Từ Trường Thanh vốn muốn trách cứ vài câu, nhưng thấy hắn như vậy lại hoảng, vội vàng xoay người xem .
mệnh của Chiến Vô Dã là hắn từ quỷ môn quan cứng rắn tha về, hiện tại nhìn là một người hoàn hảo, nhưng lúc trước thiếu chút nữa thất linh bát lạc, miệng vết thương trí mệnh trên lưng và ngực nhiều nhất, bình thường Từ Trường Thanh lau cho hắn đụng tới miệng vết thương hai nơi này cũng không dám mạnh tay, lúc này nếu đập hỏng thì phải làm sao.
Mặt mang nôn nóng muốn lật áo xem, Chiến Vô Dã đã mâu trung tối sầm lại, bắt tay hắn dời xuống .
tay Từ Trường Thanh đột nhiên đụng đến một chỗ cứng rắn phát trướng, sao không hoàn toàn tỉnh ngộ, nhất thời vẻ mặt từ lo lắng biến thành tức giận, đỏ mặt trừng mắt nhìn Chiến Vô Dã một cái, từ hàm răng ném hai chữ :“Cầm thú……” Ngay cả nơi này cũng có thể nổi thú dục, không phải cầm thú thì là cái gì ?
Chiến Vô Dã cười đến thâm trầm, nâng tay ôm eo Từ Trường Thanh, tiến đến bên tai hắn nói:“Ta vốn là cầm thú, ngươi ngày ngày cùng cầm thú hoan hảo, nay mới biết sao ?” Nói xong đại chưởng vén lên vạt áo Từ Trường Thanh, đưa tay tham nhập trong đó.
trên người Từ Trường Thanh cực kỳ mẫn cảm, lúc này bị Chiến Vô Dã ôm lấy, đã có chút mềm yếu, nhưng lý trí vẫn còn, ánh mắt vội vàng nhìn về phía cửa, đưa tay đẩy hắn nói:“Nơi này há là nơi có thể xằng bậy, mau buông tay……”
ngón tay Chiến Vô Dã đã là chui vào tiểu huyệt tiêu hồn, ba nông hai sâu khiêu khích, trong miệng cũng bóc lột miệng lưỡi Từ Trường Thanh hàm hồ nói:“ trong cung xằng chuyện bậy rất nhiều, đây có là cái gì……” Thấy Từ Trường Thanh vẫn toàn thân căng thẳng, cực kì khẩn trương, liền vỗ cái mông căng mẩy của hắn nói:“Một khi đã sợ như vậy, vậy không bằng ta thì đi tìm Thánh Thượng cho ngươi cùng ta sớm ngày thành hôn, cũng đỡ lão nhân phải nơi nơi nói Thiên nhi ta bên ngoài làm loạn sinh ra, đến lúc đó để Thánh Thượng ở đây thưởng một chỗ ở, ngươi và ta liền có thể làm tân phòng, ngày ngày hoan hảo, như thế cũng danh chính ngôn thuận, không cần ở trước mặt người khác chiêm tiền cố hậu, sợ mất thể diện……”
Từ Trường Thanh vừa nghe xong càng sợ hãi, trong lòng biết Chiến Vô Dã nói được làm được, sắc mặt biến hóa, nhất thời làm mềm giọng nói:“Nhất định không thể, quan hệ của ngươi và ta trong lòng biết là được, sao có thể lộ ra trước công chúng ?” Lập tức lại nói:“Nếu ngươi làm như thế, ta làm sao còn thể diện tiếp tục nhậm chức này?”
Chiến Vô Dã cúi đầu thấy Từ Trường Thanh khẩn trương, không khỏi ngăn khóe môi, thầm nghĩ không nhậm chức tốt hơn, ngày ngày ở nhà chăm sóc Thiên nhi, cũng đỡ hắn không yên lòng.
Kỳ thật chuyện vừa rồi cũng bất quá là hắn thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới Từ Trường Thanh tin thật, hắn luôn biết Từ Trường Thanh coi trọng mặt mũi, nếu hắn thật muốn làm như thế đã sớm làm, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Nhìn hắn nửa ngày, mới yêu thương hôn cánh môi hắn ôn thanh khuyên :“ trong cung vốn là nơi ăn thịt người, lục đục với nhau, cũng không thích hợp với ngươi, mà chức tu soạn lại thật không thú vị, không bằng qua mấy ngày từ chức vụ, mang theo Thiên nhi cùng ta đến biên quan xem phong cảnh tái ngoại, đến lúc đó trời xanh mây trắng giục ngựa giơ roi, chẳng phải khoái hoạt sao ?”
Chiến Vô Dã nói khảm vào đáy lòng Từ Trường Thanh, nháy mắt bị nói đến động tâm, nghĩ đến cửa hàng ngọc lúc này đã đi lên quỹ đạo, mà mình khổ học mấy năm nay khảo trúng Trạng Nguyên cũng đã làm tròn kỳ vọng của mẫu thân khi còn sống đối với hắn, lại nghĩ đến phong cảnh tái ngoại Chiến Vô Dã vừa nói, trong lòng nhất thời lại bị hấp dẫn. Trong lúc mơ hồ đã bị Chiến Vô Dã cởi tiết khố, mở hai chân bạch ngọc, ôm ngồi trên đùi.
Vài lượt liền làm Từ Trường Thanh triệt để ý loạn tình mê.
Lúc trước hai người luyện song tu thuật, phần nhiều là Từ Trường Thanh hấp thụ nguyên dương của Chiến Vô Dã, mà từ khi sinh hạ Thiên nhi, mới bắt đầu chính thức luyện song tu, hắn tức có thể lấy nguyên dương của Chiến Vô Dã, Chiến Vô Dã cũng có thể từ đan điền của hắn lấy linh khí.
Vì Từ Trường Thanh trong bụng vẫn đang có hỗn độn khí, song tu càng ngày càng đậm lên, tuần hoàn như thế, huyết mạch Tham Lang của Chiến Vô Dã lại thuần túy hơn nhiều, nên cũng làm càng nhiều hơn, chỉ cần hai người cùng một chỗ, vô luận ban ngày ban đêm, Chiến Vô Dã luôn muốn hắn ba, bốn lần mới bằng lòng bỏ qua.
Lần này ngay cả nơi này cũng không buông tha, muốn Từ Trường Thanh hai lần mới thôi, sáng sớm ngày thứ hai Từ Trường Thanh từ chức tu soạn, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì hôm qua Chiến Vô Dã cùng mình ở chỗ này phóng đãng, khiến hắn thật sự không mặt mũi tiếp tục nhậm chức .
Vì việc này, Từ Trường Thanh mấy ngày không để ý tới Chiến Vô Dã, cho đến khi hắn lại nhiều lần nhuyễn ngôn khinh ngữ hai người mới hòa hảo, tùy ý liền mang theo Thiên nhi cùng Chiến Vô Dã đi Ngọc Môn quan.
Nhiều năm sau, có người ở Tây Vực nhìn thấy một tuấn mỹ nam tử thân mặc kỵ trang, chân kẹp thiên lý mã, cùng hai ngân sói một lớn một nhỏ, tung hoành chạy khắp đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, nam tử mặt mang y cười đón thái dương lặn xuống mà về, bóng dáng cũng dần dần biến mất bên trong chân trời đỏ rực, chỉ dư ba điểm đen, hình thành một hình ảnh vừa tráng lệ vừa mỹ mãn hạnh phúc.
Chính văn hoàn.