Ting một tiếng, trước khi thang máy đứng vững thì đột nhiên run lên một cái, sự cố nhỏ và đột ngột này luôn khiến người ta cảm thấy có điềm gì đó.
Iman đi ra khỏi thang máy, đèn hành lang lúc sáng lúc tắt, ánh sáng màu da cam nhấp nháy và ấm áp le lói chiếu vào ba chàng trai vạm vỡ chắn ngang trước cửa phòng anh, cả ba người đều là những chàng trai vạm vỡ của đội bóng, bọn họ đứng chiếm gần nửa không gian của lối đi chật hẹp.
Có người mở miệng nói, cố tình hạ thấp giọng điệu trầm khàn như một con dao thép rỉ sét, khàn đặc nặng nề: "Này, rốt cuộc cậu với Stanley xảy ra chuyện gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thể loại cố ý tạo ra bầu không khí đáng sợ thật sự rất nhàm chán đối với anh, Iman ném chìa khóa và nói: "Tôi không có ra tay đánh người."
Jasper đón lấy chìa khóa, vừa mở cửa vừa quay đầu cười với anh nói: "Tôi đang hỏi vì sao cậu không đánh cậu ta, tên đó ngứa đòn, cũng chỉ có cậu là dám ra tay thôi."
"Iman còn chưa ra tay, tên đó đã sợ đến tè ra quần rồi, loại người này mà nghiêm túc với cậu ta thì không còn gì thú vị."
Josh ngáp một cái, rồi đẩy chàng trai im lặng đứng ở góc tường rất lâu, nói: "Mà sao hôm nay cậu về muộn thế, Luke cũng sắp... dựa vào tường ngủ luôn rồi kìa."
Trước khi Jasper đẩy cửa ra còn đưa chân đá một cái vào chân của Luke: "Đúng là dễ ngủ, tôi đã nói kiếp trước Luke là gấu đen rồi mà, nhìn thân hình của cậu ta đi, có khác gì con gấu đâu."
Mọi người cười nói bước vào nhà, Luke bị trêu chọc đi ở sau cùng lớn tiếng giải thích, do nước da đen nên nhìn không ra anh ta đang xấu hổ: "Do tôi vất và chăm chỉ luyện tập. Chủ tịch Olsen đến kiểm tra căn cứ, dĩ nhiên phải cố gắng hết sức thể hiện rồi ”
Jasper vừa nghe đã tức giận: "Đúng rồi, cậu thì thể hiện tốt rồi, đụng tôi ngã lăn ra đất, khiến tôi mất hết mặt mũi ở trước mặt của chủ tịch Olsen!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai anh chàng có chiều cao gần hai mét tranh chấp, trông giống như bọn trẻ mẫu giáo cãi nhau, không phải vì điều gì khác, chỉ vì buổi tập hôm nay có một vị khách quý... chủ tịch mới của liên đoàn phía Tây, Matthew.Olsen, không có ai muốn mất mặt trước ông ta.
Khi nghe thấy xưng hô 'chủ tịch Olsen', Iman khẽ lạnh lùng cười lên một tiếng.
Giúp Lương Điềm Vi dạy dỗ Stanley là chuyện ngoài ý muốn, mời Lương Điềm Vi ăn kem rồi lại tiễn cô về đến ký túc xá cũng cũng là chuyện ngoài ý muốn, hai chuyện ngoài ý muốn cộng lại khiến anh để lỡ nửa tiếng hơn mới về.
Anh mở máy chiếu lên: "Tốc chiến tốc thắng, video ghi h́ình buổi luyện tập ngày hôm nay đâu?"
Ba người đến căn hộ tìm Iman vì muốn cập nhật cho anh số liệu mới nhất của đội, đặc biệt là số liệu của cầu thủ phòng ngự.
Jasper là tiền vệ chính và cũng là đội trưởng của đội bóng, còn Josh và Luke là cầu thủ đội phòng ngự, Josh ở vị trí trung vệ phòng ngự, trên sân cỏ phụ trách chỉ huy chiến thuật cho đội phòng ngự, anh chàng vạm vỡ da đen Luke là tiền vệ phòng ngự, giống với vị trí của Iman.
Trong video, phòng ngự của đội bóng Tyrannosaurus đang ngăn cản đội tấn công chuyền bóng, tiền vệ phòng ngự ngoài Luke ra thì Stanley cũng ở trên sân.
Iman ngồi chiếm hết một chiếc ghế sofa một người, duỗi đôi chân dài ra, khuỷu tay đặt lên tay vịn chống cằm yên lặng xem video. Ba người còn lại không dám nói lời nào, chen chúc nhau trên một chiếc ghế sofa, bầu không khí có chút nặng nề, ngay cả mở nắp chai coca Jasper cũng phải cẩn thận, sợ rằng hơi gas xì ra sẽ gây tiếng ồn.
Sợ cái gì thì cái đó đến, Iman gọi đúng ngay tên của anh ta: "Jasper."
"A..."
Jasper giống như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm tên: "Tôi lại làm sai cái gì sao?"
"Không có, hôm nay cậu phát huy rất tốt."
Nhận được lời khen từ Iman, Jasper lập tức kiêu ngạo ngồi thẳng lưng: "Lần trước cậu chỉ ra được khuyết điểm động tác chuyền bóng của tôi quá chậm, sau khi về tôi đã luyện tập lại rất lâu, hiện giờ có phải là đã ổn hơn rồi đúng không?”
Hai người còn lại nhìn dáng vẻ tự đắc của anh ta mà không muốn nói tới, lúc này điện thoại của Iman nhận được một tin nhắn.
Là của Lương Điềm Vi.
【Iman?】
Hiếm khi những lúc thế này anh lại phân tâm trả lời tin nhắn.
【Có chuyện gì?】
Lương Điềm Vi chỉ muốn thử xem người kia có chặn số mình hay không, khi nhận được tin nhắn của anh, cô đã hoàn toàn yên tâm anh không có chặn cô.
【Không có gì, chỉ là muốn nói cảm ơn anh.】
【Cảm ơn tôi vì cái gì?】
【Cảm ơn anh vì đã mời tôi ăn kem và vì anh đã dạy dỗ Stanley giúp tôi.】
【Mùi vị kem thế nào?】
【Rất ngon, lần sau anh cũng có thể ăn thử! Đặc biệt là vị chocolate, nếu như anh không thích ăn ngọt thì vị ấy rất phù hợp với anh.】
【Tôi sẽ thử.】
Hai người cứ người này gửi tin người kia trả lời, ba người ngồi đối diện nhìn mà ngẩn ngơ, bởi vì Iman không tham gia luyện tập cùng đội, cho nên bình thường rất nghiêm túc xem lại ghi hình của buổi luyện tập, khi video chưa phát hết chỉ lơ đễnh chốc lát anh cũng không có chứ đừng nói đến chuyện nghịch điện thoại.
Nhưng điều khiến ba người họ ngạc nhiên nhất chính là ngay khi anh quay lại xem lại video, mọi người cho rằng sẽ không còn ai quấy rầy anh nữa thì anh lại lần nữa nhìn điện thoại không hề có thông báo tin nhắn mới ấy mà nhếch môi cười.
Chuyện gì vậy chứ, dư âm còn đọng lại à?
-
Thứ hai, trước khi Lương Điềm Vi đến lớp đã ghé qua căn cứ và tìm huấn luyện viên Steve để lấy lịch trình của Iman, tiện thể xác định lại thời gian tập luyện nhóm của tuần này với bên đó.
Thứ ba, thứ năm, thứ sáu đều có, nhưng do thứ sáu có buổi xác nhận lại chiến thuật lần cuối trước khi diễn ra trận đấu nên Iman đã sớm đồng ý hôm đó sẽ đến căn cứ.
Nếu như thứ ba và thứ năm Lương Điềm Vi không thể gọi được anh đến tập luyện, vậy coi như khảo nghiệm đã thất bại.
"Sao thế, em thấy khó hả?" Mười ngón tay Steve đan vào nhau đặt lên đầu gối, lắc lư ghế da hỏi cô gái trước mặt.
"Dạ thưa huấn luyện viên, nói thật thì không đơn giản đâu ạ, nhưng em vẫn tiếp tục cố gắng."
Lương Điềm Vi có chút nhụt chí, cô hiểu ý trong những lời huấn luyện viên Steve nói khi đưa cho cô thời gian biểu.
Cuối tuần mà không dẫn Iman đến được thì coi như là thất bại rồi, nếu không ông cần gì phải mới sáng thứ sáu đã gọi điện thông báo với cô, buổi chiều muốn gặp cô và thứ bảy cô phải đi tìm Iman ngay lập tức.
Thời gian không đợi người, ông rất sốt ruột, thời gian cuối tuần quý báu để đột phá huấn luyện, trận đấu cuối tuần này nếu Iman không đến tham gia thì đó đúng là tin tức xấu.
Mà hai lần cơ hội vào cuối tuần cô đều không thành công, ông cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào cô.
Trận đấu vào thứ bảy, vị trí tiền vệ phòng ngự ông vẫn nhất quyết để Iman là cầu thủ phát bóng đầu tiên, dù cho anh không đến tham gia luyện tập, nhưng nếu anh vẫn thể hiện xuất sắc vai trò của mình thì ông sẽ cho anh tự do phát huy bản thân.
Song, nếu Iman thể hiện không tốt, không ăn ý với đồng đội và thi đấu kém cỏi, vậy thì anh chỉ có thể ngoan ngoãn tham gia tập luyện cùng đồng đội.
"Steve."
Ở cửa văn phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên cao lớn, Steve đứng dậy chào hỏi: "Chào buổi sáng, Chủ tịch Olsen."
Lương Điềm Vi thấy vậy cũng không tiện nán lại quá lâu, cô nói với Steve.
"Huấn luyện viên, em thật sự rất muốn tham gia vào đội bóng, cho nên em nhất định sẽ mang Iman quay về."
Khi Matthew. Olsen nghe thấy những lời này của Lương Điềm Vi thì ông ta đột nhiên quay sang nhìn nhưng Lương Điềm Vi thì không có tâm tình chú ý đến điều này, cô chùng vai xuống và bước ra khỏi văn phòng.
Mặt trời bên ngoài căn cứ chói chang, nhưng tim cô thì giá lạnh.
Lương Điềm Vi yếu ớt bước vào lớp, người bạn tốt cùng lớp Katie lập tức hỏi han cô: "Vivian, tớ ở đây."
"Hi."
Sau khi ngồi xuống, Lương Điềm Vi úp mặt xuống bàn, quay mặt về phía bạn mình: "Katie, tớ biết mình chỉ có hai cơ hội."
Cô giơ hai ngón tay, nhưng đó không phải là động tác V của chiến thắng, mà là hai lần tuyệt vọng.
“Haizz!” Lương Điềm Vi uất ức bĩu môi thành cái miệng vịt: “Trong mắt của huấn luyện viên Steve, có lẽ tớ đã không còn cơ hội.”
Katie, một người có gia cảnh nổi bật, từ khi còn nhỏ cô ấy đã luyện tập thể thao, nhưng cô ấy không đủ thiên phú để trở thành một vận động viên chuyên nghiệp, vì vậy khi học đại học cô ấy đã theo học ngành quản lý thể thao chuyên nghiệp, mong muốn trong tương lai có thể tham gia vào công việc liên quan đến thể thao, đồng thời cô ấy không có hứng thú với bóng bầu dục.
Tuy nhiên, cô biết Lương Điềm Vi đang ứng tuyển vị trí trợ lý và chuyện cô phải đưa được Iman đến luyện tập. Cuối tuần này cô ấy muốn hẹn cô đi dạo phố nhưng cô lại nói mình không thể đi được, thời gian cuối tuần quý báu như thế đều tiêu hết vào thằng nhóc tên là Iman kia.
Nhưng cô ấy lại không biết làm sao để an ủi đối phương, chỉ có thể nhắc nhở: "Vivian, vực dậy tinh thần đi, giáo sư đến rồi."
Lương Điềm Vi dùng đôi tay chống cằm, trề môi, tuy nhiên cô đã tập trung nhìn màn hình, rất nghiêm túc nghe giảng.
Cả ngày Lương Điềm Vi luôn trong trạng thái thế này, ở trên lớp uể oải không có sức sống, có điều cô tuyệt đối không bỏ qua cho một chút kiến thức nào, uể oải không có sức sống mà ngồi ăn cơm thì cũng không để thừa hạt cơm nào.
Biết sao được, món cà ri gà và cà phê ở trong phòng ăn Châu Á ngon quá, cà ri gà chan lên cơm trắng, cô có thể ăn một đĩa lớn.
Từ chối một sinh viên nam đến xin số điện thoại, Katie quay sang nhìn Lương Điềm Vi nói: "Anh chàng kia không hiểu nhân tình thế thái lắm hả? Cậu nói thẳng với anh ta rằng nếu như anh ta không đến thì cậu không có cách nào vào được đội bóng, mong anh ta giúp đỡ, không được sao?"
Lương Điềm Vi lắc đâu: "Người ta chán ghét tớ lắm..."
Cô nhớ lại chuyện đêm hôm qua Iman đưa mình về ký túc xá, khựng lại một lúc rồi mới nói: "Thật ra con người của anh ấy không tệ, nhưng mà khi tớ ở trước mặt anh ấy nhắc đến bóng bầu dục thì anh ấy trở nên rất chán ghét tớ, cho nên sẽ không giúp đỡ tớ đâu."
Bỗng chốc, Katie không hề có chút thiện cảm nào với người chưa gặp mặt Iman kia: "Anh ta chẳng chút phong độ nào à? Tại sao lại làm khó dễ cậu như vậy chứ."
"Không, con người của anh ấy tốt lắm, hôm qua còn trút giận giúp mình, chỉ là anh ấy bận rộn làm thêm nên không có thời gian đến luyện tập, nhưng mà huấn luyện viên Steve cứ cho người đến tìm anh ấy."
Lương Điềm Vi chỉ vào bản thân, rất ngại ngùng nói người đó chính là mình.
"Cậu có biết kế hoạch ban đầu của tớ là giúp anh ấy làm việc để anh có thêm thời gian nhưng cách này căn bản là không khả thi."
Katie nhấp một ngụm cà phê đá, đôi mắt nâu xinh đẹp chớp chớp, không muốn cô bạn tốt bơ phờ như vậy nên cô ấy đùa nói: “Nếu vậy thì trả lương cho anh ta một tiếng, bảo anh ta ra sân bóng là được rồi.”
"Ơ ... ý kiến hay!"
Cô đã nghĩ đến việc giúp Iman làm việc, tại sao lại không nghĩ tới việc dùng sức mạnh của đồng tiền, không ai có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền mà!
Chiều hôm sau, sau giờ học, Lương Điềm Vi vội vã đến lớp học để tìm Iman.
Mới chạy được nửa đường cô chợt nhớ ra hình như mình quên thứ gì đó, bỗng đại não cô vang lên giọng nói hùng hồn của Lương Gia Vĩ, ba chữ.
‘Ký tên lên ảnh!’
Đêm qua, cô giật vé online không thành, mạng lag đến mất cả trang chủ của trang web bán vé, cô không truy cập được, vì là trận đấu đầu tiên của mùa giải, nên giá vé bán lại trong khu vực khán đài cũng được đẩy lên 400-500 USD một vé.
Như một sự an ủi, cô nói với Lương Gia Vĩ rằng ít nhất cô sẽ xin chữ ký của Iman cho anh. Lương Gia Vĩ chỉ đáp lại, chú ý thứ anh muốn có là hình ảnh có chữ ký.
Được rồi, ảnh có chữ ký!
Chỉ cần anh không đòi một tấm áp phích khổ lớn kèm chữ ký thì những cái khác cô đều có thể nói đồng ý một cách vô điều kiện.
Vì thế vào sáng sớm cô đã đi in sẵn bức ảnh Iman mặc áo cầu thủ, định đến thuyết phục anh đến tập luyện, tiện thể nhờ anh ký tên.
Dù sao nếu như không thể thuyết phục Iman đến tập luyện thì sau này cả hai sẽ không còn bất kỳ liện lạc và tiếp xúc nào. Đúng như những gì Lương Gia Vĩ nói, không cùng học viện, không cùng năm học, khuôn viên trường lại lớn như thế, muốn tìm anh ký tên không biết là khó đến mức nào.
Chứ đừng kể đến đợi tới thứ bảy sau khi anh ra sân, bất kể là kết quả tốt hay xấu, chỉ dựa vào anh là cầu thủ tên tuổi ra sân đầu tiên của đội bóng bầu dục, nhất định sẽ ngay lập tức trở thành ngôi sao của cả trường.
Trên mạng lan truyền một đoạn video Iman nắm cổ áo Stanley trước mặt mọi người ở trạm xe buýt hồi tuần trước, các chàng trai đã hò reo cổ vũ, song Iman đã thực sự chuyển đến BK, các cô gái không khỏi ngạc nhiên thích thú vì trường lại có thêm một soái ca đẳng cấp.
Chẳng ai quan tâm tên xui xẻo Stanley đã làm gì mới bị cầm cổ áo mắng là đồ ngu đần.
Đáng tiếc là do thời gian quá gấp, nên cô đã đưa cho Katie chiếc cặp sách có ảnh, nhờ cô ấy xách về giúp cô, buổi tối cô sẽ đến ký túc xá tìm cô ấy lấy lại.
Cô muốn chạy nhẹ chạy nhanh nhưng lại bỏ quên mất việc quan trọng nhất, cô chỉ có thể tự an ủi mình, may thay thứ năm vẫn còn cơ hội.
Ngay giờ cao điểm tan học, cô vất vả chen ngược qua đám đông vào tòa lầu lớp học của Iman, lần đầu tiên đến học viện thương nghiệp, cô như một con ruồi cứ bay mà không biết bay đi đâu.
Trời ạ, lẽ ra cô không nên vào, ngồi đợi anh ở băng ghế bên ngoài đài phun nước có phải tốt hơn không, như vậy thì khỏi phải khó khăn chen lẫn như này rồi.
"Ối! Nhìn đường đi có được không?"
Ai đó đã va vào bắp chân cô, hại cô loạng choạng bước tới suýt va phải nam sinh viên da đen bên cạnh, thôi xong rồi, cơ thể này của cô vốn không phải là đối thủ của những người Mỹ có vóc dáng cường tráng.
Giờ cô chỉ muốn ai đó cứu mình ra khỏi sự hỗn loạn này, lần sau cô sẽ không vội vàng thế nữa, nhưng không ai có thể nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng cô, trong đám đông có ai đó đã nắm chặt tay và bảo vệ cô trong lòng.
Ngay lập tức, tất cả những chen lấn đè ép, tranh cãi phân tranh đều không còn liên quan gì đến cô, cảm giác an toàn trong lòng người kia đủ để khiến tim cô đập nhanh, mặt cô ửng đỏ lên.
Sau đó cô nghe thấy một giọng sinh viên nam mỉm cười: "Vivian, cô đang tìm tôi?"