Dã thú và hoa hồng

Bị mọi người đồng loạt quên lãng là Lương Gia Vĩ.
 
Lòng đầy mong đợi cả đêm được phỏng vấn, chuẩn bị bản nháp ba trang và hai chai nước đá.
 
Nhưng mà điện thoại không reo lên tiếng nào, còn vì sợ em gái và bạn học đang ở trong thời điểm học tập quan trọng nên không dám quấy rầy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trái tim dần dần nguội lạnh theo màn đêm.
 
Anh chờ đến lúc gần mười giờ tối mới gọi điện cho Lương Điềm Vi, ai biết điện thoại vừa kết nối, giọng nói đối phương vô cùng hốt hoảng.
 
“À này, alô alô…”
 
Giường đơn của Lương Điềm Vi nhỏ hẹp, cô ngủ một mình đương nhiên không thành vấn đề, nhưng có thêm một người đàn ông mạnh mẽ cao gần hai thước thì thực sự rất chật.
 
Một tay cô cầm điện thoại, một tay còn phải đánh rớt cánh tay cường tráng của người nào đó không ngừng di chuyển liên tục trên người.
 
Cô thở dài một hơi, tránh ra khỏi lồng ngực của Iman ngồi thẳng dậy: “Anh, anh có chuyện gì sao?”
 
“Anh có chuyện gì?” Lương Gia Vĩ ha ha hai tiếng: “Anh không tìm em, em sẽ quên anh, anh không thể làm gì khác hơn là đi tìm em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quên anh cái gì? Cô… Trời ạ, cô đúng là quên mất không còn một mảnh.
 
Trong khoảnh khắc cô sững sờ bởi vì hổ thẹn, mỹ nam trần truồng trên giường đứng dậy theo, từ phía sau lưng ôm em cô, cái cằm thân mật gác lên cổ cô, hôn lên gương mặt cô.
 
Trên mặt không ngừng gia tăng xúc cảm ướt át nhắc nhở Lương Điềm Vi, cô gái ngoan ngoãn trong mắt người nhà cô bây giờ đang làm chuyện ngượng ngùng với cầu thủ nước Mỹ khêu gợi.
 
Trái tim trong nháy mắt đập nhanh như vũ bão, hơi thở cũng mất trật tự.
 
Hỏng rồi, tuyệt đối không thể để người trong nhà biết việc này, cô lấy tay che tin nhắn điện thoại, cảnh cáo bạn trai: “Anh tốt nhất lập tức dừng lại, nếu không em sẽ tức giận.”
 
Iman nhìn cô một cái, rất ngoan ngoãn dừng lại, chỉ là ôm cô thật chặt, nhưng không có làm gì.
 
Anh biết sự yêu thích của Lương Điềm Vi với anh còn lâu mới nhiều như anh, cho nên lúc này anh nên ngoan ngoãn nghe lời – đặc biệt là khi đối mặt người nhà cô.
 
Cô thở một hơi, cố gắng bình ổn hô hấp: "Anh, xin lỗi nhé! Nãy bọn em đang đi tìm cầu thủ của trường nên…"
 
"Hừ!"
 
"Rất xin lỗi mà ~ em tưởng nói chuyện với mọi người ở trường cũng dễ thôi. Chắc là em nên liên lạc với anh trước, tha thứ cho em đi, xin anh đó ~"
 
So với giận em gái quên mất mình, thực ra anh ta lo em gái mình gặp chuyện không may hơn.
 
Cả đêm không đợi được điện thoại của em ấy. Bây giờ lại xảy ra tình huống gì đây? Rõ ràng là chưa tới thời gian biểu diễn của anh ấy, hay là kế hoạch có thay đổi? Nhưng anh ấy không nhận cái thông báo nào?
 
Đương nhiên anh ấy cũng biết ở đại học có rất nhiều hoạt động lẫn tiệc tùng. Chẳng nhẽ Vi Vi đi tiệc cùng nhóm rồi uống say không liên lạc nổi với anh ấy?
 
Trên phương diện tình cảm thì cô em gái này của anh ấy xem như là trì độn, không giao du với với bạn trai, tâm tư đơn thuần dễ bị lừa. Không biết chừng một ngày nào đó lại bị một tên đẹp trai hơi phong lưu lãng tử lừa mất.
 
Mà không chừng ở thời điểm hiện tại hai người đang thân thiết với nhau nữa kìa.
 
Không thể, anh ấy tuyệt đối không cho phép!
 
"Quên đi, em không sao là tốt rồi. Lần sau nhớ nói trước cho anh nhé, để cho anh khỏi lo lắng."
 
"Dạ dạ, đã rõ, không có lần sau đâu mà ~"
 
Câu trả lời của Lương Điềm Vi vẫn mang vẻ bối rối nhưng đã khiến Lương Gia Vĩ không nghĩ ngợi: "Cuối tuần bọn em gặp đội Viking, anh muốn tới xem các em thi đấu, em có cách nào lấy cho anh được hai vé vào cửa không?"
 
"Vé váo cửa à, được được, không thành vấn đề."
 
Quý ngài phía sau có thể bình tĩnh một chút không? Sao lại nóng thế, ôm cô đến độ cô đổ mồ hôi rồi.
 
Cô ho nhẹ hai tiếng, không để Lương Gia Vĩ ở đầu dây bên kia nghe ra cái gì bất thường. Hai anh em nói chuyện phiếm thêm đôi câu, cuối cùng cũng tiếp xong người.
 
"Vi Vi, anh phát hiện ở chỗ này của em cũng có chỗ tốt."
 
"Gì cơ?"
 
Cô vén mái tóc dài bị mồ hôi dính trên gáy sang một bên, đột nhiên bị anh kéo đứng dậy.
 
Ngực. Bộ phận phải tiếp xúc với mặt tường lạnh như băng. Cả người cô run lên, tiếp đó cô bị đặt trên tường.
 
"Em chạy không thoát."
 
-
 
Trưa thứ bảy, hai người đang quyết định xem ra ngoài ăn hay ăn trong căn tin dưới tầng. Iman đột ngột nhắc tới máy chiếu trong căn hộ của anh có thể xem trận đấu phát trực tiếp, chất lượng hình ảnh hiển thị cũng cao, âm thanh thuộc vào hàng hoàn hảo. Trước giờ anh đều dùng cái này để phục bàn chuyện trận đấu với Jasper.
 
Lương Điềm Vi quyết định cực nhanh: "Vậy chúng ta tới căn tin ăn sau đó về căn hộ của anh là được. Em muốn ăn kem, còn muốn mua rất rất nhiều đồ ăn vặt khác nữa!"
 
Iman ngồi khoác chân trên giường, tay chống ở mép giường, cưng chiều nhìn cô, "Ok."
 
Cô vui mừng nghĩ chuyện sẽ diễn ra sau đó rồi đột nhiên nhíu mày tỏ vẻ không vui, "Chúng ta nên tìm thời gian tới siêu thị thôi. Ở đó giá cả phải chăng, đồ vật cũng đa dạng, như vậy sẽ dễ dàng chọn lựa hơn."
 
Nếu không… Cái giá phải trả cho cái miệng ham ăn sẽ cao lắm.
 
Con ngươi màu lam của Iman sáng lên: "Dĩ nhiên là có thể rồi. Tủ lạnh chỗ anh có rất nhiều không gian, em có thể mua đủ loại kem tùy thích."
 
Tối nhất là nhồi hết vào tủ lạnh, tủ bát cũng nhồi đầy kẹo và đồ ăn vặt cô thích.
 
Như vậy lần sau anh có thể mượn cớ là, ‘lần trước em mua nhiều đồ ăn quá, mau mau tự thân qua đây ăn hết đi, anh chưa bao giờ ăn mấy món đó cả.’
 
Chính xác là anh chưa bao giờ ăn thực phẩm rác. Nếu hàng tích trữ có nguy cơ hết anh cũng có thể len lén bù vào, mà cô thì chỉ có thể bị mắc lừa.
 
Rồi phát triển đến giai đoạn tủ quần áo của anh có hai phần ba đều bị cô chiếm, trên bồn rửa tay nhiều thêm vài cái chai cái lọ anh không biết tên.
 
Gian phòng tràn ngập hơi thở của cô thực sự là viễn cảnh càng ngẫm anh càng thấy hài lòng. Không biết ngày nào sẽ thực hiện được, anh sắp không nhẫn nại nổi nữa rồi.
 
Đặc biệt khi nghĩ tới cảnh trong nhà tắm, hơi ẩm ngăn cách phòng vệ sinh, kính mờ là thành phòng tắm.
 
Hơi nước quẩn quanh, anh đặt cô ở trên cửa.
 
Càng nghĩ anh càng hưng phấn.
 
"Anh đang nghĩ gì đấy?"
 
Lương Điềm Vi đã thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài, "Sao lại vui vẻ thế?"
 
"Không có gì, chỉ là anh bỗng cảm thấy đói bụng thôi."
 
Cơ mà là đói bụng vì cô.
 
Cô hờn dỗi liếc anh: "Tối hôm qua làm lâu như vậy, không đói mới là lạ."
 
Tối hôm qua có rất nhiều khoảnh khắc cô sợ rằng chiếc giường nhỏ sẽ biến thành mảnh vụn nhỏ.
 
Nếu thế thì anh sẽ có cái cớ tốt nhất để lừa cô tới căn hộ của anh ở.
 
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi căn hộ. Trên đường đi phân nửa học sinh vẫn đang mặc áo thun cổ vũ in hình đội Tyrannosaurus.
 
Đây chính là văn hóa bóng bầu dục ở đại học. Mặc dù tuần này trận bóng không diễn ra ở BK nhưng sức ủng hộ của họ vĩnh viễn sẽ không hạ xuống.
 
Giống như bây giờ, vô số học sinh họ đi thoáng qua, dù cho chúng ta không quen biết nhau nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
 
"Hey, Iman!"
 
"Iman, cuối tuần này cậu có lên sân không? Chúng mình đều rất chờ mong trận đối đầu giữa cậu và Vincent!"
 
"Đúng vậy, nếu không có cậu thì thực sự sẽ là điều khiến mọi người thất vọng lắm."
 
Tyrannosaurus mà không có Iman thì không thể giành thắng lợi đơn giản như vậy được, đó có thể sẽ là trận đấu mà họ có thể bị một mình đội Viking nghiền nát!
 
Năm ngoái họ cũng có một trận với đội Viking, 3 – 38, thảm bại làm sao.
 
Bạn trai của mình là nhân vật chính ở trung tâm, luôn là nơi tập trung của mọi sự chú ý, đại minh tinh vườn trình. May thay Lương Điềm Vi đã rất quen với tình huống này, cô chỉ muốn ánh mắt của mọi người không chiếu đến mình, vậy thì càng tốt.
 
Dù sao trước khi hai người quen nhau cô đã cảm nhận được rất rõ ràng, Iman được hoan nghênh như thế nào.
 
Cơ mà anh đối diện với những bạn học nhiệt tình này vẫn mười phần lạnh nhạt, luôn hời hợt đáp lại, hoàn toàn không muốn trò chuyện nhiều thêm một tí nào. Đây chính là anh, không sợ đắc tội ai, không sợ vòng vây nhiệt tình này sẽ bị bát nước lạnh của anh dập tắt.
 
Đẩy cửa căn tin, chàng trai bên cạnh đột nhiên thở dài, "Xin lỗi, Vi Vi."
 
"Sao vậy?"
 
Cô không hiểu gì tròn mắt nhìn anh, trên mặt chàng trai viết đầy sự bất đắc dĩ.
 
"Tại anh hại em không được tự nhiên, anh rất xin lỗi."
 
Anh nắm chặt tay cô suốt một đường nên đương nhiên có cảm nhận được tư thế cứng ngắc của cô.
 
"… Iman."
 
"Hử?"
 
Lương Điềm Vi cong mắt cười: "Vậy anh ra xếp hàng mua bánh gato phô mát cho em đi. Cửa hàng này thật sự rất khó xếp hàng được."
 
Iman cúi đầu cười: "Ok, không thành vấn đề."
 
Lương Điềm Vi nói cũng không khoa trương chút nào. Mặc dù căn tin Học viện Quản lý đã là căn tin lớn thứ nhì trong trường; thực phẩm phong phú, hệ thống các món đa dạng nhưng nhờ mượn mỹ danh món bánh gato pho mát của BK nên hai ngày cuối tuần số lượng đều cung không đủ cầu, một dãy xếp hàng dài ơi là dài.
 
Vì quá thú vị nên cô lén chụp một tấm Iman đứng xếp hàng giúp cô. Trong lúc cô đang do dự nên gửi cho Jenna hay Katie xem thì mấy sinh viên nam tuấn tú mặc áo cổ vũ đội Tyrannosaurus đã ngồi xuống bàn sát cạnh cô.
 
Họ vừa ngồi xuống, sự chú ý của mọi người đều rơi vào sinh viên nam cười đắc chí nhất trong nhóm họ.
 
"Gì thế Dukan, sao cậu chưa kể tớ biết Iman thế?"
 
Lúc các sinh viên nam tới bàn ăn, không ai nghĩ Dukan lại quen biết với Iman. Bọn họ đều là sinh viên năm nhất mới nhập học, đừng nói quen Iman, đến trò chuyện với anh còn sợ nữa là.
 
"Mình đã nói rất nhiều lần rồi, hồi cấp 3 mình là người giao bóng ở đội bóng bầu dục."
 
Dukan giơ tay phải ra, dùng sức biểu diễn bắp tay chắc thịt của cậu ta: "Mình không chỉ quen biết anh ấy không thôi đâu. Mình còn từng giao thủ với anh ấy, còn chụp ảnh chung nữa."
 
"Quá tuyệt vời luôn! Tớ cũng muốn được như cậu, tớ không cần anh ấy quen với tớ đâu, này khó quá, tớ chỉ muốn anh ấy ký tên cho tớ thôi."
 
Mấy vạn sinh viên của trường tuy đều biết Iman là ai nhưng tính tình Iman lạnh lùng như thế, sao anh ấy có thể nhớ kỹ vài người được?
 
Cho nên cậu ta rất tự biết phận mình, có mơ cũng không dám mơ xa, chỉ mong bốn năm đại học, à không, ba năm học cùng trường với Iman có thể làm hậu thuẫn kiên cường ở ngoài của anh, nhận được một chữ ký tên làm kỷ niệm.
 
Sinh viên nam đeo kính ngồi cạnh lên tiếng: "Tớ cũng rất muốn nói với Iman rằng tớ từ hồi cấp 3 đã sùng bái anh ấy, nhưng chưa từng được nói chuyện với anh ấy câu nào. Haizz, Dukan, cậu thì tốt rồi, có thể quen được Iman."
 
Xuất phát từ nội tâm, các sinh viên nam hâm mộ thổi phòng khiến Dukan đắc ý quên hết mọi thứ.
 
Quen được Iman.Lawrence là một trong những đề tài nói chuyện tiêu biểu của cậu ta. Cậu ta thậm chí không chỉ quen được đối phương mà còn có khả năng trở thành đồng đội của Iman!
 
Cậu ta chỉ là vẫn chưa có cơ hội bước vào đội bóng thôi. Sang năm, sang năm cậu ta vẫn còn cơ hội. Cậu ta luôn tự xưng là cầu thủ dự bị đội Tyrannosaurus, đương nhiên cũng có thể năm nay là được vào rồi. Chỉ cần cậu ta phát huy hoàn mỹ khả năng trên sân bóng ở các trận bóng thường ngày của trường, nói không chừng còn được huấn luyện viên Stevie đặc biệt nhận vào.
 
Dưới đủ loại ánh mắt hâm mộ và tiếng tán dương, Dukan đang lâng lâng. Cậu ta lùi ra sau vài bước, dựa lưng vào ghế, tay khoát lên ghế sát vách bàn Lương Điềm Vi.
 
Quay đầu nhìn qua, ánh mắt cậu ta sáng lên.
 
"Hey, người đẹp. Tôi tên Dukan, cậu ngồi một mình à?"
 
Dĩ nhiên cô không ngồi một mình rồi, Iman vẫn chưa về nhưng coi như có bắt chuyện cũng không cần trợn mắt nói vậy.
 
Tuy nhiên đây là người ủng hộ đội Tyrannosaurus nên cô vẫn dịu dàng giải thích với đối phương: "Mình và bạn trai mình đi cùng nhau."
 
Sinh viên nam nhếch môi cười, khoa trương nhếch cổ nhìn xung quanh: "Bạn trai cậu ở đâu?"
 
Cậu ta được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc, đứng dậy ngồi xuống cạnh cô, tay chống cằm nói: "Chúng tôi tới đây gần năm phút rồi mà cậu vẫn chỉ ngồi ở đây một mình."
 
Cậu ta cũng chú ý tới một khay đồ ăn khác được đặt trên bàn, cô có thể ngồi ăn cùng bất kỳ ai cũng được nhưng chắc chắn không phải bạn trai. Làm gì có bạn trai nào ngồi ăn xong lại để bạn gái mình ngồi một mình, đây là kiểu gì?
 
Cơ mà cô thực sự đi cùng bạn trai, chỉ là bạn trai cô đang bị vây giữa đám người mua bánh gato phô mát thôi.
 
"Bạn trai tôi giúp tôi đi mua bánh gato rồi, anh ấy…"
 
Đột nhiên một cái bánh gato chín vàng đặt trước mặt Lương Điềm Vi, tiếp đó là giọng nói vang lên như âm thanh từ địa ngục.
 
Chàng trai cường tráng bất mãn khoanh tay trước ngực, ánh mắt từ trên cao trừng xuống nhìn tên không biết ngó trái phải này: "Cậu tìm bạn gái tôi có chuyện gì không?"
 
"I I… Iman?"
 
Cậu ta chọc ai không chọc, lại chọc tới chàng trai trong đề tài nói chuyện của mình!
 
Toi đời rồi!
 
Dukan sợ hãi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, nhưng vẫn tỉnh táo để nghĩ trước hết phải kéo giãn khoảng cách với Lương Điềm Vi trước đã. Cậu ta đứng dậy thật nhanh, khuôn mặt đỏ au nhìn Iman.
 
"Xin lỗi, rất xin lỗi ạ. Em chỉ đang thùa thôi!"
 
Chàng trai lạnh lùng nhíu mày: "Cút ngay."
 
Cậu ta mặt mày xám xịt chạy về bàn bưng khay đồ ăn lẩn đi, mấy cậu sinh viên khác hai mặt nhìn nhau, cũng bưng khay đồ ăn chạy theo.
 
Oh oh, người nào đó nhìn ghen quá đi.
 
Lương Điềm Vi không có tình người ngồi ăn bánh gato phô mát của mình, hương vị ngọt ngào đậm đặc, bánh vào miệng cực kỳ mềm mịn, hương vị quá hoàn mỹ.
 
Còn một miếng cuối cùng, cô giơ nĩa tới trước mặt anh.
 
Ghen cái gì, không bằng ăn bánh gato ngon ngọt đi.
 
"Há miệng."
 
Iman mấp máy môi, trong khoảnh khắc cô giơ tay, anh muốn cầm cổ tay cô. Con mắt chăm chú nhìn cô, đưa miếng bánh gato cuối cùng vào miệng.
 
Ha, con người này hình như dấm chua không ăn, bánh gato không ăn, chỉ muốn ăn…
 
_
 
"Danh sách báo táo hôm qua tôi tin có nhiều người đều cảm thấy khó tin. Vì sao trong danh sách không có tên của người đó, sau đó lại thấy có trong danh sách chấn thương, có quỷ! Thượng đế đã bồi thường cho tôi một tuần thật đáng mong chờ!"
 
"Hahaha, cậu nói không sai Daniel à. Đây là mùa thi đấu đầu tiên đội Tyrannosaurus không có Iman, giờ chúng ta chỉ có thể trông mong vào tài điều binh khiển tướng của huấn luyện viên Steve nữa thôi, ông ấy sẽ an bài chiến thuật gì cho trường hợp này?"
 
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Điềm Vi và Iman làm khán giả ngồi xem giải bóng.
 
Cô vùi cả người trên ghế sofa, Iman đặt đồ ăn vặt hai người mua lên bàn, kem tạm thời cất trong ngăn tủ lạnh. Anh chỉ lấy một hộp chocolate rồi trở về phòng khách, ngồi xuống sofa và ôm cả người bạn gái nhà mình vào lòng.
 
Lương Điềm Vi càng nghe bình luận, cô càng muốn cười: "Em muốn thấy cảnh Stanley nghe hai bình luận viên hoàn toàn không bình luận cảnh giao bóng của anh ta mà chỉ nhắc đến tên anh, có khả năng anh ta sẽ nổi đóa, mất hết tâm trạng chơi bóng thật nhỉ."
 
Cực kỳ chính xác, có Iman thi đấu, nhóm bình luận viên đặc biệt phát biểu về Iman là chuyện chẳng có gì đáng trách.
 
Iman thi đấu, lực chú ý của nhóm bình luận viên cũng không dành cho ai khác, không có Iman, lý do là gì? Không có Iman họ nên làm gì bây giờ?
 
Thực sự quá thú vị!
 
Anh càng nghe cô khen ngợi càng thấy thích. Nếu cô mà có đuôi thì giờ khẳng định nó phải kiêu ngạo vểnh lên tận trời rồi.
 
"Oa, anh xem số liệu họ tổng kết kìa."
 
Cô chỉ vào bản đồ số liệu trên màn ảnh so sánh các pha cản phá phòng ngự trong Liên đoàn phía Tây mùa giải này.
 
"Anh có cần khoa trương vậy không?"
 
Xem ra anh không chỉ là ác mộng của các tiền vệ chính mà bây giờ còn là ác mộng của những người chơi khác cùng vị trí!
 
Chàng trai thản nhiên liếc nhìn màn hình, đối với những kỷ lục mình lập ra và phá đi được biến thành số liệu hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.
 
Lương Điềm Vi thấy Iman xé đắp kem giấy, cô đang muốn nhận kem thì đã thấy Iman múc một muỗng thả vào miệng.
 
???
 
Người đàn ông này thực sự là khen không được điểm nào mà.
 
"Cái này không phải là cho em à?"
 
Chẳng trách anh lại cầm vị chocolate lên, hóa ra là bản thân muốn ăn. Cô thất vọng đứng dậy rồi đột nhiên bị Iman ôm trở về ghế sofa.
 
Chàng trai quơ quơ hộp kem trong tay: "Muốn ăn không?"
 
"Em không cần, em tự đi lấy… Ưm."
 
Anh nắm cằm cô, đưa khuôn mặt cô lại gần mặt mình, hôn đôi môi đang vểnh lên cao của cô. Đầu lưỡi ấm áp tràn ngập vị kem của anh được đưa hết vào miệng cô.
 
Vừa nóng vừa lạnh, vừa đắng vừa ngọt.
 
Hương vị đối lập kỳ diệu được phóng lên vô hạn khiến cô chủ động đáp lại, ngón tay trắng noãn phóng khoáng khoác lên vai anh. Cái hôn gợi tình càng ngày càng sâu.
 
Từng miếng từng miếng, nước miếng hòa với kem, không ngừng chảy xuống theo sự dây dưa của ngôn từ.
 
"Ôm chặt anh, Vi Vi."
 
Anh ôm Lương Điềm Vi tới phòng tắm; "Bẩn quá rồi, tắm rửa một lát nhé?"
 
"Hừ ~ Còn không phải do anh à?"
 
Lương Điềm Vi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đáp trả một cái hôn thôi mà. Chocolate sền sệt dính hết lên mặt và gáy anh.
 
"Lẹ lên đi, em muốn xem trận đấu."
 
Iman không trả lời, hầu kết không nhịn được trượt lên trượt xuống mỗi lúc anh nhìn vào tấm kính mờ trong phòng tắm.
 
Trong phòng khách không có ai, trận đấu trên màn ảnh đã sắp bắt đầu. Hai bình luận viên cuối cùng cũng chịu kết thúc chủ đề về Iman.
 
"Cho đến nay, Iman mới chỉ cho chúng ta thấy thể lực đáng kinh ngạc và thủ đoạn vô cùng quyết liệt của cậu ta. Năng lực đoán tình huống sắp diễn ra trên sân của cậu ta còn mạnh hơn các tiền vệ chính, cậu ta thậm chí còn cố tình lập bẫy đối thủ, cố ý để lộ "sơ hở" chờ con mồi cắn câu.
 
"Đúng vậy, điểm lợi hại nhất của cậu ta đó chính là cậu ta cực kỳ tỉnh táo. Mặc cho phải đối mặt với tình huống gì cậu ta vẫn luôn tỉnh táo. Rất khó để chúng ta có thể thấy được một người có thể khiến cậu ta tức giận, hay xa hơn là gợi được sự nhiệt tình trong cậu ta…"
 
Tới tận khi trận đấu kết thúc, người muốn xem trận đấu vẫn chưa trở về…
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui