Chiều chủ nhật, trên chuyến xe buýt Tyrannosaurus trở về đại học BK, Jasper quỳ một chân trên ghế, mặt đối mặt với Josh và Luke ngồi đằng sau.
"Các cậu có đi cùng không?"
Hai người nhìn nhau một cái, từ ánh mắt của đối phương đều lóe lên hơi thở bất đắc dĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luke thành thạo đáp lời: "Mình nhớ Iman từng dặn chúng ta nên bớt tới nhà trọ của cậu ấy lại."
"À." Jasper cười lạnh một tiếng: "Nói vậy tức là các cậu không muốn xem náo nhiệt chứ gì? Không sao hết, tôi tự đi."
"Đi, đi chứ, mình và Luke cũng đi."
Hàng lông mày rậm rạp của Luke xoắn lại, im lặng nhìn về phía Josh nói bằng khẩu hình miệng, mình chưa nói là muốn đi.
Josh bất đắc dĩ lắc đầu với anh ta, thật không có cách nào khác, không đi thì chỉ sợ từ nay về sau đội bóng sẽ thiếu mất một tiền vệ chính.
Tiền vệ chính của họ là Jasper - chuyên viên gây rắc rối ở ngay trước mặt. Anh ta đang chuẩn bị đi về cất hết đồ rồi đi thẳng tới nhà trọ của Iman, tìm đối phương tính sổ, vì anh ta có cảm giác mình sẽ bị anh em tốt nhất phản bội.
Chuyện đêm thứ sáu đã nói lên rằng tuy Katie đã "Phát sóng trực tiếp" ngay tại hiện trường buổi thảo luận nhỏ đó nhưng Jasper vẫn chưa hề nghĩ Iman và Lương Điềm Vi có quan hệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao anh ta cũng biết Iman rất thích Vivian nên dù ánh mắt Iman có nhìn Vivian cưng chiều, yêu thương bao nhiêu thì anh sinh viên đây cũng tự lý giải được theo lối rất phi thường rồi.
Chuyện giữa hai người họ chắc chắn phải có lời đồn không tốt. Cơ mà nhìn Iman nỗ lực biểu hiện mình rất thích Vivian xem? Bạn trai của bạn có phải cũng học theo cậu ta không? Điều này khiến một người khác lĩnh ngộ được Iman thích Vivian là thật nhưng đáng thương làm sao, Iman đang tương tư đơn phương thôi.
Bỗng dưng họ sở hữu cùng một điểm rất giống nhau, đôi bên đều chưa cảm nhận được có gì đó không đúng ở đây.
Tới tận đêm khuya, Josh lại gọi điện thảo luận chiến thuật với Iman. Anh ta muốn hẹn một buổi tối có cả Iman lẫn Vivian ở đó, tâm trạng hôm đó nhất định phải tốt, họ sẽ dễ dàng tha thứ sau vài lời nói của anh ta hơn.
Mới nói xong hai câu thì từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới tiếng thở dốc gấp gáp, mờ ám. Tiếng thở này dĩ nhiên là để nhắc nhở anh ta rằng mình đang quấy rầy khoảng thời gian quan trọng của Iman.
Jasper không dám nghe thêm, xấu hổ xen với giận dữ mà cúp điện thoại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Josh: "Móa giở trò quỷ à, cậu ta đang qua lại với Vivian?"
Josh nhịn không được đánh cho anh ta một đấm vào bả vai: "Bạn gái cậu không phải trò chuyện với cậu rồi bắt đầu chơi trò kiểu này hết một ngày à?"
"Không phải, Josh ơi cậu ta gạt mình, chuyện Iman đang qua lại với Vivian lại dám gạt mình."
Josh không hiểu vì sao Jasper lại để ý chuyện này tới vậy, thậm chí còn kéo dài nó tới tận bây giờ.
Mà hai người đang thong dong tự tại nằm trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt xem phim lại hoàn toàn không biết chuyện này.
Lá gan của Lương Điềm Vi lúc lớn lúc nhỏ, đối mặt với những khó khăn cần đương đầu cô rất dũng cảm. Nhưng khi đối diện với phim kinh dị hư cấu, thậm chí còn là loại không hình chỉ có chữ kể về chuyện ma xưa cũ lá gan cô teo lại bé như hạt vừng.
Cơ mà người càng nhát gan đối với những điều mình không biết lại càng tò mò.
Đến khi cô có bạn trai rồi thì lúc xem phim kinh dị có thể ôm bạn trai mình để tránh né.
Hơn nữa có người bạn trai này của cô, dù có là hung thần ác sát lệ quỷ đuổi tới đây nhìn thấy mặt Iman cũng phải cầu xin anh tha cho mình.
Cô rất yên tâm.
Một buổi chiều, anh ôm cô xem ba tập phim kinh dị phá án huyền bí, đáng khen cho cơ ngực mạnh mẽ của bạn trai nhà mình, đúng là liều thuốc trị bệnh sợ tâm linh tốt nhất.
Càng về sau cô càng không biết mình bị dọa tới độ muốn chui vào ngực anh hay là muốn chấm mút cơ ngực cường tráng này nữa.
Hehehe.
Lương Điềm Vi đứng dậy từ sofa: "Em đi lấy hai hộp kem nữa đây, mà thôi, em rót một ly nước gas là được, anh có muốn uống không?"
"Anh không uống, em đi nhanh về nhanh đi."
"Không nhanh được, máy chạy cũng cần thời gian, anh dừng phim ngồi chờ em một lúc nha."
Nhạc dạo đầu phim đã đi qua, anh bấm thẳng tới nội dung của tập phim thứ tư.
Đêm khuya, một người phụ nữ mặc áo gió màu đỏ dài im lặng đi trong con ngõ.
Đèn đường mờ ảo chớp tắt, như cảnh báo rằng nguy hiểm đang tới gần.
Người phụ nữ áo đỏ dừng lại trước một căn nhà không có số, Lương Điềm Vi khẩn trương nuốt nước bọt.
Ngón tay sơn màu đỏ gõ cửa, từ trong nhà có tiếng bước chân truyền tới. Dựa trên kinh nghiệm xem ba tập trước thì người tới mở cửa có khả năng là tên hung thủ đáng sợ, có thể hắn sẽ đeo mặt nạ, hoặc là đeo một chiếc mặt nạ hề lố bịch.
Nhưng người mở cửa lại là một chàng trai vừa đẹp trai vừa cường tráng.
Cậu ta mặc áo sơ mi cũ màu trắng phối với quần yếm, giống như một thanh niên lao động bình thường. Người này trông đơn giản thành thật thế này mà là hung thủ à?
A, cô biết rồi. Tập này đi ngược lại với lối mòn ở các tập trước, người thứ nhất xuất hiện trong ống kính không phải nạn nhân, vậy có thể người phụ nữ này chính là hung thủ!
Lương Điềm Vi đang nghĩ tới đây thì bỗng cặp nam nữ nhiệt tình ôm hôn nhau.
?
Ôm hôn thôi chưa đủ, người phụ nữ cởi áo khoác ngoài để lộ cơ thể vừa gợi cảm vừa mê người đang mặc đồ ngủ tơ tằm.
Lương Điềm Vi: "Hả?"
Người phụ nữ và cậu thanh niên đang kịch liệt vận động với nhau, thanh tiến độ đã đi hết một phần ba. Iman thấp giọng nở nụ cười nhìn gương mặt ngày càng đỏ của bạn gái mình, anh cố ý hỏi: "Vi Vi, người em không thoải mái à?"
Lương Điềm Vi giơ hai tay úp vào hai gò má, như thể đang muốn giảm bớt nhiệt trên người mình.
"Không có gì, em chỉ là, không có gì."
Chẳng qua cô cảm thấy xấu hổ nên mới mang khuôn mặt ngượng ngùng đối diện với anh thôi.
Iman cũng xem nên chắc anh ấy cũng bị màn làm tình ở cửa trong TV ảnh hưởng nhỉ? Cơ thể bây giờ có thấy khô nóng không?
Cô ngửa đầu nhìn về phía anh, không có, không thấy anh bị ảnh hưởng chút nào cả, hô hấp vẫn chưa từng thay đổi, nhưng anh hiện tại…
Thật nhớ mỗi lần anh ôm cô, kịch liệt hôn cô mà.
Nhưng cũng chính cô là người đã từ chối yêu cầu thân mật lúc trưa của anh, thứ bảy và thứ sáu anh đều chơi ác quá, chủ nhật phải nghỉ ngơi, nếu không… Thứ hai đi học cô không vực nổi tinh thần mất.
Cơ mà bây giờ người đang khát vọng được thân mật lại là cô.
Chàng thanh niên trên TV đã muốn cởi yếm xuống, Iman ấn nút dừng phim, không có tí thành ý nào xin lỗi.
"Vi Vi, hình như anh mở nhầm phim rồi."
Lương Điềm Vi thấp giọng ừ một tiếng, không nhắc tới chuyện anh đổi tập hay cái gì khác, chỉ bất an vặn vẹo trong ngực anh, cảm thụ lực cánh tay của anh vòng qua hông mình.
Cô thở dài một tiếng, không cách nào bình tĩnh được rồi, lại bắt đầu hồi tưởng chuyện ở phòng tắm ngày hôm qua.
Cũng là cái tay này kệ hết tất cả để tấn công. Lực mạnh yếu ra sao vẫn ôm cô thật chặt.
"Iman, anh có muốn không… Bây giờ mình vào phòng ngủ nhé?"
Ánh mắt anh sáng lên chẳng thể nào dấu được nhưng vẫn giả đò như không biết gì: "Sao thế em yêu, em muốn vào phòng ngủ làm gì?"
Hai gò má của cô ửng đỏ, cô cắn môi, mắt ráo riết liếc nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng Iman: "Đi đi, anh muốn làm gì thì làm đi."
"Vi Vi."
Mắt anh nhìn màn hình trên tường trắng, chậm rãi đổi tập phim: "Vậy mình cứ ngồi xem phim tiếp đi, bây giờ anh chỉ muốn xem phim trên TV thôi."
Nói xong, anh đặt cánh tay cô lên môi mình, trìu mến lưu lại cái hôn: "Anh nghe lời em. Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Lương Điềm Vi gấp đến độ hai tai đỏ ửng, đuôi mắt ẩm hồng, cô gấp gáp xoay người hôn lên môi của chàng trai như muốn ám chỉ.
Iman dịu dàng vuốt ve gò má cô, nhìn thật giống một con báo đen lười biếng.
"Vi Vi, em yên tâm đi. Anh biết rõ hôm nay em mệt lắm rồi, cần nghỉ ngơi thật tốt. Anh cũng biết hai ngày nay anh hơi quá nên chắc chắn hôm nay anh sẽ không làm gì."
Lương Điềm Vi tức giận, anh không hiểu ám chỉ mà ngược lại còn hiểu lầm là cô muốn được thưởng một ngày nghỉ ngơi thật tốt?
"Không phải, ý em không phải thế."
Cô trực tiếp nắm một bên mặt của Iman, đầu lưỡi phấn nộn khẽ liếm môi dưới của anh. Anh vẫn không đáp trả lại nụ hôn này, nhìn tròng mắt nâu đen tròn của cô gái đã ướt nhẹp hơi nước.
"Iman ~~"
Cô không cam lòng nhìn anh lạnh lùng như vậy, giọng nói yểu điệu khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Ngón tay thon dài của anh cọ lấy cằm cô. Cơ thể Lương Điềm Vi run lên, tóc gáy nhỏ xíu trên cánh tay trắng nõn bị kích thích dựng thẳng đứng lên.
Anh nhìn cô.
"Anh có quá đáng không?"
Cô sửng sốt một giây, ngậm ngón tay khiến cô ngứa ngáy kia vào miệng.
Trên đôi môi đỏ au hiện lên những mảng nước óng ánh, cô ngượng ngùng đảo tròng mắt; “Muốn nữa, anh tới nữa đi."
-
Jasper đưa Josh và Luke giết tới cửa căn hộ Iman, lúc này hai người trong phòng đang kịch liệt vận động.
Nhưng Iman không thể ngừng lại ra mở của cho Jasper là có nguyên nhân. Nếu có người gõ cửa quá mười giây anh tin là nhân viên quản lý dưới tầng sẽ đi lên mắng người.
Chắc không đến mười giây mà Jasper gõ vỡ được cửa căn hộ của anh đâu.
Anh chỉ đành mặc quần màu xám vận động ra mở cửa, một tay vuốt mái tóc màu vàng bị Lương Điềm Vi làm cho tán loạn, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Cơn tức chưa lui, một đôi mắt màu xanh bích cuồn cuộn như sóng trời đã không còn bình tĩnh như mưa xối xả xuống đại dương nữa, anh trừng mắt liếc Jasper bằng nửa con mắt, lớn tiếng hỏi; 'Có chuyện gì không? Nói xong cút ngay."
Jasper nhón nhìn vào phòng xem, trống không.
"Cút cái gì mà cút. Bọn tôi tới để tìm cậu phục trận đấy. Buổi tối luyện tập cậu không đi, thế trận đấu ngày hôm qua của bọn tôi cậu xem không?"
Iman đóng cửa lại trong nháy mắt, anh ta nháy mắt với Luke, hai người cùng đè tay lên cửa: "Cậu làm thế này là không muốn bọn tôi bước vào à?"
"Muốn phục trận thì đi tìm huấn luyện viên của các cậu ấy, tìm tôi làm gì?"
"Nhớ cậu chứ sao, cậu căng thẳng như vậy, chắc không phải đang lúc bận gì đấy chứ?’
Jasper không sợ chết thò nửa đầu vào cửa: “Vội cái gì? Một người bệnh không thể vận động dữ dội làm sao mặt lại đỏ thế? Thiếu dưỡng khí hả?"
Có âm thanh vang lên từ thang máy, một cặp tình nhân đi tới đây. Hai người anh anh em em dính nhau như cao su ở cùng một chỗ, khéo mười vận động viên bóng bầu dục cũng không đủ lực để kéo họ ra.
Hai người đi qua căn hộ của Iman thì ăn ý cùng dừng lại làm cử chỉ thân mật với ánh mắt hiếu kỳ.
"Oa a! Đẹp trai quá!"
Cô gái nhìn Iman đang để trần nửa thân trên rồi hét lên kinh ngạc, chàng trai khó chịu muốn quay đầu song lại nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bạn gái mình.
"A a, anh nhìn xem cậu ta cường tráng không kìa, vóc người thực sự là gợi cảm đến bùng nổ luôn! Híc – cục cưng ơi vóc dáng của cậu ta tốt hơn anh nhiều đấy!"
Jasper đắc ý nói: "Ha, cậu mau nhường đường để bọn tôi đi vào đi, đứng dây giằng co nữa, đến lúc đấy bị người khác nhìn thấy hết thì không phải lỗi của bọn tôi đâu nhé!"
Iman liếc nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, mặt đen lại; 'Ba phút, nói xong lập tức rời đi."
Anh vừa mới lui về phía sau một bước, Jasper liền nghênh ngang bước vào. Ok, trên ghế sofa có áo của con gái, cửa phòng ngủ có váy ngắn, hahaha, thực sự giấu anh ta rồi nhỉ.
"Được rồi, cậu và cô gái ở ngõ sau quán bar đã phát triển đến đâu rồi? Mà tuần này cậu không thi đấu để dễ bề hẹn hò à?"
"Chao ôi, chao ôi! Làm gì thế! Kéo tôi làm gì?"
Iman kéo gáy anh ta: “Rốt cuộc cậu tới đây để làm gì?"
Jasper nhìn gương mặt tức giận cực độ của anh, thầm nghĩ so về tức giận thì anh ta không thể nào thua được.
"Tôi muốn hỏi cậu cô gái thân thiết với cậu tuần trước là ai? Tôi tới hỏi là để cảnh báo cho Vivian biết. Không để cậu vừa sắm vai tình thánh, vừa đi với đám con gái khác. Tôi là bạn bè tốt thuộc phái nam của Vivian, tôi tuyệt đối không để loại chuyện như thế xảy ra!"
Jasper ăn nói hùng hồn lý lẽ, từ trên đường đi anh ta đã sớm nghĩ xong hết toàn bộ tiết mục rồi.
"Nếu không… Sự sai lầm của cậu cũng làm hại đến tôi thì sao? Nhỡ Katie cũng nghĩ tôi giống cậu thì tính sao?"
Josh và Luke nhìn nhau một cái, từ mắt đối phương thấy mình nên im lặng.
Rốt cuộc họ cũng biết nguyên nhân hàng phòng ngự gặp khó khăn, chiến thuật dự trữ không đủ, có tình huống xảy ra thì không có cách nào ứng biến là do đâu. Thì ra là do vị tiền vệ chính của mình đã hao hết tinh lực vào việc tốt nay.
"Không có ai khác, tôi chỉ thích cô ấy thôi."
"Thích ai? Vivian?"
Iman từ từ nhắm hai mắt, anh thở dài một hơi. Cục phiền phức này phiền quá, nói cho cậu ta nghe thì không được, nói cho cậu ta nghe là cả đội đều biết. Anh không nói cũng không được, cậu ta đã tự mình biến ra một kịch bản máu chó ở ngay chỗ này.
"Hey…"
Từ cửa phòng ngủ, Lương Điềm Vi mặc áo hoodie của Iman bước ra. Cả khuôn mặt của cô đỏ bừng, chỉ vào mình.
"Jasper, ngại quá. Trước giờ vẫn gạt mọi người, thực ra cô gái ở sau ngõ chính là tôi, thứ sáu lúc anh gọi điện thoại… Ừ… tôi đang ở đây."
“Cái gì? Vivian, hóa ra là cô! Thật sự là nhìn không ra đó, bình thường ở đội bóng, cô trốn đi….”
Jasper khoa trương không nói được nửa lời đã bị Iman hạ một cước đạp bay ra ngoài hành lang: "Jasper.Bahrton, ngày mai chờ tôi, tôi tới tìm cậu."
"Không phải, không phải, không phải!"
Jasper chạy trối chết đến cửa thang máy, từ hành lang truyền tới tiếng anh ta kêu rên: "Ngày mai tôi không ở đây, ngày mốt cũng thế!"
Josh kéo Luke ra ngoài, quay đầu giải thích vội một câu: "Tôi và Luke vốn không muốn đến nhưng sợ cậu ta bị cậu đánh nên mới đi theo. Haizz, hai người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rồi."
Hai người họ bước vào thang máy trước nhưng lại phát hiện Jasper đang dựa người vào tường cười không ngừng.
Luke có hơi quan tâm: "Josh, cậu nói xem có phải cậu ta sợ Iman đến đầu óc bất thường rồi không?"
Josh giơ ba ngón ta ra trước mặt Jasper: "Nhìn, nói xem đây là số mấy hả?"
"Cút đi!"
Jasper đập rớt cánh tay của Josh, anh ta lau khóe mắt chảy nước vì cười quá nhiều hay là do nguyên nhân khác: "Tôi chẳng qua là cảm thấy rất vui vẻ có được không?!"
Anh ta thực sự rất vui vẻ. Cũng chẳng biết bao nhiêu năm nữa sẽ lại chân chính thấy một người sống động, vì một vấn đề đơn giản mà tức giận, một Iman biết căng thẳng, biết xấu hổ.
"Anh em, cậu rốt cuộc cũng chịu tới luyện tập rồi."
Jasper ngồi trên ghế dài trong phòng thay quần áo mang giày chơi bóng: "Cậu mà không nhanh tới đây chắc tôi sắp quên dáng dấp của cậu rồi."
Công việc huấn luyện của buổi tối thứ năm bao gồm việc phát danh sách bố trí đội hình, toàn bộ các cầu thủ không được vắng họp.
Vốn khuỷu tay bị thương chỉ là mượn cớ, buổi sáng luyện tập của tuần này Iman cũng không tới.
Tối luyện tập hôm thứ ba cả đội có tìm bác sĩ khám. Quả không hổ là cơ thể có tố chất khiến người khác hoài nghi, máy móc kiểm ra không ra vấn đề nữa. Mới có vài ngày thôi mà khuỷu tay đã không còn trở ngại nào, thứ bảy có thể lên đài.
Tuy nhiên kết quả này chỉ có anh và Steve biết nên sau vài ngày nhiều cầu thủ vẫn đang suy đoán tuần này ai sẽ là người ra chiến thuật phòng ngự trước đội Viking, Iman hay Stanley.
Trận đấu tuần trước tuy chênh lệch cao thấp không quá lớn nhưng ít ra đội Tyrannosaurus vẫn giành lại được thắng lợi. Stanley xem ra kém xa so với Iman, nhưng so với Iman bị thương thì ít ra anh ta không kém cỏi đến thế.
"Buổi chiều ở phòng học cậu nhìn thấy ma à?"
Sau khi tình cảm của Iman và Lương Điềm Vi không cần giấu giếm nữa thì mỗi ngày chàng trai đều đợi cô sau giờ tan học, sau đó cả hai lại cùng đến căn tin ăn.
Jasper không vui phản lại: "Tôi nghĩ lời cậu vừa nói không thể được đâu?"
Iman gật đầu: "Không thể, bởi vì rất buồn nôn"
"…"
Shit, không biết sao lại bị người ta phản bác lại rồi.
Trong sân huấn luyện, sau khi Noah biết được chuyện luyện tập của Iman thì bắt đầu lo lắng.
"Vivian, tôi cảm thấy Iman có hiểu lầm rất lớn với tôi. Cô có thể giúp tôi giải thích với cậu ta được không?"
"Hiểu lầm gì thế?"
Lương Điềm Vi dừng động tác trong tay, cô gập cuốn sổ gấu Teddy đáng yêu lại.
Noah dở khóc dở cười, lời này thực sự rất khó nói. Anh ta thừa dịp trên cầu trường không có ai mới tới nói cho Lương Điềm Vi nghe.
"Iman hình như hiểu lầm tôi thích cô nên khoảng thời gian này cậu ta đối với tôi đều mang dáng vẻ cực kỳ khó chịu."
Lương Điềm Vi rất ngạc nhiên, vì giữa cô và Noah chính là quan hệ đồng nghiệp ở mức bình thường nhất. Dù đồng nghiệp rất dịu dàng rất biết chăm sóc nhưng cô cũng biết rõ là anh ta không thích cô.
"Hả? Thật sao?"
"Thật! Thật sự đấy!"
Noah muốn giải thích cặn kẽ cho đối phương thì đột nhiên tóc gáy phía sau anh ta dựng đứng hết lên, một luồng gió mát quẩn quanh anh ta. Có tiếng bước chân đầy áp lực càng lúc càng lớn, sợ hãi từ gan bàn chân chạy khắp toàn thân.
Cửa vào sân bóng, Iman lạnh nhạt chào hỏi Josh: "Một lát nữa chúng ta luyện tập trước 3 – 4 trận hình thì có vấn đề gì không?"
Mấy sinh viên nam đi theo sau như rơi vào mộng. Cái vấn đề này không phải ban nãy đã nói xong rồi à? Sao bây giờ lại lấy ra nói tiếp nữa chứ?
Cơ mà mọi người nhìn theo ánh mắt bốc hỏa của anh về phía sân, Noah, anh ta thật to gan!
Các chàng trai chớp mắt đã hiểu rõ, Iman ghét nhất là lãng phí thời gian nói nhảm. Đây là cố ý lớn tiếng muốn gây sự chú ý của Vivian.
Chua, đủ chua rồi.
Noah nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy, chân như nhũn ra lùi về phía sau. Còn đâu dáng vẻ dịu dàng ngại ngùng, thiên sứ hào hoa phong nhã ngày xưa.
"Thật mà, Vivian cô nhìn xem, tựa như vậy này."
Lương Điềm Vi ló đầu nhìn lại.
Chàng cầu thủ đẹp trai mặc áo thể thao Tyrannosaurus vây ở trong trung tâm đang nhíu chặt hàng mi tuấn tú, hai tay khó chịu khoanh trước ngực, gương mặt đẹp trai sáng loáng viết rõ là tôi rất giận, không kiêng kị gì mà nhìn cô đứng đây.
Ghen cái gì, mỗi thế mà cũng nổi máu ghen?
Cô không nhịn được cười một nụ cười thật hấp dẫn, bạn trai yêu quá nổi máu ghen phải làm sao bây giờ?