Trước khi chính thức luyện tập, Steve kêu mọi người tập hợp.
"Tôi có hai điều phải nói. Đầu tiên chúng ta phải tuân thủ đúng danh sách vị trí, đội hình đội tấn công tuần trước không đổi, đội phòng ngự…"
Thời khắc ấy, bầu không khí khẩn trương bao trùm cả sân huấn luyện, tầm mắt mọi người đều đặt trên người Iman và Stanley.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Iman thay Stanley."
Jasper cười vỗ Iman, Lương Điềm Vi cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, mà bản thân Iman lại thản nhiên không chút phản ứng nào.
Đám cầu thủ đứng trong đội phòng ngự đang thở phào, cùng lúc đó Stanley sa sầm mặt mày đẩy các cầu thủ chen lên đứng trước mặt Steve.
"Huấn luyện viên! Em có ý kiến!"
Steve vắt chéo tay ra sau lưng, đôi mắt màu xám tro liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu có ý kiến gì?"
"Tuần trước em dẫn dắt đội phòng ngự thắng được trận đấu, tại sao thầy lại muốn thay em bằng Iman? Tuần này Iman chưa từng tới tham gia luyện tập, thậm chí thương thế của cậu ta có làm ảnh hưởng tới trận đấu không còn chưa biết, đối thủ tuần này của chúng ta là đội Viking, theo thường lệ là một trận đấu quan trọng nhất của mùa giải. Em cảm thấy quyết định thầy đưa ra lần này không có đạo lý gì cả!”
Mặc kệ Stanley đang đỏ mặt tía tai cãi cọ cái gì đó, sắc mặt của Steve vẫn không thay đổi. Thực ra đạo lý Stanley nói tất cả mọi người ở đây đều hiểu được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đơn giản chính là Iman bị thương, không có luyện tập này nọ, v.v
"Stanley, tôi đã nói rất nhiều lần. Theo thường lệ trận đấu dù cho đối thủ là ai thì cũng đều là đối thủ quan trọng, không thể vì đối thủ mạnh hay yếu mà phán xét mức độ quan trọng của trận đấu. Khinh địch là điều một cầu thủ của một đội bóng không thể… phạm sai được."
Lời nói của huấn luyện viên Steve khiến gương mặt đỏ rực của Stanley chuyển sang trắng nhợt, như đèn tín hiệu chuyển màu. Huấn luyện viên Steve vạch một khuyết điểm của anh ta, anh ta lập tức nói theo.
"Iman đâu?"
Anh ta khinh địch nhưng vấn đề của Iman còn lớn hơn nữa.
"Huấn luyện viên, em tin tưởng thầy cũng biết Iman đang yêu đương với Vivian, điều này cũng được chấp nhận ạ? Cầu thủ yêu đương với nhân viên công tác trong đội, nghiệp vụ cậu ta rèn luyện hằng ngày cũng kém cỏi thật!"
Iman lạnh lùng hừ một tiếng, Lương Điềm Vi đứng cạnh Steve bỗng trở thành tiêu điểm. Nhưng cô vẫn không hoảng loạn, cô yên tĩnh đứng một bên, không phản bác lại lời Stanley nói.
Cầm lòng không đặng vẫn phải phỉ nhổ Stanley tự cho mình là đúng này ở trong lòng, anh ta cướp công của người khác để trở thành số một, vạch ra sai lầm thì nghĩ có người chịu tội thay. Người như thế dù ở đâu cũng bị ghét.
Stanley nghẹn lời nhìn sự thờ ơ của Lương Điềm Vi và Iman: "Ở trong đội bóng em em anh anh, chuyện này làm sao có thể để các cầu thủ khác yên tâm tập luyện được? Huấn luyện viên, em thực sự không hiểu tại sao thầy lại tình nguyện cho Iman làm…"
Tiếng nói khàn khàn của Steve cướp lời của Stanley trước: "Chính chỗ này tuần trước trong đội bóng có ai biết Iman và Vivian nói chuyện yêu đương không?"
Cả sân bóng rơi vào trầm mặc.
"Vivian, em nói thật cho mọi người biết em và Iman ở bên nhau từ bao giờ?"
"Dạ… Chắc khoảng ba tuần trước ạ."
Sân bóng nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Hai người này cũng giấu kỹ quá! Coi như họ có mắt nhìn thấy Iman có hảo cảm với Vivian nhưng làm gì có ai nghĩ hai người này đã qua lại từ lâu như vậy rồi!
"Cái gì? Ba tuần trước? Vậy không phải là từ lúc chúng ta đánh bại đội Rhinoceros họ đã ở bên nhau rồi? Trời ạ."
Đặc biệt có Patrick nghe xong lời Lương Điềm Vi nói, liền kinh ngạc tới rớt hẳn cằm xuống đất
Jasper dùng cùi trỏ thúc vào ngực Iman: "Huấn luyện viên, đừng nói những người khác, ngay cả mấy người bọn em tuần trước cũng vừa mới biết thôi. Năng lực bảo mật của người này không thua kém gì nhân viên CIA cả."
Steve nhìn Stanley: "Stanley, bây giờ em nói cho tôi biết xem ảnh hưởng ở đâu đi?"
Stanley: "…"
Thân là huấn luyện viên đội bóng, quyết định dùng người của ông không cần phải giải thích với các cầu thủ, càng không cần phải nói rõ ràng.
Nhưng thân phận của Lương Điềm Vi là đặc thù, cô là trợ lý cầu thủ nữ duy nhất của đội bóng. Ông đang suy nghĩ tuyển thêm người vào chức vụ này, ông cũng nghĩ tới chuyện hôm nay có thể xảy ra. Để tránh cô bị các cuộc tranh luận quấy rối, ông quyết định giải thích rõ trước mặt mọi người.
"Từ sớm tôi đã quy định rằng cầu thủ và nhân viên công tác không được yêu đương rồi. Đầu tiên, Vivian cũng không phải là nhân viên công tác chính thức của đội bóng, em ấy công tác không công ở đội bóng. Thứ hai, em ấy không làm ảnh hưởng đến việc thi đấu, tôi cũng không có quyền chia rẽ hai bạn trẻ yêu nhau."
Steve liếc nhìn Iman sau đó lại nhìn về phái Lương Điềm Vi: "Nhưng tôi cũng có yêu cầu, ở trong đội bóng các cô các cậu cũng chỉ là cầu thủ và trợ lý cầu thủ, không được có hành vi thân mật."
Lương Điềm Vi ngoan ngoãn gật đầu: "Em đã rõ, thưa huấn luyện viên."
Iman miễn cưỡng gật đầu: "Vâng."
"Còn với Stanley."
Sắc mặt Steve bỗng trở nên nghiêm khắc: "Trận thi đấu thứ bảy tuần trước đội phòng ngự vì sự lỗ mãng tự ý thay đổi chiến thuật của cậu đã khiến cả đội trở nên luống cuống, cậu không tự phát giác được việc này à?"
"Sao có thể? Tuần trước bọn em phối hợp… Nói đi! Mấy người nói đi, không phải tôi mang chiến thắng về cho mọi người rồi à?! Lũ câm điếc này!"
Stanley xoay người thấy các cầu thủ đội phòng ngự lộ vẻ mặt khó chịu tránh né tầm mắt của anh ta. Anh ta nổi trận lôi đình, tóc ngắn sắp sửa dựng ngược lên, hai mắt giăng đầy sợi tơ máu màu đỏ.
"Được được, các người đang xa lánh tôi chứ gì! Không có vấn đề gì cả, tôi còn phải nhìn xem Iman mà các người tôn sùng có thể phát huy được cái gì. Một tuần không huấn luyện mà các người còn muốn thi đấu cùng cậu ta à?"
Anh ta dùng sức xoay người, lấy lực thật mạnh đẩy các cầu thủ và bước ra khỏi sân huấn luyện.
Sóng gió qua đi, Steve bình tĩnh tuyên bố tin tức quan trọng thứ hai.
"Việc thứ hai là trận đấu tuần này có chủ tịch Olsen cũng tới sân đấu xem trực tiếp."
Lương Điềm Vi nhìn Iman, đối phương đúng như cô đoán, vào giờ phút ấy đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.
-
Tập luyện thứ sáu, cả đội bóng như lâm vào một trận đại dịch khủng hoảng. Trong bầu không khí mà ai cũng không ăn ý chỉ có Iman là khác.
Anh thành thạo luyện phòng ngự và chuyền bóng, thậm chí còn giành lại được bóng từ tay Jasper, giúp anh ta làm phần việc của tiền vệ chính.
"Hey hey, đừng có đắc ý, bây giờ cậu chỉ nên hài lòng một chút thôi."
Jasper vừa thở phì phò vừa đi tới chỗ Iman: “Tôi dám cá, ngày mai mục tiêu duy nhất của đội Viking chính là cậu.”
Iman bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
Tuần trước, Tyrannosaurus không có Iman trong đội hình lúc thi đấu thì đã khó khăn như vậy, đủ thấy rõ tầm quan trọng của anh, nói cách khác, nếu có thể ngăn cản Iman sẽ ngăn cản được toàn bộ Tyrannosaurus.
“Biết còn vui như vậy?”
Iman nhìn về phía Lương Điềm Vi đang phối hợp ghi lại số liệu với huấn luyện viên thể thao, khóe miệng cong lên.
“Đúng vậy, rất vui, bạn gái tôi nói ngày mai chiến thắng sẽ đồng ý một yêu cầu của tôi.”
“Bạn gái, nói cứ như người khác không có.”
Jasper lơ đễnh, nhanh chóng nói tiếp: “Nguyện vọng gì? Gả cho cậu à.”
Jasper nói xong thì thấy khóe miệng của người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú trước mặt cong lên, nở ra một nụ cười vô cùng quyến rũ.
Tầm mắt của anh chuyển về quả bóng bầu dục đang cầm trong tay: “Vậy phải đợi mấy năm nữa, ít nhất cũng phải đợi tôi gia nhập vào Super Bowl, mới dám cầu hôn cô ấy.”
“Mới dám?” Jasper im lặng một lúc lâu, vẻ mặt tôi hoàn toàn chịu thôi cậu: “Oh my, cậu đúng là nghĩ tới…”
“Đương nhiên.”
Chờ anh tiến vào NFL, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, lương mười triệu một năm, sau khi có thể cho cô một cuộc sống tốt, anh mới dám hứa hẹn với cô.
Bởi vì một khi câu nói sẽ làm cho cô hạnh phúc ra khỏi miệng, anh phải cố gắng làm cho được.
Anh chắc chắn sẽ khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc, chắc chắn.
Jasper thốt lên một tiếng buồn nôn và nổi da gà rời đi, đi được nửa đường thì xoay người lại: “Này, cậu ném quả bóng qua cho tôi!”
Khoảng cách hai người rất xa, Jasper đang muốn đi qua bên kia, Iman giơ tay lên ném bóng qua, Jasper đứng tại chỗ dễ dàng chụp được.
Chụp được nhưng lại không vui, vừa xa vừa chuẩn, độ chính xác khi chuyền bóng của tên này khiến tiền vệ chính như anh ta cảm thấy xấu hổ.
Nhưng vào ngày mai, chiêu mạnh nhất của Viking chính là sự phối hợp của tiền vệ chính John và tiền đạo bắt bóng Engel trong đội tấn công của bọn họ.
Hai người này, mặc dù chỉ là cầu thủ bậc đại học, nhưng tiếng tăm cũng vang xa như Iman, có thể được xem là cầu thủ ngôi sao đẳng cấp.
Nhưng Iman, sau khi bị thương từ hai tuần trước cho tới nay, chỉ luyện tập được hai lần, cho dù Stanley khốn khiếp đến mức nào, nhưng anh ta không hề nói sai chuyện Iman thiếu luyện tập.
“Jasper.”
Lương Điềm Vi ở bên đây vẫy tay kêu anh ta: “Huấn luyện viên Steve tìm anh.”
A, đáng yêu hấp dẫn, dáng vẻ Vivian cười lên rất xinh đẹp! Ừm, may mắn có cô ấy ở đây.
Trong lòng Jasper bình tĩnh lại một cách kỳ diệu, nói đến cũng buồn cười, nhưng điều mà Tyrannosaurus bây giờ đang ỷ lại nhất chính là rốt cuộc Iman thích Lương Điềm Vi bao nhiêu, muốn cô thực hiện nguyện vọng của anh đến mức nào.
Cho nên rốt cuộc tên Stanley ngu ngốc kia có biết Vivian quan trọng biết bao nhiêu không!