Buổi luyện tập kết thúc, Iman và Jasper theo thường lệ bị bắt ở lại sắp xếp chiến thuật, nhưng điều kỳ lạ là lần này Jonh với Luke cũng bị giữ lại.
Lương Điềm Vi thay quần áo xong nghỉ ngơi trong phòng nửa tiếng, gần mười giờ, trong hành lang truyền đến âm thanh nói chuyện của các chàng trai.
Iman đi tuốt ở phía trước, Jasper ôm lấy cổ John đi ở chính giữa, Luke đi cuối cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên không thể không nói giọng nói của Jasper thật sự rất lớn, bởi vì toàn bộ đường đi đều là tiếng của anh ta.
“Thiên tài! Tôi hiểu rồi, Iman, tôi thật khâm phục cậu… A, Vivian, đây, tôi trả bạn trai lại cho cô.”
Jasper cười hì hì đẩy Iman đến bên người Lương Điềm Vi, có lẽ do bị tâm trạng của đối phương lây nhiễm, Lương Điềm Vi cũng không nhịn được cười lên, xem ra sắp xếp chiến thuật rất thuận lợi.
“Xin lỗi, để em chờ lâu vậy.”
Iman nắm tay Lương Điềm Vi, dịu dàng nói: “Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”
“Được.”
Mặc dù Lương Điềm Vi vô cùng hiểu biết đối với bộ môn bóng bầu dục, nhưng cô vẫn không can thiệp vào kế hoạch của đội, cũng như không tò mò hỏi đến chiến thuật, cho dù là trợ lý cầu thủ, hay bạn gái của Iman, đó đều không phải là chuyện mà cô nên tìm hiểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nắm tay đi dạo ở sân trường, không khác các cặp đôi bình thường, nói về học tập hoặc những chuyện thú vị trong cuộc sống, kế hoạch dự định đã hứa hẹn.
Nhưng Iman chính là Iman.
Tiếng chào hỏi cùng âm thanh cổ vũ vang lên dọc suốt đường đi, Lương Điềm Vi nhìn bạn trai không thay đổi sắc mặt ở bên cạnh.
Không ít thanh niên sau khi bắt chuyện với anh đều liếc mắt nhìn cô một cái, có người đứng lại lâu, có người nhìn một cái rồi rời đi.
Khi cảm nhận được người đàn ông nắm chặt hơn, Lương Điềm Vi nhịn không được cười ra tiếng, anh khó chịu khi người khác nhìn cô, nhưng mọi người đều là vì Iman mới nhìn cô.
Không vui thì đừng đứng cách xa cô, e rằng như vậy thì anh càng không muốn.
Đi tới dưới ký túc xá, cô lấy thẻ sinh viên ra, muốn buông tay anh đi mở cửa, thì lại phát hiện không thể tách ra.
Cô giơ tay bị đối phương nắm chặt lên, vị này đúng là không có ý muốn buông ra một chút nào.
“Bạn trai, em nghĩ anh hẳn là nên chừa chút sức lực để dành cho cuộc thi đấu ngày mai.”
Iman cười khẽ một tiếng, trong mắt là tình cảm nồng đậm cháy bỏng: “Anh nghĩ em nên biết, anh càng muốn để dành sức lực để làm hài lòng em.”
Mặt của Lương Điềm Vi bỗng nhiên đỏ lên: “Đúng rồi, hôm qua Noah tới tìm em, anh ấy nói…”
“Đừng nhắc đến anh ta.”
Iman không vui nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ ghen tuông rõ ràng: “Anh không muốn trong miệng em nói đến tên người đàn ông khác.”
Lương Điềm Vi mím môi, hừm, anh thật keo kiệt.
Thật dễ thương chết đi được.
Nhưng khi “tên đáng yêu” với thân hình cao lớn lực lưỡng đứng trước mặt cô, đẩy cô vào tường ở tầng dưới chung cư, không khí có chút thay đổi.
Đôi tay mạnh mẽ của anh chống lên bức tường phía sau cô, như muốn giữ cô trọn trong thế giới của riêng anh.
Iman cúi người chạm phải ánh mắt của cô, hơi thở nóng rực của anh phả lên đôi má cô, khiến trái tim cô mềm nhũn.
"Em yêu, nếu ngày mai anh thắng, em sẽ dọn đến ở căn hộ của anh nhé?"
"Đây là nguyện vọng của anh sao?"
Hôm qua sau khi nghe tin Chủ tịch Olsen sẽ đến, cô đã nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ không vui của Iman, cô định đồng ý thực hiện một nguyện vọng của anh, vừa để an ủi vừa động viên anh. Cô nghĩ rằng, ừ thì, cùng lắm là anh bảo làm thêm một lần nữa, hoặc đổi tư thế gì đó thôi.
Ở chung ư? Anh dám mở miệng nói sao!
"Em, để em suy nghĩ, haiz..."
Iman mỉm cười và hôn lên môi cô: "Anh muốn nhìn thấy em mỗi ngày và ôm em ngủ. Vi Vi, mấy đêm nay anh chỉ có thể nằm trên giường nhớ về em, anh gần như mất ngủ, nhất là khi anh nhớ đến mấy hôm trước ngay chỗ này ... "
Lương Điềm Vi ngẩng đầu hôn anh, dưới ánh đèn của ký túc xá, môi và lưỡi cô quấn lấy anh.
Chợt có tiếng lách cách vang vọng lại.
Cô quay lại nhìn về hướng đó, Lương Gia Vĩ đứng cách đó không xa với vẻ mặt sững sờ, chiếc túi trên tay rơi xuống đất, hai cái bánh bao lăn ra ngoài.
"Em, em — Lương! Điềm! Vi!"
Anh hai!
Lương Điềm Vi vội vàng đẩy khuôn mặt đang vùi trong cổ của cô ra: "Anh hai! Anh nghe em giải thích!"
Lương Gia Vĩ hét lên chạy tới, định nhìn kỹ tên khốn dám dụ dỗ em gái của anh ta là ai, không, bất kể là ai, phải đánh cho hắn một trận rồi tính tiếp! Nếu không việc anh ta đã vất vả luyện bóng bầu dục mấy năm nay sẽ trở nên vô ích.
Nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị tung cú đấm, người đàn ông quay lại.
Khuôn mặt điển trai, mái tóc vàng quen thuộc.
"Cậu... Iman?!"
Anh chàng đẹp trai – không – tên cầm thú – cái tên đã đẩy em gái mình vào tường và hôn không ngừng, lại là thần tượng suốt mười năm của mình, Iman Lawrence!
-
Ý định đánh người thoái lui, Lương Gia Vĩ lùi về sau hai bước.
"Hai người vậy là sao?"
Anh ấy nói Tiếng Trung, rõ ràng là không muốn Iman hiểu, anh ấy muốn nghe em gái giải thích, Lương Điềm Vi sẽ không nói dối hay kiếm cớ ngụy biện.
"À, em và anh ấy đang hẹn hò."
"Vậy cậu ấy, trở thành em rể của anh ư?"
Lương Gia Vĩ chỉ vào thần tượng bên cạnh, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: "Hai người hẹn hò bao lâu rồi?"
Lương Điềm Vi ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi như một học sinh ngoan được thầy gọi tên trong lớp học.
"Tuần sau là được một tháng rồi."
Iman nghe không hiểu, lẳng lặng đứng sang một bên với vẻ ngạo mạn phóng túng theo bản năng, làm bảng nền trị giá triệu đô.
Hẹn hò được một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mối quan hệ chưa vững chắc, rất dễ chết yểu, cô không nói với anh ấy cũng là điều dễ hiểu nhưng điều Lương Gia Vĩ lo lắng lại là --.
"Vậy về nhà nói sao đây? Bố mẹ nhất định sẽ không cho phép em hẹn hò với cậu ấy."
Dù bố mẹ đưa hai anh em sang Mỹ, nhưng họ vẫn mang tư tưởng của người Trung Quốc cổ hũ, sợ con cái hư hỏng theo bạn bè ở trường, nên họ luôn hạn chế tiền tiêu vặt, sợ con gái bị ảnh hưởng bởi quan niệm thoáng về giới tính của người Mỹ, họ không cho phép con gái có bạn trai ở trường học.
"Anh nhìn anh ấy đi, đẹp trai như vậy, lại là vận động viên, còn là người Mỹ, trời ơi, em có thể tưởng tượng được mẹ sẽ nói gì!"
"..."
"Mẹ nhất định sẽ cảm thấy Iman không mang lại cảm giác an toàn, chỉ riêng khuôn mặt của cậu ấy thôi, chắc chắn là mệnh đào hoa. Cậu ấy nhất định sẽ trêu ghẹo những cô gái khác nữa. Thôi được rồi, cho dù cậu ấy không chủ động có cảm tình với người khác nhưng cậu ấy quá nổi tiếng, liệu các cô gái khác có buông tha cậu ấy không? "
Nói đến cảm giác an toàn thì có được mấy chàng đẹp trai mang lại cảm giác an toàn đâu?
Nhưng… cậu ấy rất rất không mang lại cảm giác an toàn.
Lương Điềm Vi đột nhiên nản lòng: "Anh... sao anh lại như vậy?"
Nhưng đây thực sự là những gì mẹ cô sẽ nói, bà chắc chắn lo lắng cô sẽ bị lừa dối, bị bỏ rơi sau khi Iman chơi qua đường, nhưng cô cũng sẽ thuyết phục mẹ cô rằng, Iman không phải là người xấu như bà nghĩ, đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của anh...
Lương Điềm Vi nhìn Iman, nhịn không được vỗ mạnh vào ngực anh: "Sao anh lại đẹp trai quá vậy?"
Iman: "..."
"Anh hai, vậy tạm thời anh giúp em giấu chuyện này với gia đình được không?"
Nhìn vẻ mặt u ám của em gái, anh ấy cũng không muốn nói gì thêm để đả kích cô.
Nhìn sang Iman đang lo lắng cho Lương Điềm Vi, bàn tay nắm chặt nắm đấm của em gái như nắm lấy bảo bối.
Đành để thời gian quyết định thôi, dù sao Vi Vi cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất, chuyện kết hôn, gặp gỡ bố mẹ hai bên, cũng phải đợi vài năm sau mới tính, nếu đến lúc đó hai người vẫn còn yêu nhau, thì mọi lo lắng sẽ không còn nữa.
Lương Gia Vĩ thở dài thườn thượt: "Được rồi, anh thấy cũng chỉ còn mỗi cách đó."
"Cảm ơn anh hai! Nhưng sao anh lại đến trường em vào lúc này?"
"Bạn anh và anh đã đáp chuyến bay vào chiều nay. Bọn anh vừa ăn tối. Anh nói sẽ mang đồ ăn khuya cho em mà!"
Lương Gia Vĩ quay lại nhặt cái túi chỉ còn mỗi hộp há cảo, cũng may, há cảo được bọc trong hộp nên không bị gì, rồi lại tiếc những cái bánh bao bị lăn ra ngoài trong hai giây.
Lương Điềm Vi cầm lấy cái túi ni lông, trong lòng cảm thấy ấm áp, quả thực Lương Gia Vĩ lúc nào cũng lo cho cô.
"Cảm ơn anh hai, vậy anh về nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay mệt lắm."
Lương Gia Vĩ cau mày, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người: "Vi Vi, bây giờ em đang đuổi anh đi sao? Rồi sau đó tiếp tục cùng cậu ấy..."
Lương Điềm Vi không dám đắc tội với người anh trai đang nắm nhược điểm của cô, cô vội đỏ mặt lắc đầu phủ nhận, chỉ tay về phía khu ký túc xá đằng sau.
"Không phải, em cũng phải về nghỉ ngơi. Em còn phải đến giúp sức cho trận đấu ngày mai. Ngay cả cuối tuần, em cũng phải dậy từ rất sớm, vả lại ngày mai còn rất nhiều việc phải làm."
À, đúng rồi, anh ấy đến đây không phải để phá vỡ mối quan hệ tình cảm của em gái mình, mà là để xem thi đấu, xem Iman đấu với Vikings.
Nhưng bây giờ, nhân vật chính của trận đấu ngày mai lại đứng bên cạnh anh ấy.
Trên đường đến BK, những tấm áp phích trên cửa kính của các siêu thị và nhà hàng, cờ Tyrannosaurus dán đầy trên lối đi, tất cả đều tạo nên sức nóng cho trận đấu ngày mai.
Thậm chí trên đường họ đến đây, anh ấy còn nghe người ta nói họ mong chờ màn trình diễn của Iman vào ngày mai đến nhường nào, và cảm giác khó chịu khi phải chờ đợi suốt hai tuần ra sao.
Còn bản thân anh ấy thì sao, trước đây chen chúc đến vỡ đầu cũng không kiếm nổi một tấm vé đến xem cậu ấy, tuy nói thần tượng mười năm có vẻ hơi quá, nhưng anh ấy thật sự rất hâm mộ và yêu mến Iman.
Đột nhiên, Lương Gia Vĩ cảm thấy máu từ bàn chân trào lên đỉnh đầu.
Ôi trời, Iman Lawrence giờ là em rể của anh ấy!