Đến giờ nghỉ giải lao giữa trận, cũng là lúc đội cổ vũ ra biểu diễn.
Các cô gái đội cổ vũ trẻ tuổi chạy ra sân với nụ cười rạng rỡ trên môi, họ mặc trang phục cổ vũ của Tyrannosaurus nhảy múa nhiệt tình nhằm khơi dậy sự cổ vũ sôi động của fan hâm mộ. Dù trước mắt Tyrannosaurus vẫn xếp sau nhưng ít nhất tình hình đã không còn vô vọng bi đát như nửa hiệp đầu nữa.
Jasper vừa cởi bỏ mũ bảo hiểm vừa đi về phía họ, anh ta thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh em, tôi còn định thắc mắc tới khi nào cậu mới dùng chiêu này đấy."
Đêm qua anh ta mới biết chuyện Iman và Luke lén luyện tập với nhau, khi ở hành lang nghĩ đến vẻ mặt hoảng hốt của bọn Viking, anh ta không khỏi khen ngợi Iman đúng là một thiên tài.
Iman luôn là người có đầu óc nhanh nhạy sắc bén nhất, không hề nguyên tắc cứng nhắc mà luôn thiên biến vạn hóa.
Hơn nữa, anh luôn chia sẻ kiến thức kỹ năng của mình cho người khác, tuyệt đối không hề giấu giếm.
Dù chuyển từ vị trí tiền vệ đến vị trí tiền vệ chính, hay Luke học phong cách tấn công bất ngờ của Iman, anh đều toàn tâm toàn ý chỉ dạy.
"Tất nhiên phải chờ đến thời điểm thích hợp."
Iman mở nắp chai nước rồi uống ực hết một nửa, thoáng thấy bên cạnh Lương Điềm Vi đứng dậy, cô chạy tới trước mặt Steve - ông vừa mới trở lại sân vận động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đang mặc bộ đồ thể thao Tyrannosaurus, mái tóc đuôi ngựa phấp phới trên chiếc cổ trắng ngần, ánh mắt anh dõi theo cô không thể rời được.
Lương Điềm Vi vừa nhận được tin nhắn từ Lương Gia Vĩ. Anh ấy đã đặt bàn tại một nhà hàng vào buổi tối: "Huấn luyện viên, em không đi ăn tối với đội sau trận đấu được, anh trai em đến đây xem thi đấu, buổi tối em cần đi ăn cùng anh ấy."
Steve luôn nghiêm nghị lạnh lùng với các cầu thủ, nhưng giờ phút này ông lại hiền lành gật đầu với cô: "Chú ý an toàn, Vivian."
Iman đặt chai nước dưới chân rồi nhanh chóng bước tới nói: "Huấn luyện viên, vậy em cũng sẽ không đi ăn với đội."
"Cậu hả? Cậu thì không được." Steve liếc nhìn anh và lắc đầu.
"Vì sao?"
"Cho dù kết quả trận đấu ra sao, cậu cũng phải tham gia bữa tiệc tối nay, Chủ tịch Olsen sẽ ăn tối với chúng ta."
Ai cũng có thể vắng mặt, chỉ riêng anh thì không được.
"Ông ta đến ư? Vậy thì em càng không đi."
Iman lạnh lùng đáp, không hề nể nang mà hất mạnh tay Steve ra, ánh mắt ấm áp lập tức trở nên lạnh như băng: "Lúc đó em sẽ thấy kinh tởm đến mức ăn không vô."
Anh xoay người rời đi, gương mặt điển trai biến mất, để lại hình bóng con số 99 trước khuôn mặt nặng nề của Steve và sự ngỡ ngàng của Lương Điềm Vi.
May mà sân vận động rất ồn ào, dù là nhân viên trên sân hay cổ động viên trên khán đài, tất cả đều đang bàn tán về điều bất ngờ mà Luke mang đến cho mọi người vào lúc nãy.
Lương Điềm Vi muốn nói điều gì đó giúp Iman, chẳng hạn như lý do giải thích cho sự thô lỗ của anh vừa rồi.
Nhưng cô không biết nên nói thế nào, mối quan hệ giữa Chủ tịch Olsen và anh là một bí mật, khi cô vừa giơ tay lên định giữ anh lại, nhưng sau khi nghĩ đến nơi này toàn là fan, cô liền lặng lẽ buông tay xuống.
“Thằng nhóc này!” Steve bất lực quay đầu nhìn Lương Điềm Vi: “Vivian, tối nay em có thể đến ăn tối không?”
“Huấn luyện viên?"
Sau bao nhiêu năm theo dõi các trận bóng, cũng là sinh viên chuyên ngành quản lý thể thao, cô hiểu rất rõ những lo lắng của huấn luyện viên.
Trận chung kết quốc gia của giải đấu đại học không chỉ phụ thuộc vào thành tích của đội, mà còn phụ thuộc vào phiếu bầu của 'chuyên gia', và một khi xúc phạm Chủ tịch Olsen đầy quyền lực, đừng hy vọng sẽ được chơi bất kỳ trận chung kết quốc gia nào - ngay cả khi bạn giỏi hơn tất cả các đội khác, bạn cũng sẽ chẳng có 1 lá phiếu nào.
Lương Điềm Vi hơi do dự, nhưng Lương Gia Vĩ rất dễ giải quyết, chỉ cần nói thật với anh ta thì không sao cả nhưng …
Cô không chắc sức hút của mình đối với Iman có đủ mạnh để đối chọi với sự chán ghét của anh dành cho Chủ tịch Olsen.
Cô quay đầu nhìn Iman đã đi về khu vực nghỉ ngơi và ngồi xuống, các cầu thủ phòng ngự lập tức vây quanh nhân vật trung tâm trò chuyện với anh để xác nhận chiến thuật của hiệp hai.
Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại trở nên nghiêm túc, đó là vẻ mặt lạnh như băng mà lúc anh bị đè xuống sân vào lúc nãy cũng không có.
"Huấn luyện viên, em có thể đi ăn tối, nhưng chỉ là em không chắc em đi thì anh ấy cũng đồng ý đi."
Bởi vì ảnh hưởng của Chủ tịch Olsen đối với anh lớn hơn rất nhiều so với cô.
Cô không quên ngày cuối cùng của bài kiểm tra, lý do khiến Iman vắng mặt là vì vị Chủ tịch Olsen này.
Anh cực kỳ chán ghét ông ta, trốn còn không kịp.
Steve Wilson nói với giọng điệu khàn đặc và chắc chắn: "Vivian, chỉ cần em đi, cậu ấy nhất định sẽ đi."
"Không phải đâu huấn luyện viên, anh ấy..."
Cô không thể nói, haiz, huấn luyện viên Steve không biết rằng Iman ghét bố anh đến mức nào, vì vậy ông mới chắc chắn như vậy.
Lương Điềm Vi lo lắng nhìn Steve đang đi về phía Iman, anh nghe ông ấy nói xong liền tức giận đứng dậy đi đến trước mặt cô.
"Con cáo già đó lại lợi dụng em."
Cũng không phải vậy, bởi vì chỉ cần anh không đi, huấn luyện viên Steve đã không thể lợi dụng được cô.
Nhưng dường như cô đã đưa cho anh một vấn đề khó xử: "Xin lỗi."
"Xin lỗi vì cái gì?"
Iman đột nhiên mỉm cười với cô: "Anh không bị thiệt, và cũng đã đưa ra điều kiện với ông ta. Ngày mai anh không phải đến căn cứ để luyện tập, có thêm một ngày nghỉ."
Lương Điềm Vi phản ứng vài giây, sau đó bất ngờ hít một hơi: "Vậy..."
Iman cười toe toét, khoanh tay trước ngực và nhìn cô nói: "Vì vậy, chúng ta có thể không cần kiêng dè mà thân mật cả đêm."
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, và sau khi xác nhận rằng không ai để ý đến lời nói không có chừng mực của anh, mới quay lại nhìn anh: "Ý của em là anh muốn gặp Chủ tịch Olsen sao?"
Anh nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn khán đài VIP cao: "Ông ta khiến người khác cảm thấy rất buồn nôn, nhưng nếu như em đi thì dĩ nhiên anh cũng phải đi."
Ngay sau khi Steve đến sẽ nói với anh rằng bạn gái của anh đã cân nhắc rất kỹ và quyết định tham gia buổi tiệc tối chứ không hề kiêu ngạo tùy hứng và tự cho mình là trung tâm như anh.
Lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ, Steve đúng là ghim chặt anh.
Lương Điềm Vi không nhịn được cười lên, cô thắng rồi!Trong một trò chơi mà cô không biết chắc đối thủ của mình là ai, cô đã leo lên đỉnh cao và vô địch thế giới.
Họ giữ khoảng cách gần nửa mét, không có sự thân mật, không có tiếp xúc da thịt, người không biết mối quan hệ của họ sẽ chỉ nghĩ rằng hai người là mối quan hệ bình thường nhất.
Nhưng cô lại ngẩng đầu nhìn anh và hơi nhướng mày, "Thật vui, Iman, phải làm sao đây, em rất muốn hôn anh bây giờ."
Iman không thể tin được những gì mình nghe thấy, nhưng khóe miệng lại thành thật nhếch lên mang tai, nhìn đôi môi đỏ hồng của cô.
"Vivi?"
"Làm gì ~ Anh hấp dẫn, đẹp trai và mạnh mẽ như vậy, em không thể muốn hôn anh sao? Anh không biết, khi nãy có rất nhiều cô gái trên khán đài chỉ hét lên rằng họ thích anh, yêu anh."
Thật ra các cô gái cũng không tinh tế như cô, ở khán đài phía sau khu vực nghỉ ngơi mà Lương Điềm Vi đang ngồi, các cô gái ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều bàn tán về thân hình đẹp của Iman, và ngay sau đó chủ đề này đã phát triển đến mức độ không phù hợp với trẻ em .
Cô không khỏi ghen tuông: "Em chỉ muốn ôm anh và hôn anh thôi, nếu không có ai ở đây."
Cô lén cắn môi, nhanh chóng vươn đầu lưỡi liếm môi trêu đùa: "Em muốn đè anh đấy."
"Chết tiệt." Iman chỉ cảm thấy cả người vô cùng khô nóng, anh nuốt nước bọt, tìm một góc vắng vẻ ở xung quanh: "Có muốn thử không?"
Cô lắc ngón trỏ với anh: "Không được, một nụ hôn lướt qua không làm em thỏa mãn, em muốn nhiều hơn.”
Tất cả mọi người đều bị ấn tượng bởi khả năng lãnh đạo và sự lôi cuốn khi vẫn giữ bình tĩnh dù trong tình huống tồi tệ của anh.
Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy Iman mất đi sự bình tĩnh và lý trí, cô đột nhiên cảm thấy việc trêu chọc anh thật sự rất thú vị.
"Bây giờ anh thật sự rất quyến rũ, yêu anh chết mất, anh yêu à!”
Cô nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy đến khu vực nghỉ ngơi có nhiều người chơi nhất, khiến anh không thể đuổi kịp cô.
Lần đầu tiên cô gọi anh là anh yêu, anh cảm thấy có gì đó trong lòng muốn nổ tung.
Vào đầu hiệp hai của trận đấu, những đám mây đen vốn dĩ là mây mù cũng vô tình trôi đi, ánh mặt trời gay gắt rọi xuống sân vận động
Iman đội mũ bảo hiểm lên, nhìn lại Lương Điềm Vi nghịch ngợm, quay mặt về phía đám người trong đội phòng ngự: "Nhanh chóng giải quyết bọn họ thôi, đừng lãng phí thời gian."
Anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Sau khi bắt đầu, Iman vẫn bị ba người chơi giữ lại, và cuộc đột kích của Luke lại thành công.
Trong phòng bình luận, Daniel và Dylan không ngớt lời khen ngợi chiến thuật của Tyrannosaurus cuối cùng đã khiến nhà vô địch năm ngoái phải chịu trận.
"Dylan, anh nói cho tôi biết nếu anh là Vincent anh sẽ làm gì? Trước sau đều khó giải quyết, Iman và Luke, anh chỉ có thể chọn một người. Được, anh có thể tiếp tục lựa chọn Iman, nhưng tôi tin mọi người đã thấy rằng những chiêu thức của Luke, cậu ta đang sao chép Iman, vậy anh có thể làm gì với hai Iman trên sân đây?"
So với sự căng thẳng của Daniel, Dylan bình tĩnh hơn nhiều: “Khi đội Viking cần đến ba cầu thủ mới có thể hạn chế cầu thủ phòng ngự bên đội Tyrannosaurus, thì phần thắng đã bắt đầu nghiêng sang một bên, và cuộc phản công của đội Tyrannosaurus do Iman tổ chức cũng chính thức bắt đầu vào lúc này.”
Vincent, nhà vô địch quốc gia và là tiền vệ chính bốn sao năm ngoái, tốc độ điều chỉnh của anh ta đối với Luke cực kỳ nhanh chóng, vượt xa dự đoán của tất cả mọi người, anh ta cử cầu thủ có thân hình nhỏ nhất trong số ba người bao vây Iman để theo dõi Luke.
Trên khán đài, những người hâm mộ Tyrannosaurus đã bật cười trước quyết định 'thiên tài' của anh ta: "Vincent bị Luke đụng hư đầu rồi à? Cậu ta đang nghĩ gì vậy, cậu ta nghĩ rằng người này có thể ngăn cản Luke sao, đây có phải là quá coi thường đội Tyrannosaurus chúng ta rồi không?”
Luke ở trong Tyrannosaurus đã ngồi vững chắc ở vị trí phòng ngự trong suốt hai năm.
Tuy nhiên đối với yêu cầu của Vincent, ngay từ đầu anh ta đã không yêu cầu đối thủ phải hoàn toàn kiềm chế hoàn toàn Luke, nhưng cho dù được cho thêm vài giây, anh ta cũng có thể nhanh chóng đọc tình huống và chuyền bóng thuận lợi.
Anh ta muốn thời gian quý giá để chuyền bóng chứ không phải sự tự do tuyệt đối.
Một giây, hai giây, ba giây.
Quả nhiên Luke thật sự bị kiềm chế, quyết định của anh ta là đúng ... Thắt lưng của anh ta đột nhiên bị kéo mạnh, hoàn toàn không có cơ hội để vùng vẫy. Các cầu thủ to lớn như gấu đã lao vào anh ta.
Không, không thể nào.
Vincent không thể chấp nhận lỗi phán đoán của mình.
Iman chưa bao giờ là một cầu thủ phụ thuộc vào sức mạnh của mình để phòng ngự, đặc biệt là sau khi đối đầu với ba cầu thủ mạnh nhất trong đội của họ trong hiệp một, thể lực của anh chắc chắn suy giảm, hơn nữa anh ta đã nhận thấy rằng trước giờ nghỉ, Iman đã có một số dấu hiệu mệt mỏi.
Có thể phục hồi thể lực trong thời gian ngắn ngủi ở giờ nghỉ giải lao sao? Đùa à!
Nhưng đó không phải là một trò đùa, đó là một sự thật khủng khiếp, người đàn ông này mạnh đến không có cách nào ngăn chặn.
Ngay sau đó người hâm mộ và bình luận viên cũng phát hiện ra Iman đã thay đổi, khả năng đáng sợ của anh lại được nâng cấp, không ai có thể ngăn cản được, mục tiêu của anh chỉ có tiền vệ chính Vincent.
Anh nhìn chằm chằm vào Vincent như một con đại bàng, thoát khỏi vô số chướng ngại vật như một con cáo gian xảo, và cuối cùng mở chiếc răng nanh đẫm máu như một con hổ và cắn xé miếng thịt non nớt kia.
Một lần nữa, Iman nhanh chóng vồ lấy Vincent sau cú ném bóng.
Bình luận viên Daniel không kìm được tiếng hét lớn trong phòng bình luận: "Iman! Chàng trai này như một con bò điên! Chúa ơi, ai mau đến cứu Vincent tội nghiệp!"
"Thật không thể tin được, nhưng đây là Iman. Anh và đồng đội của anh có thể đè cậu ta xuống đấy cả ngàn, cả chục ngàn lần, nhưng chỉ cần có một lần không thể khống chế cậu ta, thì chỉ có thể bị cậu ta hủy hoại một cách tàn nhẫn mà thôi.”
"Có ai có thể cho tôi biết ai có thể ngăn Iman lúc bùng nổ không? Thượng Đế hay Satan?"
"Daniel, từ bỏ đi, có thể Thượng Đế cũng sẽ không làm được."
Trong hiệp hai, dưới sự đàn áp đáng sợ của Đại ma vương Iman, những người của Viking không thể ghi được một điểm nào, cuối cùng Tyrannosaurus đã lội ngược dòng và giành chiến thắng với tỷ số 27-16!
Ngay sau đó, trong những dải lụa màu phấp phới, các cổ động viên dữ dội ôm lấy nhau, khán đài BK lập tức bùng lên những tiếng hò reo ăn mừng khí thế. Họ đã chiến thắng đội Viking hùng mạnh, cuối cùng nỗi nhục nhã của tỷ số 3 - 38 năm ngoái đã không còn nữa!
Các cầu thủ hò reo và chạy đến sân, cuối cùng họ đã thành công trong việc trả thù cho ác mộng năm ngoái, chỉ có Lương Điềm Vi, sau khi bị người đàn ông ở giữa đám đông liếc nhìn, run rẩy ngồi bên sân, hối hận khi vừa rồi bản thân hình như đã nói đùa hơi quá.
Tại sao cô vẫn chưa đến đây?
Iman cởi mũ bảo hiểm, ngoắc ngón tay về phía cô, yêu cầu cô đi về phía anh.
Làm sao cô có thể qua đó được chứ, khi tất cả những người hâm mộ trên khán đài đang ăn mừng cuồng nhiệt và tập trung vào anh như một vị cứu tinh, cô không muốn đến đó đâu.
Lương Điềm Vi nắm lấy mép băng ghế khẽ lắc đầu, Iman nhíu mày đi về phía cô.
Nhóc nói dối.
Trên đường đi, trong tiếng hoan hô chúc mừng các cầu thủ đã ngăn cản và rủ anh cùng tham gia ăn mừng nhưng anh không hề nể nang mà liền hất ra, anh vẫn cứ bước đi, bất chấp việc mình là tâm điểm của khán giả, bước tới tóm lấy cô.
Gây chuyện còn muốn chạy, cô biết điều đó là sai, nhưng cô thật sự cảm thấy người đàn ông này sắp hôn cô dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
Không thể nào!
Không nói đến người hâm mộ đang xem, còn có máy quay phim, chắc hẳn lúc này khả năng không quay phim Iman không hề hơn 1%.
Nhưng nếu cô chạy hết quãng đường mà anh chạy theo, thì cô sẽ không thể chạy được vài bước, kể cả Vincent cũng không chạy nổi chứ đừng nói đến cô.
Lương Điềm Vi phải đứng tại chỗ, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Cô đưa tay ra chặn người đàn ông: "Em sẽ cho anh hôn, nhưng anh đừng ở đây, được không!"
"Không được."
Trận đấu đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, anh không muốn đợi một giây nào nữa, không phải cô rất muốn ôm hôn anh sao, bây giờ anh có rất nhiều thời gian.
"Em, em sẽ chuyển đến căn hộ của anh"
Giọng nói vô cùng run rẩy, cô hít sâu một hơi, hai tay đặt trên ngực anh cũng trở nên mềm nhũn, chớp đôi mắt to ngập nước.
"Vì vậy hãy tha cho em trước, có được không?"
Đó là độc quyền của bạn gái khi có thể khiến Iman đã gấp đến đỏ mắt nhưng vẫn dừng bước chân đi săn.
Ai có thể ngăn cản anh?
Câu trả lời duy nhất nằm ở trước mặt anh.
Iman cười khúc khích: "Chốt."