Dạ Thuật

CHƯƠNG 16

Cửa lao vừa mở ra, nữ tử trong lòng Tiết Lăng Phong kinh hãi kêu lên một tiếng rồi sợ đến chết ngất.

Nam nhân trong hình phòng cả người xích lõa bị treo lên, trên thân thể cao gầy cân xứng phủ kín vết thương không biết do thứ hình cụ gì hành hạ ra, tóc trên trán từng sợi tán loạn buông xuống khuôn mặt, đầu cúi gằm không nhìn thấy dung nhan, cũng không phát sinh một chút thanh âm nào, như thể đã rơi vào hôn mê sâu.

Tiết Lăng Phong đem phi tử trong lòng giao cho thủ hạ bên cạnh dẫn ra ngoài, đi tới phía trước nâng cằm Song Phi lên, nhưng thấy một vệt máu lập tức chảy xuống theo khóe môi tái nhợt của hắn.

“Hoắc hộ pháp, làm thế này có phải hơi quá độc ác rồi hay không? Sao lại bị nội thương?”

Hoắc Quân cũng đi tới, nhìn thương thế của Song Phi một chút, hồi đáp “Hắn không chịu nói thật.”

“Không nói thật thế nào? Hoắc hộ pháp không nên vu oan giá họa. Nếu như là chuyện thông *** với nữ nhân kia, ta thấy thế này cũng đủ rồi.”

Tiết Lăng Phong đưa tay đặt lên lưng Song Phi, truyền chân khí vào cho hắn, thế nhưng cảm giác được chân khí y chuyển vào như đá chìm đáy biển, một nửa điểm phản ứng ở trong cơ thể Song Phi cũng không có.

Đợi tới lúc y rút tay về, cả bàn tay đã dính đầy máu và cát, sắc mặt Tiết Lăng Phong lạnh hẳn đi.

“Cho dù không tính toán chuyện này, nhưng chuyện hắn tự ý giết chết tám tên ảnh vệ lẽ nào có thể thôi?”

Hoắc Quân nhất thời không lấy ra được chứng cứ phản bác Tiết Lăng Phong diễn kịch trước mặt hắn, liền xoay người phân phó với thuộc hạ: “Đi lấy huyệt châm lại đây. Tiết trang chủ, theo ta suy đoán, ngày hôm nay khẳng định là có người hiệp trợ hắn chạy trốn, bằng không với sức của mình hắn sao có thể chống lại tám người, giết chết toàn bộ bảy ảnh vệ của ta? Việc này nhất định phải tra cho rõ ràng, có liên quan tới an nguy của Bàn Long sơn trang.”

Tiết Lăng Phong không ngờ còn xảy ra chuyện như thế, nhất thời cũng không thể tiếp tục lên tiếng, đành khoanh tay trước ngực đứng một bên.

Không bao lâu sau có người mang tới huyệt châm mà Hoắc Quân phân phó, những thiết châm này mỗi cây đều dài một thước (PS: 1/3m Ô.Ô), to gần nửa ngón tay, màu xám trắng. (Cái này đâm vào thì còn chi là người (ToT)~)

“Ngươi chuẩn bị làm gì?”

Tiết Lăng Phong nhìn trường châm kia, lửa giận liền bùng lên. Hành hạ chết thứ y thích, đó chính là kết oán cực lớn với y.

“Trang chủ bình tĩnh một chút đừng nóng vội, ta chỉ là làm cho hắn thành thật cung khai mà thôi.”

Hoắc Quân cầm lấy một cây thiết châm, Tiết Lăng Phong chỉ thấy hình như hắn hướng về phía dưới bụng Song Phi mà đâm tới. Y lập tức bắt đầu cảnh giác “Ngươi định đâm vào đâu?”

Vị trí của Hoắc Quân vừa vặn cản mất tầm nhìn của Tiết Lăng Phong, Song Phi trần truồng ở chỗ này thụ hình, để nhiều người như vậy đứng cạnh nhìn thân thể hắn, Tiết Lăng Phong đã đủ khó chịu rồi, sao còn có thể dễ dàng tha thứ người khác động vào chỗ trọng yếu nhất của đồ vật y sở hữu.

Hoắc Quân thấy dáng vẻ Tiết Lăng Phong nôn nóng vạn phần, trong lòng càng thêm xác định một chủ một nô này quan hệ tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn không có chứng cứ nên chỉ có thể câm miệng, vì vậy giải thích với Tiết Lăng Phong: “Trang chủ cũng biết cơ thể người có bốn huyệt vị Trung Phủ, Kiến Lý, Thiên Xu, Âm Liêm, dùng châm đâm vào đó có thể khiến huyết mạch đảo ngược, sinh ra đau đớn không thể chống lại, khiến cho người ta chỉ có thể ăn ngay nói thật.”

Tiết Lăng Phong thấy chỗ thiết châm định đâm vào đại khái chính là huyệt Âm Liêm, cách chỗ đó của Song Phi chỉ khoảng vài thốn, tay khẽ động một cái thì nói không chừng còn có thể đụng phải, nếu thật sự cần phải dùng châm đâm xuyên qua như lời Hoắc Quân nói, khó bảo toàn sẽ không tạo thành đại thương đối với đồ chơi của y.

“Ta không hiểu mấy thứ này lắm, bất quá Hoắc hộ pháp, ngươi đã nói huyệt vị có bốn chỗ, ta thấy đổi chỗ khác đi.”

Huyệt Thiên Xu ở bên phải bụng, Tiết Lăng Phong nhìn thiết châm đâm vào da Song Phi, đảo mắt một cái đã thâm nhập một tấc.

Xích sắt động đậy, người đang hôn mê tựa hồ chậm rãi tỉnh lại, Hoắc Quân thấy thế vội vã lấy cánh tay cố định thân thể Song Phi, tiếp tục đẩy mạnh thiết châm.

Châm tiến vào mấy thốn, khóe miệng Song Phi lại bắt đầu có máu chảy ra. Tiết Lăng Phong biết hắn đã tỉnh, cả người đều run lên dưới cánh tay Hoắc Quân, hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi hắc sắc không có chút ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi thống khổ khó nhịn.

“Hoắc hộ pháp, rốt cuộc ngươi muốn  hắn nhận tội gì?”

Tiết Lăng Phong đứng một bên có chút không xem nổi, Hoắc Quân nhìn lướt qua Tiết Lăng Phong, sau đó quay đầu ở bên tai Song Phi hỏi “Ngươi nói, là ai giúp ngươi chạy trốn? Có mấy người?”

Ngay lúc Hoắc Quân hỏi, thiết châm trong tay lại đâm sâu thêm, Tiết Lăng Phong ở một bên cũng nghĩ không ra rốt cuộc hình phạt này sẽ gây ra cảm giác gì, chỉ thấy ảnh vệ của y đang liều mạng giãy dụa.

Cực hình liên tục khiến ý chí và thể lực của Song Phi đều đã tới cực hạn, Tiết Lăng Phong thấy cả người hắn đều đang đổ mồ hôi, từng giọt lạnh toát tràn ra từ mọi lỗ chân lông chảy ra ngoài, nhưng hắn vẫn yếu ớt vặn vẹo thân thể một cách phí công, tựa hồ là muốn thiết châm đi ra ngoài.

Mồ hôi cùng máu nhiều như vậy khiến Tiết Lăng Phong nghĩ tới lúc ảnh vệ tử vong, đều sẽ hóa thành nước, có lẽ quá trình tan ra đó cũng như thế này, chỉ là y chưa từng chú ý mà thôi.

“Nói mau!” Hoắc Quân cũng biết khi một người tới cực hạn, là lúc yếu đuối nhất, cũng là lúc thích hợp nhất để hỏi ra đáp án, thế nhưng nam nhân trong ngực hắn hé miệng vài lần lại không nói nổi một chữ, cuối cùng chỉ gian nan lắc đầu.

“Ngươi còn ngang bướng?! Người đâu, đem lửa tới đây!”

Bên cạnh có người đưa lửa lên, Hoắc Quân nhận lấy, bắt đầu hơ ở chỗ thiết châm chưa đâm vào thân thể. Không biết thiết châm đó làm bằng chất liệu gì, gặp lửa không bao lâu thì chỗ bị hơ bắt đầu nóng đỏ lên, nhiệt độ truyền từ thiết châm vào trong thân thể.

“Nói mau! Song Phi! Trả lời câu hỏi!”

Một tay Hoắc Quân đè lên người nam nhân, tay kia giơ nến.

Song Phi giãy không nổi, cũng không còn sức rên rỉ, hai mắt khép chặt vì đau đớn bỗng nhiên chậm rãi tràn ra vài giọt nước mắt trong suốt, nhưng chỉ đọng ở trên hàng lông mi xinh đẹp của hắn, hơi hơi rung động, không rơi xuống.

Tựa hồ vùng vẫy tích góp từng được chút sức lực, nam nhân này rốt cuộc suy yếu mở miệng nói hai chữ: “Đủ… rồi.”

Là chịu đủ rồi, hay là chịu không nổi nữa, ai cũng không biết, thanh âm rất nhỏ rất yếu, nhưng tất cả mọi người minh bạch hắn đang cầu xin tha thứ.

Chỉ có Hoắc Quân như thể không nghe thấy, hắn buông cây nến trong tay ra, lại cầm lấy một cây thiết châm, nhắm vào huyệt vị khác, nói rằng “Không nói thật thì đừng mong dễ chịu!”

“Ngươi không nghe thấy hắn nói đủ rồi sao?!”

Tiết Lăng Phong giận không thể tả, ống tay áo vung lên, những cây thiết châm còn lại trên bàn đều bị văng xuống đất, một luồng lửa giận nhất thời quét qua toàn bộ nhà tù “Hiện tại lập tức thả người cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui