- --- 6 tháng sau ----
Hôm nay mọi người trong gia đình anh mở một buổi tiệc nhỏ mời những người khách hay nói đúng hơn là những người bạn thân thiết của họ đến tham dự.
Anh ngồi trong căn phòng nhìn ngắm bức ảnh cưới của anh và cô được chụp cách đây 3 năm trước.
Anh đắm đuối nhìn vào gương mặt thiên thần ấy rồi khẽ mỉm cười.
Đang say sưa ngắm hình cưới thì bỗng anh nghe tiếng Hoài Vỹ bật khóc.
Chính anh đã đặt tên cho con trai bé bỏng của mình là Lâm Hoài Vỹ, cái tên ấy mang ý nghĩa "sự vĩ đại của niềm mong nhớ".
Thể hiện nỗi nhớ mong, tình yêu của anh dành cho cô khi cô phải chịu bao đau đớn để đứa con này được chào đời.
Nghe tiếng con trai khóc càng lúc càng lớn, cô từ trong phòng tắm bước nhanh ra ngoài.
Tay cô vừa chạm vào tay cầm cánh cửa thì anh đã kéo cô lại, ôm cô vào lòng mình.
Cô đẩy anh ra rồi khẩn trương nhìn anh trách móc:
- Anh không nghe con đang khóc sao? Buông em ra đi!
Anh nhìn cô mỉm cười vô số tội:
- Con có dì Tam với những người khác lo rồi, em ở đây với anh đi!
- Chắc con đói nên khóc, em phải cho con...
- Sữa hộp trong nhà không thiếu, em không cần lo lắng.
- Con của anh đang khát sữa mẹ đó, anh có chịu buông em ra không?
- Em thương con bỏ bê anh rồi!
- Trời ơi tin được hông? Anh đang ganh tị với con trai của anh luôn?
Anh không nói gì, im lặng nở nụ cười gian tà đầy mê hoặc rồi bế cô đặt lên giường mặc cho cô đòi anh buông ra.
- Em có biết anh "nhịn" bao lâu rồi không?
Cô toát mồ hôi nhìn anh, trong lòng hiện rõ nỗi bất an.
- Đừng nói với em là anh muốn...
- Anh chờ em tắm nãy giờ vậy mà vừa bước ra chỉ nghĩ tới thằng nhóc đó!
- Thằng nhóc? Nó là con của anh đó! _ Cô ngắt mũi anh.
- Nhưng em của anh, của riêng anh thôi!
Cô ngớ người ra nhìn anh, nói một cách chính xác là cô không biết phải phản ứng như thế nào.
- Được rồi, em chịu thua anh.
Nhưng mà bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, để tối đi.
Anh nhìn cô đầy tiếc nuối nhưng quả thật làm chuyện đó vào lúc này thì không thích hợp một chút nào.
- Tạm tha cho em đó! Nhưng tối nay em mệt mỏi với anh!
- Chắc em sợ! _ Cô thách thức nhìn anh.
Trước khi bước ra ngoài cô lấy sợi dây chuyền hình bông hồng bằng đá quý mà Luận đã tặng đeo lên cổ.
Anh nhìn thấy sợi dây chuyền tinh xảo ấy liền biết được chủ nhân đã tặng cô.
- Sợi dây chuyền này của chú Luận tặng em phải không?
- Sao anh biết?
- Thủ công tinh xảo như vậy không phải chú ấy thì còn ai.
- Anh nói đúng! Đối với em sợ dây chuyền này rất quan trọng, chú ấy rất tốt với em.
Anh nắm tay cô mỉm cười hạnh phúc:.
Được tại -- TrumTruye n.C O M --
- Anh hiểu mà, chú ấy cũng là người mà anh rất tôn trọng.
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Cô bế bé con trên tay, cả ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn chung với tất cả mọi người.
Bữa tiệc đông đủ những thành viên thân thiết, cùng nhau vui vẻ dùng bữa.
Cha mẹ của anh vui mừng khi thấy gia đình nhỏ của con trai mình hạnh phúc.
Hàn phu nhân cũng đã an lòng khi thấy cuộc sống của cô được mỹ mãn.
- Bữa tiệc hôm nay đối với tôi có ý nghĩa rất lớn vì đây như một niềm vui khi Song Lam đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn! _ Hàn phu nhân điềm đạm.
- Đúng là rất đáng mừng! Còn nhớ ngày hôm đó ai trong chúng ta cũng rơi nước mắt.
Nhưng cuối cùng phép màu đã xuất hiện, Song Lam đã bình an vượt qua khi hôn mê liên tiếp ba ngày sau ca phẫu thuật.
_ Luận vui mừng.
- Bây giờ mọi chuyện viên mãn cả rồi, chúng ta cùng nâng ly nào! _ Kỳ háo hứng trong không khí vui vẻ.
- Vợ chồng con có được hạnh phúc như hôm nay là nhờ sự ủng hộ và giúp đỡ rất nhiều từ mọi người trong đó có cả anh hai (Vĩnh Tân) nhưng hiện giờ anh ấy đã quay về Pháp nên không có mặt trong buổi tiệc này.
Sau biết bao sóng gió tụi con cũng có được cái kết thật đẹp.
_ Anh nắm chặt tay cô.
Mọi người vỗ tay chúc mừng hạnh phúc của hai người và tiếp tục nâng ly uống cạn cùng nhau.
Họ vui vẻ cùng nhau dùng bữa, trò chuyện trong bầu không khí ấm áp của tình yêu, tình thân và tình bạn bè.
Mọi thứ tình cảm hòa quyện êm đềm cùng nhau, dưới ánh trăng lung linh, ngôi nhà ấy mang đầy những tiếng cười hạnh phúc vui tươi.
Những điều tốt đẹp cuối cùng cũng đã đến, hạnh phúc đã mỉm cười với những con người dám yêu và hy sinh vì yêu.
~~~~~~~~~~~~
"Hạnh phúc sẽ đến một ngày không xa, nếu như ta đủ chân thành"
( The End).