Dạ Tôn Dị Thế

Cùng với tiếng xé gió, thanh âm rồng ngâm vang lên càng thêm vang dội…

Tiếng rồng ngâm to rõ, cao vút, tựa hồ còn mang theo một chút viễn cổ tang thương sâu nặng còn có một chút cô độc cùng năm tháng, một đạo bóng dáng to lớn chậm rãi xuất hiện trước mặt Nguyệt Vũ…

Tiềm Long Xuất Thủy, quả nhiên là rầm rộ, quả nhiên là có một không trong hai thiên hạ!

Biên giới luyện hóa lĩnh vực, một trận vân nước kích động sinh ra gợn sóng, sau đó một đầu rồng thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mắt rồng như ban ngày, lóng lánh ánh sáng ngọc. Long tu như đoạn, phấp phới độ cong ôn nhu.Ngay sau đó, phía sau đầu rồng, một thân rồng thật to lớn xuất hiện trên không trung…

Thân long thon dài, trăm mét có thừa, móng rồng sắc bén đến cực điểm. Một thân long lân lóe ra quang mang vàng chói. Thoạt nhìn, không giống khủng bố như trước mà có vẻ thâm trầm nội liễm hơn, càng thêm uy nghiêm khí phách!...

Nguyên hình thần long, người thủ hộ của Hoa Hạ, huyễn hóa ra long thân, cho dù không thể bằng được một phần vạn của rồng thực sự nhưng tuyệt đối có thể làm kinh sợ thế nhân!

So sánh với sự xuất hiện rầm rộ của Tiềm Long Xuất Thủy, hiệu quả của hai đại công pháp kia có vẻ còn kém hơn rất nhiều, rõ ràng là không đủ xem!

Long thân to lớn không giận tự uy, tự thành uy nghi. Tuy chỉ là năng lượng biến ảo thể nhưng một đôi long mục kia lại linh hoạt như thực, linh động xuất sắc…

Long thể liếc mắt hai đại công pháp đang bay đến một cái, trong mắt lộ rõ hèn mọn cùng khinh thường!

Ngay tại thời điểm tiếp cận hai đại công pháp, thân long to lớn đột nhiên lắc mạnh một cái, trong lơ đãng nổi lên một cỗ khí mạng mẽ, sau đó là một tiếng rồng ngâm phát ra. Tiếng rồng ngâm so với lúc trước càng thêm khiếp người, lộ rõ khí thế bễ nghễ thiên hạ!

Bị tiếng rồng ngâm bất thình lình làm cho kinh sợ, hai người Nguyệt Đào đều trợn mắt há mồm không biết phản ứng như thế nào. Chỉ có thể trông mong nhìn, trong đầu một ảnh mơ hồ.

Tàn Sát Bừa Bãi Rít Gào dù là âm công xuất sắc, là thiên giai công pháp, nhưng lại là bàng môn tả đạo, gặp phải tiếng rồng ngâm vô thượng uy nghiêm khí phách, liền thế công mềm nhũn, tiêu hao một phần lực lượng….

Âm công bị tàn phá, dần dần hòa vào trong gió….

Ẩn Dật Thần Chưởng vốn lóe ra quang mang màu vàng chói mắt, thế nhưng trước mặt cự long quang hoa liễm diễm liền bị lấn áp, che mất hào quang……

Long du thái hư*, dũng cảm tiến tới. Tiềm Long Xuất Thủy, mang theo thế công cường hãn, năng lượng khiến cho người ta sợ hãi, khí thế sắc bén, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Cuối cùng, sau khi giao phong cùng hai đại công pháp, liền đem hai đại công pháp nuốt chi nhập phúc, sau đó miệng rồng mở rộng, chuẩn bị cũng nuốt chửng hai người Nguyệt Đào……

(*) Long du thái hư: ‘rồng lượn giữa trời’. (thực ra ‘du’là bơi, ‘thái hư’ là khoảng không lớn, là bầu trời… Tạm dịch vậy thôi =”=)

“Không –”

“Không –”

Hai âm thanh tuyệt vọng thê lương vang tận trời xanh, sau đó chỉ thấy ở phía chân trời có một trận huyết sắc bùng lên, long thể khổng lồ cũng theo đó mà biến mất. Chỉ còn lại một mảnh sáng ngời cùng một mảnh cực nóng!

Kịch liệt nổ mạnh, khiến cho mọi người ở xa chỗ này cũng có thể cảm giác được. Nhìn quang cảnh thảm thiết đồ sộ lưu lại sau một ngày chiến đấu, tất cả đều đang đoán xem rốt cuộc ai mới là người chiến thắng?

Dạ Phù Phong thắng sao? Chẳng lẽ là Dạ Phù Phong thắng? Hẳn là Dạ Phù Phong thắng đi!

Đại bộ phận đều nghĩ như vậy!

Hoa Ngục Thánh nhìn một mảnh thiên không phương xa, trong mắt hiện lên một chút thoải mái. Tuy rằng hắn rất tin tưởng Dạ nhi, nhưng khó tránh được vẫn có chút để ý trong lòng. Nay thấy kết cục như vậy, hắn không cần nhìn cũng biết, tự nhiên là Dạ nhi thắng!

Trừ tên tiểu biến thái hắn ra, còn ai có thể kích phát một chiêu thức nghịch thiên như vậy?

Lãnh Tuyệt Trần không có như Hoa Ngục Thánh bình tĩnh như vậy. Đối với Nguyệt Vũ, Lãnh Tuyệt Trần chỉ nhìn thấy vài tháng trước, nay đối với thực lực của nàng không phải rất rõ ràng, cho nên trong lòng có chút lo lắng. Bất quá, đồng dạng, hắn tin tưởng Phù Phong, thiếu niên thần bí cường đại kia luôn luôn làm cho người ta vĩnh viễn kinh diễm!...

“ Ai ai, các ngươi nói đi, trận này rốt cuộc là ai thắng a? Trận đánh kịch liệt như vậy thật tiếc không thể xem ở gần a?”

“ Ai biết, bất quá ta cho rằng Dạ Phù Phong là người thắng . Dạ Phù Phong cường đại như vậy, khẳng định là hắn thắng!”

“ Sai Sai Sai, ta không nghĩ như vậy, tuy rằng Dạ Phù Phong thật sự cường hãn nhưng so với Nguyệt Quang trưởng lão bọn họ vẫn còn kém xa. Dù sao Nguyệt Quang trưởng lão cũng là Lục nguyệt huyền tôn a! Dạ Phù Phong chỉ là một huyền tông thì làm sao có thể lợi hại hơn được a!”

“ Ân, ta cũng cho là vậy. Khẳng định là Dạ Phù Phong quá mức tự phụ nên mới làm như vậy. Ai, quả nhiên là người trẻ tuổi dễ kích động a, cứ như vậy ngã xuống thật sự là rất đáng tiếc!”

...

Vì thế, mọi người tại đây vẫn không nhúc nhích, trong lòng tràn đầy kích động chờ mong, vô cùng tò mò ai sẽ là người trở về. Người trở lại sẽ nói lên người thắng là ai.

Bên kia, Nguyệt Vũ nhìn một mảnh huyết sắc, hờ hững câu thần cười. Đối với hiệu quả như vậy, Nguyệt Vũ rất là vừa lòng.

Hiệu quả công kích của Tiềm Long Xuất Thủy, so với suy nghĩ của nàng, xác thực mạnh hơn rất nhiều. Tăng phúc lớn như vậy, hẳn là hiệu quả của mộc hệ tới thuần năng nguyên đi! Bất quá, thời điểm sử dụng năng nguyên lực, Nguyệt Vũ cảm thấy huyền lực của chính mình cơ hồ bị tiêu hao không ít, nay nàng cũng tiêu hao hầu như toàn bộ huyền lực.

Đem bốn chích huyền thú thu vào huyền thú không gian, Nguyệt Vũ lắc mình trở về. Tuy rằng nàng thật sự không muốn đi nhận đủ loại ánh mắt thượng vàng hạ cám kia, nhưng thật sự là không có biện pháp a, bên kia còn có người chờ nàng đi an ủi nữa!

Một thân áo trắng, dị thế độc lập, dưới ánh sáng mờ thất thải sắc màu, thiếu niên đạp gió mà đến. Mặc phát như mây, trên không trung lay động tung bay, điểm thêm vẻ đẹp cho dung nhan khi sương tái tuyết, mĩ không gì sánh bằng.

Một thân độc lập ngạo thế, khí chất xuất trần kiên quyết, quanh thân khí trời thanh hoa, thần bí mà tao nhã. Mọi người nhìn đến ngây người, lập tức quên luôn cái gì chiến đấu, cái gì kết quả. Lúc này, chỉ biết đến thiếu niên trước mắt này, nhất cử nhất động đều làm cho người ta phải kinh diễm theo thời gian, ôn nhu theo năm tháng. Phong cảnh như thế chỉ sợ cả đời này họ cũng không thể quên được!

Rất nhiều năm sau, những người đã chứng kiến cuộc chiến này khi nhớ lại chuyện cũ họ đều nhớ lại một màn này, nhớ về nơi đó từng xuất hiện một vị nhân vật trong truyền thuyết khiến người ta vô cùng bội phục!...

Không nhìn ánh mắt mọi người kinh diễm đến cực điểm, Nguyệt Vũ lắc mình đi tới bên người Hoa Ngục Thánh cùng Lãnh Tuyệt Trần.

“Dạ nhi, đã trở lại.”

“Phù Phong, ngươi không sao chứ?”

Bước chân vừa rơi xuống, hai đạo thanh âm từ tính liền truyền đến. Tuy rằng nhìn hai người không biểu hiện rõ sự vui sướng nhưng Nguyệt vũ vẫn thấy trong lòng ấm áp, nở nụ cười thản nhiên nói:” Ta đã trở về, không có việc gì.” Lời nói ngắn gọn nhưng lại xoa dịu được ít nhiều lo lắng của hai người, làm cho bọn họ rốt cuộc buông lỏng trong lòng.

Một cỗ tình cảm không rõ xuất hiện giữa ba người…

“A! Cư nhiên là Dạ Phù Phong thắng, trời ạ, Dạ Phù Phong cư nhiên đánh bại hai vị Huyền tôn! Thiên a ---- quá cường hãn !”

Không biết là ai đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức đem thần trí của mọi người đang đắm chìm trong cảnh thiếu niên tựa như thần giáng thế đang đạp gió mà đến trở lại.

Sau đó, mọi người lại bị kinh ngạc chấn kinh rồi. Mặc dù có những người tin tưởng Nguyệt Vũ thắng nhưng sau khi suy ngẫm lại, họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao một huyền tông đấu với hai vị huyền tôn hợp sức lại, thua là nhất định!

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, máu chảy đầm đìa, nói cho họ Dạ Phù Phong bằng vào thực lực nhất Nguyệt Huyền tông của mình đã đánh bại hai vị cao nguyệt Huyền tôn, điều này làm cho bọn họ hung hăng chấn kinh một phen!

Nói, Dạ Phù Phong còn sống khiến cho người ta khiếp sợ đi?

Thật sự là rất biến thái, rất không phù hợp lẽ thường! Một huyền tông dù thực lực giỏi như thế nào cũng không có khả năng đánh thắng được hai vị cao nguyệt Huyền tôn hợp sức lạia, huống chi người ta cũng không phải làm ra từ nước, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, như thế nào có thế bị đánh bại a?

Khó hiểu a, thật sự rất khó hiểu! Nếu nói, lúc trước thiên phú của Nguyệt Vũ khiến cho người ta kinh diễm khiếp sợ, thân phận đế vương thuần thú sư lại làm cho người ta quỳ bái, thì nay bằng với thực lực của mình giết chết hai vị cao nguyệt Huyền tôn liền khiến cho người ta sợ hãi trong lòng!

Cường giả vi tôn, thực lực mới là vương đạo!

So với việc chỉ xem diễn, cái thế lực lớn toàn là cao thủ Huyền tôn, ngay từ đầu còn cân nhắc tính toán xem làm thế nào đem đế vương hoa tới tay, nhưng hiện tại, tuy rằng mơ ước đế vương thú-đế vương hoa trong tay Nguyệt Vũ, nhưng cũng không dám làm gì đối với nàng.

Nói giỡn, hai cao nguyệt Huyền tôn đều bị hắn chỉnh chết, bọn họ là thấp nguyệt sao có khả năng cùng hắn đấu? Mặc dù muốn, bọn họ cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ trong lòng. Bất quá, bọn họ chờ mong nếu có ai cùng hắn, ngọc trai tranh chấp, như vậy bọn họ có lẽ còn có thể ngư ông đắc lợi!

Liệt Hỏa dong binh đoàn biết đội trưởng của mình đã bị giải quyết, nhất thời, rắm cũng không dám phóng một cái, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.

Về phần Nguyệt Quang thần điện bên kia, tự nhiên là sẽ không bỏ qua cho Nguyệt Vũ. Đột nhiên, chỉ nghe thấy thanh âm nữ tử kiều mỵ mang theo tức giận vang lên:

“Dạ Phù Phong lớn mật, ngươi cư nhiên dám giết người của Nguyệt Quang thần điện ta, thần ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Người nói chuyện không hề nghi ngờ chính là thánh nữ của Nguyệt Quang thần điện, Nguyệt Như Tuyết.

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra thanh âm.

Chỉ thấy trong một mảnh áo trắng, một vị nữ tử toàn thân váy dài trắng tuyết, đón gió mà đứng, mặc phát buộc cao, tuyệt sắc dung nhan che kín phẫn nộ, một thân khí tràng kiêu ngạo như vậy, điển hình là người Nguyệt Quang thần điện.

Không hổ là thánh nữ của Nguyệt Quang thần điện đã qua ngàn chọn vạn tuyển, uy nghi như vậy, tuyệt sắc như vậy, chỉ sợ thiên hạ cũng không nhiều lắm!

Đối với lời nói của Nguyệt Như Tuyết, Nguyệt Vũ từ chối cho ý kiến, thản nhiên câu thần khinh thường nói:“Bất quá cũng chỉ là một trưởng lão của Nguyệt Quang thần điện mà thôi, giết cũng đã giết rồi.” Ngữ khí nhẹ nhàng nhợt nhạt, vân đạm phong khinh, nghe xong mọi người một trận hấp khí.

Này nha, cũng quá kiêu ngạo đi, đại lục này ai chẳng biết uy danh của Nguyệt Quang thần điện? Cho dù là tứ đại gia tộc cũng không dám nói lời này. Nay, khen ngược, có người ở đây nói dõng dạc!

Nói, huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có chỗ dựa khủng bố lắm sao?

Lời của Nguyệt Vũ truyền đến trong tai người Nguyệt Quang thần điện khiến cho bọn họ một đám đều mang vẻ mặt phẫn nộ, tuy rằng không rõ, nhưng Nguyệt Vũ cũng biết bọn họ tức giận rồi, ẩn nhẫn như vậy chẳng qua là vì trước mặt mọi người muốn bày ra bọn họ nhân từ, khoan hồng độ lượng mà thôi!

“Dạ Phù Phong, Nguyệt Quang thần điện ta nhưng là sùng bái tín ngưỡng chân thần, chỉ một tên phàm phu tục tử nho nhỏ như ngươi có thể chửi bới? Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội chân thần sao?“Thanh âm Nguyệt Như Tuyết uyển chuyển êm tai mang theo một chút tức giận, không lớn không nhỏ truyền vào trong tai mỗi người ở đây.

Phản bội chân thần? Ai dám làm như vậy a! Chân thần nhưng là căn nguyên tín ngưỡng của bọn họ, là nhân vật trọng yếu duy trì thế giới này a!

Vì thế mọi người nhìn Nguyệt Vũ, ánh mắt lúc này mang theo bất mãn.

A, phản bội chân thần? Cư nhiên đem cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu nàng, nàng thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh* đâu! Phản bội chân thần sao? Hừ, cho dù vậy thì thế nào? Cho dù phản bội thì đã sao? Mệnh của ta không phải trời định đoạt, lại càng không thèm để ý cái ý tưởng chân thần có má chỉ biết ở chỗ cao quan sát.

*thụ sủng nhược kinh(受宠若惊): được yêu thương mà lo sợ =”=

Mạng của nàng là do nàng, ai cũng đừng nghĩ can thiệp!

Ánh mắt hung ác nham hiểm bắn về phía Nguyệt Như Tuyết cùng người của Nguyệt Quang xung quanh nàng, Nguyệt Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói:“Ta sùng bái chân thần, tự nhiên là ở trong lòng của ta, ta dùng chân tâm đến thủ hộ, về phần thần điện sao, cũng chỉ là một cái hình thức, tín ngưỡng chân chính là đến từ trong lòng.” Đúng vậy, nàng là thần của chính nàng, nàng sùng bái cũng chỉ có chính mình!

Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe được mọi người chấn động, sau đó lòng tràn đầy vui mừng. Bọn họ vốn là tín ngưỡng chân thần, nghe được có người chửi bới tín ngưỡng, liền theo lý thường mà tức giận. Nhưng khi nghe được Nguyệt Vũ đối với tín ngưỡng thuyết minh thấu triệt như vậy, trong lòng đều có chút cảm động.

Nguyên lai, tín ngưỡng chân chính, không chú trọng hình thức, mà là tôn trọng chân thành trong lòng!

“Hảo một cái thần điện chỉ là hình thức, khẩu khí hảo kiêu ngạo a!“Một tiếng kỳ quái, nhưng cũng vô cùng uy nghiêm đột nhiên vang lên. Thanh âm không phải từ những người ở đây, tựa hồ là phương xa truyền đến.

Nghe vậy, mọi người dại ra một chút, không biết là ai nói chuyện cư nhiên cao ngạo như vậy. Trừ bỏ lúc trước có vị Nguyệt Đào của Nguyệt Quang thần điện ra, hẳn là không ai có đủ kiêu ngạo như vậy đi? Tò mò ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra thanh âm……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui