Dạ Tôn Dị Thế

Trí nhớ như lưu thuỷ, kuôn mặt khi thì nắng, khi thì ưu thương trước quên đi không được.

Nguyên lai, bất tri bất giác, Vũ nhi đã trưởng thành… Dạ Vô Ưu không hề nhúc nhích vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng phía trên lương đình, mắt chớp cũng không chớp, hắn sợ rằng chỉ trong một cái nháy mắt, Vũ nhi sẽ theo gió mà đi.

Thật lâu sau, Dạ Vô Ưu mới từ trong xúc động phục hồi lại tinh thần, cước bộ gian nan hướng về phía trước mà đi.

Chỉ một chút nữa, hắn có thể chân chính tiếp xúc đến Vũ nhi mà năm năm hắn nhung nhớ…

Nguyệt Vũ đắm chìm trong suy nghĩ, một chút cũng không cảm nhận được có người tới gần. Này đối với một người từng là đặc công mà nói, tuyệt đối là cấm kỵ. Nhưng tối nay, Nguyệt Vũ thực sự nghĩ quá sâu, suy nghĩ bay xa, gần như thoát ly khỏi hiện thực, phiêu nhiên mờ mịt.

Càng chạy càng gần, khuôn mặt kia càng thêm rõ ràng, cũng càng dung hợp với dung nhan trong trí nhớ. Đồng thời cũng làm cho Dạ Vô Ưu, nội tâm vốn đã gợn sóng, giờ đây lại dần dần mãnh liệt, mênh mông. Thế cho nên tim đập gia tốc, suy nghĩ hỗn loạn…

Suy nghĩ của Nguyệt Vũ, không biết là về cái gì, đột nhiên, trên mặt đãng ra một chút tươi cười nhu hòa thanh nhã. Ý cười trong nháy mắt làm cho thiên địa, minh nguyệt thất sắc, làm cho Dạ Vô Ưu một bên không khỏi ngây người.

Ánh mắt lưu chuyển lơ đãng, trực giác Nguyệt Vũ vẫn là mẫn cảm như trước, đến khi nàng phát hiện bên cạnh có chút khác thường. Nhất thời, suy nghĩ Nguyệt Vũ lập tức trở lại, trong lòng kinh hãi!

Là người nào? Hắn khi nào thì đã ở bên cạnh người nàng? Nàng cư nhiên không có phát hiện! Vừa nãy thực sự là suy nghĩ quá sâu, thế cho nên có người dựa vào nàng gần như vậy, nàng cũng không biết!

Bất quá, hoàn hảo, tuy rằng nàng không có thấy rõ người tới, nhưng cũng không cảm nhận được sát khí của người bên cạnh. Không chỉ có như thế, một thân tản mát ra cảm giác, làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc…

Hơi hơi nhíu mi, Nguyệt Vũ đối với cái cảm giác như vậy thực sự rất khó hiểu. Trong lòng lập tức trấn tĩnh, Nguyệt Vũ chậm rãi xoay người, đem tầm mắt hướng đến người bên cạnh. Động tác bình thường, một chút kinh hoảng cũng không thể hiện ra.

Trong lúc đó, một bóng dáng nam tử xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nhưng thấy người trước mắt, thân hắc y, cơ hồ dung nhập vô tận vào trong đêm tối.

Nam tử mặt mày như họa, dung nhan phiêu tuyết, phi thường tuấn mĩ.

Lúc này, đôi mắt nam tử gắt gao chế trụ nàng, ánh mắt cực nóng, bao hàm rất nhiều tình cảm, tựa hồ cả nàng cũng không thể nhìn thấu. Mặt mày thanh túc như họa, lộ ra bất an còn có đau lòng. Trên khuôn mặt tuấn tú vốn bạch triết, lúc này bởi vì khẩn trương, kích động mà hơi hơi đỏ bừng.

Đôi tay dưới tay áo dài, tuy rằng không thấy rõ, nhưng là ẩn ẩn rung động, lộ ra hai tay đang nắm run run trong ống tay áo.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Nguyệt Vũ thực ra không thể bình tĩnh. Nàng không quen người trước mắt, nhưng vẫn có gặp qua. Ngày ấy trong Phong Vân các, nam tử một thân ưu thương, người này, nàng xác thực đã gặp qua!

Nhưng vì cái gì ánh mắt người này nhìn mình lại cực nóng như vậy? Nguyệt Vũ đương nhiên sẽ không nghĩ đến người nọ là bởi vì trận chiến của nàng ở Phong Vân các đối với nàng sinh ra cái loại tình cảm sùng bái linh tinh. Bởi vì khả năng này cơ hồ là không có. Hơn nữa nhìn ánh mắt cũng không phù hợp. Ánh mắt này tựa hồ như nhìn một cái bảo bối thất lạc.

Nguyệt Vũ đến đây thật ra cũng có chút phản ứng. Người này cùng nàng chính là gặp mặt một lần, vì cái gì lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng?

Trong lòng trầm ngâm, cẩn thận liếc mắt đánh giá người trước mặt một cái, Nguyệt Vũ cảm thấy người này rất quen thuộc, khuôn mặt này, nàng khẳng định rất lâu trước kia có gặp qua, nhưng là cụ thể, nàng không rõ ràng lắm…

Dạ Vô Ưu nhìn người đệ đệ mình yêu nhất trước mắt, trong mắt hiện lên rất nhiều ánh mắt, nhưng không có một loại cảm giác ỷ lại giống như trước kia đối với chính mình, thậm chí đến một tia vui sướng cũng không có. Dạ Vô Ưu có chút chua sót. Chẳng lẽ năm năm qua, Vũ nhi đã quên mình?

“Vũ nhi, không nhớ ca ca sao? Ta là Vô Ưu ca ca của ngươi a!” Dạ Vô Ưu dấu đi sự mất mát trong mắt, hòa tan một tia chua sót, tận lực bình tĩnh mở miệng nói.

Hống------- lời nói của Dạ Vô Ưu giống như một quả bom nổ vang hai bên tai Nguyệt Vũ!

Hắn gọi mình là gì? Vũ nhi? Chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của chính mình? Nguyệt Vũ trong lòng kinh hãi, như là nghĩ đến cái gì, Nguyệt Vũ lập tức đưa tay lên sờ sờ mặt. Quả nhiên hôm nay chính mình sơ sót, vừa mới đi ra ngoài, đã quên mang theo mặt nạ.

Trong lòng Nguyệt Vũ tuy rằng khiếp sợ, nhưng là trên mặt vẫn bình tĩnh như trước. Ngẩng đầu nhìn kỹ lại nam tử trước mắt. Lúc nhìn đến sự sủng nịnh cùng tưởng niệm trong mắt nam tử, trong lòng Nguyệt Vũ máy động, trong đầu đau xót, một đoạn trí nhớ như nước từ lâu đã bị phủ đầy bụi liền vọt tới…

“Vô Ưu ca ca, ta yêu Vô Ưu ca ca nhất. Ca ca về sau cũng phải yêu Vũ nhi nhất nga”. Một tiểu nam hài phấn điêu ngọc mài rất là đáng yêu, ngửa đầu đối với người thiếu niên phía trước chân thật nói.

Thiếu niên kia cúi đầu nhìn tiểu nam hài dưới thân, trên dung nhan tuấn mĩ xẹt qua một nụ cười sủng nịnh, hồi đáp: “Đó là tự nhiên, ca ca yêu Vũ nhi nhất.”

“Vô Ưu ca ca, ngươi xem ta có phải hay không rất lợi hại, hôm nay gia tộc tỉ thí ta lại đứng thứ nhất.” Tiểu nam hài vẻ mặt hưng phấn đối với thiếu niên trong phòng hưng phấn mà hô.

Thiếu niên đình chỉ tu luyện, mở đôi tinh mục xinh đẹp, trên mặt vẫn là một chúi tơi cười sủng nịnh như trước, thanh âm tuyệt đẹp như nhạc nói : “Ân, ca ca chỉ biết Vũ nhi lợi hại nhất. Bất quá Vũ nhi không thể kiêu ngạo, nhất định phải hảo hảo mà tu luyện, lần sau cũng có thể đứng thứ nhất!” Thanh âm thanh nhã, đồng thời mang theo sủng nịnh, cũng chờ mong về sau…

“Vô Ưu ca ca, ta có một bí mật muốn nói cho ngươi.” Tiểu nam hài ở trong lòng thiếu niên, vẻ mặt thần bí nói.

Nghe vậy, thiếu niên thản nhiên chọn mi, hỏi: “Nga, Vũ nhi có cái gì bí mật muốn nói cho ca ca?”

“Mẫu thân nói qua bí mật này không thể nói cho người khác. Nhưng là mẫu thân hiện tại đã biến mất, chỉ có ca ca đối với Vũ nhi tốt nhất, cho nên Vũ nhi muốn nói cho ca ca. Mẫu thân nói, Vũ nhi kì thật không giống với ca ca, Vũ nhi là nữ hài tử. Bất quá mẫu thân nói cho Vũ nhi, nhất định phải giống với nam tử, lớn lên không thể nói với người khác mình là một nữ tử.” Thanh âm tiểu nam hài nhu nhu, nghe không ra buồn vui, nhưng là lại làm cho hai mắt thiếu niên co rụt lại, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin.

Nguyên lai Vũ nhi là nữ hài tử. Nhưng cho dù là như thế, nàng như trước vẫn là đệ đệ hắn yêu nhất, vô luận về sau như thế nào, hắn vẫn yêu Vũ nhi nhất…

Trí nhớ như thủy triều, làm cho Nguyệt Vũ cuối cùng cũng biết thân phận của người trước mắt. Nguyên lai hắn chính là ca ca của khối thân thể này, Dạ Vô Ưu. Ca ca này, kì thật cũng không phải thân ca ca của nàng, mà là con của cậu nàng. Bất quá, ca ca này lại đối với nguyên chủ yêu thương có thừa. Sủng đến tận trời.

Sau khi nhớ lại, Nguyệt Vũ không cầm được nước mắt, hai hang thanh lệ lặng yên chảy xuống không một tiếng động. Nguyệt Vũ tự biết, đây không phải là nước mắt của nàng, mà là tình cảm xúc động ẩn sâu trong nội tâm của nguyên chủ. Tình cảm kịch liệt như vậy, đã ẩn núp lâu ngày, hôm nay tái kiến (gặp lại) đã dẫn phát ra một đoạn trí nhớ.

Nhìn nam tử trước mắt, dung nhan mặc dù có chút biến hóa, nhưng lại vẫn trùng hợp với trí nhớ như trước của nàng. Nhìn Nguyệt Vũ, liền cảm nhận được một loại oán hận đến từ trong lòng. Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng đã hiểu rõ.

Ca ca này thủ hộ mười năm cạnh nguyên chủ, giống như ánh mặt trời, thời điểm nàng không có sự thương yêu của cha mẹ, nó đã chiếu sáng lên một thân hắc ám của nàng. Làm cho nàng có thể cảm nhận được một tia ôn nhu. Nhưng là mười năm ỷ lại, mười năm ký thác, lại đến thời điểm người khác gặp gian nan lại càng lúc càng tránh xa. Cuối cùng biến mất trong không khí.

Cuộc đời lên xuống, thiên tài cùng phế vật chênh lệch, hắc ám cùng quang minh biến hóa, khác nhau một trời một vực, bảo nàng đối mặt như thế nào?

Thời điểm hắn không biết cái bóng dáng ấm áp kia, đã bước trên xa đồ, ánh tà dương giống như ẩn vào mây đen, không hề xuất hiện. Nháy mắt, thiên đường cùng địa ngục, hai cái cực đoan…

Một ngày phục một ngày chờ đợi, một ngày phục một ngày thất vọng, năm năm đã qua, hy vọng hóa thành hư vô, mang theo oán hận cùng không cam lòng, từ nay về sau hương tiêu ngọc vẫn, hồng nhan biến mất.

Bất quá, ngày đó, Dạ Vô Ưu cũng không biết. Năm năm qua hắn không có trở về Dạ gia. Mà mỗi khi hắn hỏi đệ tử Dạ gia về tin tức của Nguyệt Vũ, tộc nhân đều nói tốt lắm, còn trong thời điểm hồi phục. Nghe xong lời này, hắn rất muốn trở lại, chính là chỉ cần liếc mắt một cái! Nhưng là nghĩ đến cái ước định kia, hắn cũng không thể không tuân thủ!

Tuy rằng lo lắng, nhưng là hắn cũng nghĩ đến, Vũ nhi là thân tôn tử của gia gia, tóm lại không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng là thế sự khó liệu, chính bởi vì cái ý nghĩ này của hắn, làm cho Dạ Nguyệt Vũ mất đi, do đó cũng làm cho những năm tháng sau này của hắn, hối tiếc không kịp…

Nhìn thiên hạ trước mắt hai hàng thanh lệ, Dạ Vô Ưu cảm thấy vừa buồn vừa vui. Hai hàng thanh lệ này là vì hắn mà lưu sao? Còn tư sầu trong mắt kia cũng bởi vì hắn sao? Thật là Vũ nhi, thật sự!

Dạ Vô Ưu lúc này có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Nguyên lai, Quân Dạ chính là Vũ nhi, chính là Vũ nhi mà hắn tưởng niệm đã năm năm! Nếu không phải nàng không mang mặt nạ, hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết. Năm năm, Vũ nhi đã thanh đổi nhiều lắm, trừ bỏ dung nhan này, Vũ nhi thực lực đã muốn khôi phục?

Đã muốn cường đại như thế rồi?!

Lần đầu tiên, Dạ Vô Ưu cảm thấy thế giới này rốt cuộc cũng có màu sắc. Một thân đau thương bao phủ, tựa hồ dần dần đạm đi… Nguyệt Vũ lập tức khống chế cảm xúc như vỡ đê kia, một lát sau, trong lòng bình tĩnh trở lại, một thân hơi thở cũng là đột nhiên chuyển biến.

Người phía trước một thân nhu hòa, lập tức trở nên trong trẻo nhưng lại đạm mạc lạnh lùng. Tựa hồ người vừa có vẻ mặt đau xót, hai mắt rưng rưng không phải là nàng.

Dạ Vô Ưu mẫn cảm cảm nhận được sự đột nhiên chuyển biến, lập tức, hắn có chút giật mình. Nhưng sau khi nhìn đến cảm xúc lui điệu trong mắt Nguyệt Vũ, chỉ lưu lại đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt lộ vẻ khó tin.

Đây là làm sao vậy? Vũ nhi vì cái gì lại có vẻ mặt đạm mạc nhìn hắn? Chẳng lẽ Vũ nhi đã muốn quên chính mình sao? Trong mắt Dạ Vô Ưu hiện lên tia đau xót.

“Xin hỏi các hạ đây là đang làm cái gì? Nhận sai người đi!” Nguyệt Vũ lui về phía sau vài bước, tạo ra khoảng cách với Dạ Vô Ưu, trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói.

Dạ Vô Ưu nguyên lai là ca ca của chủ nhân thân thể này, nhưng cùng nàng, một chút quan hệ đều không có. Ca ca này, năm năm trước liền bỏ nàng một thân một mình mà đi. Cứ nghĩ đến nguyên chủ thân thể này năm năm trước ngày ngày bị tra tấn, còn có mỏi mắt chờ chờ đợi đợi, đôi mắt Nguyệt Vũ đối với người phía trước liền không sinh ra hảo cảm.

Nếu đã năm năm chưa từng quan tâm, hôm nay vừa thấy, cần gì phải như thế?

“Vũ nhi, ta biết ngươi là Vũ nhi. Ta như thế nào lại có thể nhận sai người, ta chính là Vô Ưu ca ca của ngươi a!” Dạ Vô Ưu biết người trước mắt đang nói dối, nhưng là hắn không biết vì cái gì mà Vũ nhi không để ý đến hắn!

Nghe vây, Nguyệt Vũ nhíu mi. Tuy rằng nàng không thừa nhận, nhưng là chân tình vừa mới biểu lộ, đã muốn làm cho Dạ Vô Ưu biết nàng chính là Dạ Nguyệt Vũ.

“Đúng vậy, ta chính là Dạ Nguyệt Vũ. Bất quá Dạ Nguyệt Vũ này cũng không phải Dạ Nguyệt Vũ trước kia. Dạ Nguyệt Vũ từ năm năm trước đã chết!” Nếu không thể gạt được, vậy nói rõ ràng một chút.

Lời nói của Nguyệt Vũ, làm cho đồng tử của Dạ Vô Ưu co rụt lại, trong mắt lộ vẻ bất khả tư nghị. Nàng thật sự chính là Vũ nhi, thật sự! Nhưng là Vũ nhi lại không tiếp nhận hắn. Chẳng lẽ bởi vì năm năm này, hắn không có ở bên bồi (chăm sóc) thân thể nàng?

“Vũ nhi, thực xin lỗi, năm năm nay, ta…”

“Ngươi không cần giải thích, chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, sự tình trước kia, kì thật ta đã không nhớ rõ. Khi đó ta quá nhỏ, không hiểu chuyện, làm cho ngươi không yên tâm. Còn có, ta hiện tại đã không phải là người Dạ gia. Không chỉ có như thế, Dạ gia bây giờ còn đuổi giết ta, chuyện này ngươi đều biết?” Đúng vậy, nàng hiện tại đã không phải người Dạ gia. Nàng, một Dạ Nguyệt Vũ hoàn toàn mới!

Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, một câu cũng không liên quan tới Dạ Vô Ưu, mang theo quyết tuyệt.

“Vũ nhi, ngươi thật cho là như vậy sao? Ngươi nghe ta giải thích được không?” Dạ Vô Ưu kinh hoàng mở miệng nói. Nhìn thấy Nguyệt Vũ trong trẻo lạnh lùng đứng ở nơi đó, cũng không thấy nói nữa, tiếp tục nói: “Năm năm nay, ta không phải không nghĩ đến việc trở về tìm ngươi, chính là bởi vì ta cùng gia chủ gia gia có cái ước định. Chỉ cần hắn dùng cửu chuyển tục huyền đan đem ngươi cứu sống, ta liền rời đi Dạ gia năm năm để tu luyện, ít nhất cũng phải là một cường giả Huyền tôn, đủ tài năng trở về!”

Lời nói của Dạ Vô Ưu, thật ra làm cho Nguyệt Vũ ngẩn người. Nguyên lai năm năm trước không phải Dạ Vô Ưu đột nhiên rời đi, không bởi vì hắn buông tha Dạ Nguyệt Vũ, mà là vì cái ước định cùng Dạ Phách Thiên.

A, ước định? Nàng xem nó chính là một cái âm mưu.

Cửu chuyển tục huyền đan chó má gì, căn bản chính là bắt nó trở thành một súc sinh nuôi dưỡng năm năm!

Dạ Phách Thiên lúc đó biết cảm tình của Dạ Vô Ưu dành cho Nguyệt Vũ, chỉ sợ không làm như vậy, Dạ gia bọn họ sẽ mất đi một thiên tài!

Cái gọi là năm năm thanh tu (tu luyện), chẳng qua là dùng năm năm làm phai nhạt đi kí ức. Nhưng là Dạ Phách Thiên ngàn tính vạn tính, đều khống tính được cảm tình của Dạ Vô Ưu đối với Nguyệt Vũ nặng đến trình độ bất chấp thời gian…

Đột nhiên, Nguyệt Vũ có chút đau lòng cho cái người đã mất kia. Đồng dạng là hậu đại của Dạ gia, vì cái gì mà đãi ngộ luôn kém như vậy? Cho dù biểu hiện của Dạ Nguyệt Vũ ở Dạ gia, cũng chỉ là một cái khôi ngẫu thôi. Đồng thời, nàng cũng vì Dạ Vô Ưu mà cảm thấy đáng tiếc. Cứ như vậy tin tưởng Dạ gia năm năm, cứ như vậy vị lừa năm năm. Nếu có một ngày, hắn biết được sự thật, sẽ làm ra hành động như thế nào?

Nguyệt Vũ nghĩ đến đây, tâm có chút không đành lòng, vì thế không tính đem sự thật Dạ Nguyệt Vũ đã chết kia nói cho Dạ Vô Ưu. Cũng không thể nói cho hắn, Dạ Nguyệt Vũ năm năm nay đã phải chịu khổ.

“Vô Ưu ca ca, Vũ nhi bây giờ đã không phải là Vũ nhi trước kia. Nay, Vũ nhi đã trưởng thành. Vũ nhi thật sự hi vọng Vô Ưu ca ca có thể quên đi những chuyện trước đây, hảo hảo mà sống.” Vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Vũ biến mất, thản nhiên mở miệng nói.

Bốn tiếng “Vô Ưu ca ca” coi như là kêu ra vì sự chờ đợi năm năm của nguyên chủ, coi như là bồi thường đi. Từ nay về sau, nữ tử đã chết kia cuối cùng cũng có thể bớt đi một chút tiếc nuối.

Ít nhất, Vô Ưu ca ca của nàng cũng không vứt bỏ nàng…

Lạnh nhạt như nước, cũng không còn ỷ lại, càng không còn tình cảm như trước. Thiên hạ trước mắt bạch y như nước, một thân thanh hoa, cũng rốt cuộc nhìn không tới bóng dáng hồn nhiên kia.

Xoay người, Nguyệt Vũ không hề để ý đến Dạ Vô Ưu, lắc mình biến mất trong đêm tối…

Nhìn bóng dáng vừa rời đi trong đêm tối, Dạ Vô Ưu vô cùng đau lòng. Một đôi tinh mục xinh đẹp lúc này đã muốn một mảnh đỏ bừng, tựa hồ còn có oánh oánh sáng bóng…

“Ta nói, Vũ nhi, ngươi đã muốn đem toàn bộ bộ sách luyện khí vi sư đưa cho ngươi xem xong rồi đi? Nếu là như vậy, vi sư sẽ dạy ngươi luyện khí.” Bạch Thiên Tuyệt nằm nghiêng ở nơi nào, khạp mắt, khóe miệng khinh câu, thản nhiên mở miệng nói.

Nguyệt Vũ ngồi ở một bên, vẫn cầm bộ sách nghiên cứu luyện khí như trước, còn là thật sự nhìn. Tựa hồ không có nghe thấy lời nói của Bạch Thiên Tuyệt, nhìn cũng không nhìn.

Nội dung luyện khí thực sự là nhiều lắm, theo tài liệu luyện khí khống chế hỏa hậu, đằng đằng. Nguyệt Vũ cơ hồ đau đầu, bất quá nàng vốn thông minh, cho nên mấy thứ này Nguyệt Vũ đối phó được, cũng không phải thực cực khổ.

Nguyệt Vũ là tự nhiên nghe được lời nói của Bạch Thiên Tuyệt, nhưng nàng không nghĩ sẽ quan tâm hắn. Người này, được tiện nghi còn khoe mã, mỗi lần nhìn hắn, cũng chưa có chuyện gì tốt. Cho nên, hiện tại, Nguyệt Vũ trên cơ bản đều tận lực tránh xa Bạch Thiên Tuyệt.

Bạch Thiên Tuyệt nhìn Nguyệt Vũ còn tận lực đọc sách đem chính mình hoàn toàn bỏ qua, khóe miệng co rút. Tiểu gia hỏa này, thực sự là càng ngày càng quá phận, hiện tại cũng không quan tâm hắn! Trong lòng hắn còn coi mình là sư phó sao? Sư phó của hắn vĩ đại như vậy trên đời này chạy đi đâu tìm? Chạy đi đâu tìm?

Từ đêm Nguyệt Vũ chạm mặt Dạ Vô Ưu, đã là hai ngày. Hai ngày này Dạ Vô Ưu đều đến sân viện của Bạch Thiên Tuyệt tìm nàng, nhưng Bạch Thiên Tuyệt lại luôn đem hắn đuổi đi, lấy cớ rất cường đại, nói cái gì mà đồ đệ hắn không rảnh bồi người khác, chỉ có thể bồi hắn!

Nghe Bạch Thiên Tuyệt nói như vậy, Nguyệt Vũ lúc ấy thiếu chút nữa bị tức chết! Cả người run lên, trái tim đều thiếu chút nữa rơi xuống sông! Lời nói của Bạch Thiên Tuyệt, Nguyệt Vũ thuần khiết sẽ cảm thấy rất khó khăn để giải thích a!

Dạ Vô Ưu khóe miệng co rút mấy lần, cả trán đều thấm ra mồ hôi lạnh. Bất quá không làm gì được phương thức đuổi người bưu hãn của Bạch Thiên Tuyệt, chỉ có thể ly khai.

Bất quá, Nguyệt Vũ cảm nhận được, trải qua đêm đó Dạ Vô Ưu tựa hồ thay đổi rất nhiều. Tựa hồ không còn vẻ ưu thương, tựa hồ cả người trở nên ngày càng tự tin, làm cho người ta cảm thấy một mảnh ánh sáng. Hắn là đã nghĩ thông suốt cái gì đi!

“Quân Dạ, Quân Dạ, ngươi ở đâu?” Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm của Lạc Hải Thiên.

Nguyệt Vũ nghe vậy, thản nhiên chọn mi. Lạc Hải Thiên này, không có việc gì, đến tìm nàng làm chi? Bất quá nghe thanh âm có chút hưng phấn còn có chút vội vàng.

“Ta ở đây, có chuyện gì sao?” Nguyệt Vũ lắc mình ra sân, thản nhiên hỏi.

“Ngươi ở đây là tốt rồi, ngươi biết không, từ ngày trận chiến ngươi cùng Đường Dần Thần bất phân thắng bại, toàn bộ Lossa đế đô đều biết đến ngươi, Hoàng đế bệ hạ phái Nhị hoàng tử tới nói là muốn gặp ngươi.” Lạc Hải Thiên vẻ mặt hưng phấn mà nói. Quân Dạ thực sự là rất con mẹ nó bưu hãn. Thật sự là thần tượng của hắn!

Nghe xong lời nói của Lạc Hải Thiên, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Điều nàng ghét nhất chính là nổi danh. Này không phải chỉ mới vào ngày? Cũng đã kinh động đến hoàng tộc!

Bất quá cho dù Nguyệt Vũ cảm thấy khó chịu, nhưng là hoàng đế lão nhân, nàng không thể không cho hắn mặt mũi. Vạn nhất khiến tên kia trở nên nóng nảy, hoàng đế nổi bão một cái, nàng tuyệt đối trở thành vật hi sinh!

“Ngươi nói, hoàng đế bệ hạ phái nhị hoàng tử đến nói là muốn gặp ta?” Nguyệt Vũ nghi hoặc mở miệng nói.

Đối với Nhị hoàng tử này, Nguyệt Vũ biết đến không nhiều lắm. Chỉ biết Nhị hoàng tử tên là Hoa Phong Khải, là thân ca ca của Hoa Phong Thiển. Cũng là một nhân vật thiên tài không thua gì Dạ Vô Ưu cùng Lam Nhược Thiên, hiện tại cũng là đệ tử Phong Vân các, hai mươi ba tuổi đã là một vị cường giả Huyền tôn! Không chỉ có như thế, nhân gian nói Nhị hoàng tử lớn lên tuấn mĩ vô thị, tao nhã vô cùng, mười phần mười là hảo hoàng tử!

Bất quá, thực đáng tiếc, Nguyệt Vũ ở học viện đế quốc lâu như vậy, vẫn chưa có gặp qua Nhị hoàng tử trong truyền thuyết này. Hôm nay thực ra là một cơ hội không tồi đi, đi hội ngộ vị hoàng tử này!

“Đúng vậy, Nhị hoàng tử đã đến đây. Hiện tại đang ở khu tử cấp học bên kia, ngươi sẽ đi gặp sao?” Lạc Hải Thiên trả lời.

“Tự nhiên là phải đi gặp, đi thôi, cùng nhau đi qua.” Khóe miệng Nguyệt Vũ câu ra một độ cong nghiền ngẫm, nâng bước tiến về khu tử cấp học bên kia đi đến.

Dọc theo đường đi, Nguyệt Vũ có thể nhìn đến rất nhiều người hướng về khu tử cấp học kia mà đi qua, đồng thời miệng còn hưng phấn mà thảo luận.

“Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta mau đi qua nhìn xem. Các ngươi biết không? Nghe nói Nhị hoàng tử đến đây.” Một nữ sinh vẻ mặt hưng phấn chạy đến phía mấy nữ sinh khác kích động nói.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Nhị hoàng tử đến đây? Nga, trời ạ, Nhị hoàng tử cư nhiên đến đây! Ta đã lâu không có nhìn thấy Nhị hoàng tử! Ta tính tính, a! Đã hai ngày không có nhìn thấy nhị hoàng tử!” Mỗ nữ cường tráng vẻ mặt kinh tủng hô. Nghe vậy, mọi người đổ mồ hôi. Đại tỷ, hai ngày xem ra không nhiều lắm đi?

“Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Nhị hoàng tử đến đây? Trời ạ, Nhị hoàng hảo soái! Hảo soái a! Nhị hoàng tử hảo soái!” Mỗ nữ nghe thấy tin tức như vậy, vẻ mặt say mê run rẩy nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui