Dạ Tôn Dị Thế

Nguyệt Vũ theo Quân Dạ Hi một đường tiêu bắn mà đi, thẳng đến khi ra ngoài rất xa, Nguyệt Vũ cũng không quay đầu lại nhìn một cái. Nhưng Nguyệt Vũ cũng tinh tường cảm giác được một đạo ánh mắt vẫn dừng trên người nàng. Ôn nhuận mà thâm thúy.

Nếu Bạch Thiên Tuyệt lựa chọn để nàng có thể rời đi, một mình một người đối mặt, như vậy nàng nên tin tưởng hắn, không phải sao?

Tuy rằng luôn an ủi bản thân nói Bạch Thiên Tuyệt nhất định sẽ bình an vô sự, nhưng Nguyệt Vũ trong lòng vẫn sinh ra một loại cảm giác bất an......

Thiên Tuyệt, vô luận như thế nào, ngươi nhất định phải bình an vô sự!

Ra khỏi Lossa đế đô hướng về phía bắc chính là Cửu U hại đại hiểm địa Thiên Đọa Đại Liệt cốc cùng đầm lầy Tán Hồn.

Nguyệt Vũ tuy rằng không biết vị trí cụ thể của lánh đời Thiên gia, nhưng dựa theo lời Bạch Thiên Tuyệt thẳng hướng bắc xuyên qua Thiên Đọa Đại Liệt cốc cùng đầm lầy Tán Hồn liền có thể tới. Đó hẳn chính là đường dẫn chính xác. Nhưng Nguyệt Vũ không rõ là, Bạch Thiên Tuyệt vì cái gì bảo nàng đi lánh đời Thiên gia? Phải đi tránh né Thần Ẩn thành đuổi giết sao? Nhưng Bạch Thiên Tuyệt dựa vào cái gì cảm thấy lánh đời Thiên gia nhất định sẽ giúp bọn họ? Chẳng lẽ bởi vì Bạch Thiên Tuyệt cùng Thiên gia có quan hệ gì đó? Hoặc là Thiên gia cùng Thần Ẩn thành có kết giao gì, nàng đi vào lãnh địa của Thiên gia sẽ không bị người của Thần Ẩn thành đuổi giết? Nguyệt Vũ trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, suy tư thế nào vẫn không thể giải đáp.

Lắc lắc đầu, Nguyệt Vũ quyết định không quanh quẩn rối rắm ở cái vấn đề này nữa. Nếu Bạch Thiên Tuyệt đã khẳng định để bọn họ đi Thiên gia, nhất định là có nguyên nhân của hắn! Hơn nữa, nay tuy rằng trời đất bao la, nhưng toàn bộ Nguyệt Hoa thật đúng là không còn nơi để nàng sống yên! Dựa vào Thần Ẩn thành thực lực cường hãn, toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục cho dù nàng có thoát được xa hay ẩn nấp thế nào cũng không có tác dụng!

Suy nghĩ dần dần khôi phục thanh minh, Nguyệt Vũ lúc rốt cục mới ý thức được bên người mình còn có Quân Dạ Hi.

Chỉ thấy Quân Dạ Hi hôm nay thế nhưng lại vận một bộ trường bào màu đen, thoạt nhìn càng thêm lãnh khốc cuồng ngạo, so với bạch y hơn vài phần thành thục, hơn vài phần bất cận nhân tình, hơn vài phần lãnh ngạo. Nhìn Quân Dạ Hi như vậy, Nguyệt Vũ tuấn mi một điều, thầm nghĩ, đây mới chân chính là Quân Dạ Hi đi!

Đột nhiên, Nguyệt Vũ cảm giác được trên tay đang nắm cùng Quân Dạ Hi có cái gì đó dính dính. Đồng thời, một cỗ mùi thản nhiên bay tới.

Nguyệt Vũ bàn tay hơi hơi động, nhất thời nhíu mi thật sâu. Cảm giác này, còn có mùi vị này, không phải máu thì là cái gì?

Ý thức được máu này rất có khả năng từ trên người Quân Dạ Hi, Nguyệt Vũ liền đem tầm mắt hướng về bàn tay hai người vẫn nắm chặt, tập trung nhìn vào, Nguyệt Vũ không khỏi ngạc nhiên. Chỉ thấy trên tay nàng cùng Quân Dạ Hi lúc này dĩ nhiên lại là một mảnh màu đỏ, một chút màu sắc da thịt cũng không hiện ra! Tầm mắt di chuyển lên trên, Nguyệt Vũ liền thấy được tay áo Quân Dạ Hi một mảnh ướt đẫm, thỉnh thoảng lại hạ hạ một vài giọt máu!

"Quân Dạ Hi, ngươi......" Nguyệt Vũ khó tin mở miệng nói.

"Ta không sao." Quân Dạ Hi không nhìn Nguyệt Vũ, thanh âm ám ách hồi đáp. 

Nguyệt Vũ thấy không rõ chính mặt Quân Dạ Hi, nhưng ở gần bên cạnh, cho nên Nguyệt Vũ vẫn thấy được trên mặt Quân Dạ Hi một mảnh tái nhợt như tờ giấy! Không chỉ có như thế, bàn tay cùng nàng nắm kia, giờ phút này thế nhưng bắt đầu kịch liệt run run!

Cảm giác được thân hình Quân Dạ Hi càng ngày càng lảo đảo, Nguyệt Vũ vô cùng rõ ràng nếu bọn họ cứ tiếp tục bay đi như vậy, Quân Dạ Hi nhất định sẽ kiệt sức sau đó từ trên trời cao té rớt xuống!

"Đi, chúng ta đi xuống trước." Nguyệt Vũ lôi kéo tay Quân Dạ Hi, chuẩn bị phi thân xuống dưới.

"Không cần, ta còn chịu đựng được. Đi mau, bằng không bọn họ sẽ đuổi tới, đến lúc đó ngươi......" Quân Dạ Hi quay đầu nhìn Nguyệt Vũ, lắc lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười.

Dung nhan tái nhợt, thậm chí là bờ môi cũng tái lại, liền ngay cả cặp lam mâu như hải, tinh thuần trạm lam xinh đẹp kia cũng mất đi vài phần sáng bóng. Bên trên dung nhan tuyệt thế, lúc này lộ ra tươi cười, nhưng xem ở trong mắt Nguyệt Vũ quả thực chính là so với khóc còn khó coi hơn!

"Không nói gì cả, bảo ngươi đi xuống liền xuống đi!" Thực nghĩ đến bản thân làm bằng sắt sao, cái dạng này sao? Nguyệt Vũ nhịn không nổi nữa, đối với Quân Dạ Hi hét lớn một tiếng.

Quả nhiên, cho tới nay nhìn quen bộ dáng Nguyệt Vũ trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, bị rống như vậy liền làm cho Quân Dạ Hi lập tức lâm vào mộng. Lực đạo trong tay nặng hơn, Quân Dạ Hi liền cảm thấy thân thể trầm xuống hướng về phía dưới tiêu bắn đi xuống.

Lúc này, chỗ Nguyệt Vũ bọn họ chính là một mảnh sơn mạch. Sơn mạch nơi này xanh um, tuy rằng so ra kém vạn sơn đàn lâm phía đông Nguyệt Hoa đại lục, nhưng ở phía tây mà nói cũng là một mảnh núi rừng rất lớn.

Túm Quân Dạ Hi, Nguyệt Vũ ở dưới đất tìm một chỗ tương đối an toàn.

"Đi, chúng ta đến phía trước, có một sơn động trông có vẻ rộng lớn." Nguyệt Vũ đột nhiên như nhìn thấy cái gì, nhãn tinh sáng lên, lôi kéo Quân Dạ Hi hướng về sơn động cách đó không xa phi thân mà đi.

Sơn động này giáp mặt ba vách núi cao, nhìn địa thế mà nói, rất là an toàn. Ít nhất chỗ an toàn như vậy, đối với thương thế tiêu hao nghiêm trọng như bọn họ hiện tại mà nói quả thực là rất quan trọng.

Bên trong sơn động cũng không ẩm ướt, không chỉ có như thế, trong sơn động này còn có rất nhiều cỏ khô. Bốn phía vách tường rất là bóng loáng, vừa thấy liền biết là một cái huyệt động của huyền thú. Bất quá, bên trong huyệt động không có mùi của huyền thú, cũng không có dấu vết huyền thú ở lại, cho nên có thể khẳng định huyệt động này không có huyền thú ở lại. =="

"Ngồi ở chỗ này đi." Nguyệt Vũ đỡ Quân Dạ Hi đến một chỗ sáng ngời trong huyệt động để hắn ngồi xuống.

"Ngươi là như thế nào bị thương?" Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Vừa rồi còn không có phát hiện, nay nhìn đến phía trên quần áo Quân Dạ Hi không chỉ có tay áo mà cư nhiên ngay cả trước ngực cũng đều là máu. Nhiều máu như vậy, Nguyệt Vũ thậm chí hoài nghi máu đó có thể chiếm một nửa thân thể hắn!

"Lúc trước đối phó hai người kia liền chịu thương." Quân Dạ Hi mặt mày thâm khóa, không chỉ vì đau đớn, mà còn là vì nhắc tới hai người Thần Ẩn thành kia.

"Ân?" Nguyệt Vũ nhìn Quân Dạ Hi, trong mắt lộ rõ nghi hoặc. Một chiêu vừa rồi của Quân Dạ Hi, nàng cũng thấy rõ, nhưng cũng không nhìn đến hai người Thần Ẩn thành kịp xuất thủ a.

Lắc lắc đầu, Quân Dạ Hi khóe miệng mang theo một chút ý cười chua sót: "Cũng không phải hai người bọn họ đánh ta bị thương. Một chiêu Ma Thần Huyết Luyện kia, chính là một loại chiêu thức giết địch một ngàn, tự hủy tám trăm." (tức là giết địch được một ngàn thì bản thân cũng thương tới tám trăm)

"Chất lỏng màu đỏ bên trong nhất chiêu kia chính là máu trên người ngươi?" Nàng trước đó nghi hoặc trong một đoàn năng lượng màu đen tại sao lại trông thấy máu, nguyên lai là máu của Quân Dạ Hi.

"Đúng vậy, Ma Thần Huyết Luyện, chiêu thức cường hãn, cần máu trên người ta. Nay thực lực của ta không đủ, sử dụng máu không chỉ cần nhiều, còn cần tâm giữ huyết." Quân Dạ Hi nhìn Nguyệt Vũ thản nhiên giải thích nói. Một bộ dáng không sao cả, tựa như hết thảy cùng hắn không quan hệ. (tâm giữ huyết = máu trong tim)

Một lượng lớn tâm giữ huyết? Nguyệt Vũ nghe vậy sửng sốt. Đây là cái chiêu thức biến thái gì? Cư nhiên cần tâm giữ huyết, còn cần một lượng lớn? Chiêu thức như vậy, thật sự là rất tổn hại! Nguyệt Vũ nhíu mi lại càng sâu. Quân Dạ Hi vì cứu nàng cư nhiên sử dụng chiêu thức tổn hại chính mình như vậy, người này a, nàng cũng không có quên, ở Vô Tận Phiêu Miểu, người ta còn nói: "Đừng quên ta luôn luôn ở phía sau ngươi, ngươi vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy ta. Cho dù vì ngươi diệt thần, ta cũng không tiếc." Vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy hắn, a, nàng thật sự đã thấy được nha!

"Kỳ thật, một chiêu kia của ta tuy rằng không đến mức giết chết hai người kia, nhưng sẽ làm cho bọn họ ăn rất nhiều đau khổ..." Nhìn đến Nguyệt Vũ mày nhíu chặt lại, Quân Dạ Hi liền bất giác vươn tay đem chúng vuốt lên.

Nguyệt Vũ tuấn mi hơi hơi một điều, có chút kinh ngạc. Người này, là đang khoe sao?

"Ta đối với loại hành vi giết địch một ngàn, tự hủy tám trăm rất là khinh bỉ" Nguyệt Vũ thản nhiên nói.

Nói xong, liếc liếc mắt Quân Dạ Hi đang thản nhiên kinh ngạc một chút, sắc mặt nghiêm túc: "Giết địch một ngàn, tự hủy tám trăm là quá ít. Ít nhất phải giết một vạn, mười vạn, thậm chí là trăm vạn!" Trên mặt Nguyệt Vũ nhiễm lên một tầng cuồng ngạo, còn có vài phần không kềm chế được. Nhưng bộ dáng như vậy ở trong mắt Quân Dạ Hi lại là thưởng thức. Hắn thích một mặt Nguyệt Vũ bừa bãi không kềm chế được như vậy.

"Hành vi như vậy không phải vạn bất đắc dĩ, không cần loạn dùng. Thật sự là rất lãng phí! Cho nên, ngươi về sau không cần tùy tiện dùng!" Cho dù là vì ta cũng không được. Nhưng một câu này, Nguyệt Vũ cũng không nói ra.

Nghe vậy, khóe miệng Quân Dạ Hi thản nhiên câu ra một chút ý cười, cũng không nói cái gì. Giây lát sau, thản nhiên gật đầu.

"Tốt lắm, cho ta xem miệng vết thương của ngươi đi." Nguyệt Vũ đột nhiên nghĩ đến Quân Dạ Hi nói tâm giữ huyết. Nghĩ vậy miệng vết thương hẳn là gần tâm, Nguyệt Vũ không khỏi nhíu mày.

Dứt lời, Quân Dạ Hi ánh mắt chợt lóe. Thân thể như trước vẫn ngồi ở chỗ kia, chưa có động tác gì.

"Ngươi làm sao vậy? Cho ta xem miệng vết thương." Nguyệt Vũ hơi hơi chọn mi, nghi hoặc hỏi. Liếc liếc mắt xem Quân Dạ Hi một cái, nhất thời Nguyệt Vũ bị lôi.

Được rồi, Nguyệt Vũ hoài nghi chính mình có phải hoa mắt hay không, bằng không nàng như thế nào lại nhìn đến.... ngạch, chỉ thấy Quân Dạ Hi vốn là khuôn mặt tái nhợt cư nhiên... (gặp quỷ a)... hiện lên một chút ửng đỏ. Vốn chính là mỹ nhân như ngọc, hiện tại bộ dáng ngọc diện hoa đào như vậy, thật sự là chọc người phạm tội mà......

Này... Đây là... Đỏ mặt?!

Tự như trời giáng sấm sét, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy trong đầu rầm rầm oanh oanh, thật sự là hỗn loạn a! Nàng thật không nghĩ đến, Quân Dạ Hi bạch y như tiên, hắc y như ma, lãnh huyết vô tình, phúc hắc giả dối, trong ngoài bất nhất, lãnh khốc cuồng vọng như vậy, cư nhiên sẽ...... Đỏ mặt!

Kính nhờ, Quân Dạ Hi a Quân Dạ Hi, ngươi là nam nhân có được không? Ta là nữ nhân còn không kiêng nể, ngươi xấu hổ cái gì a? Khụ khụ, được rồi, nàng thừa nhận nàng có vẻ hơi cởi mở. Hơn nữa, bọn họ hiện tại đều là một thân nam trang, thân phận nam nhân, hắn có cái gì mà thẹn thùng a? Còn có, không phải chỉ là xem ngực một chút thôi sao? Cũng không phải xem phần khác của ngươi a?

"Khụ khụ, có nghe hay không, cho ta xem miệng vết thương!" Nguyệt Vũ cổ họng thanh thanh, trấn định xuống hỏi.

Lúc này, chết tiệt Nguyệt Vũ cư nhiên có chút khẩn trương.

"Ngươi xác định muốn xem? Nhưng miệng vết thương của ta là ở ngực a." Quân Dạ Hi vẻ mặt không xác định nhìn Nguyệt Vũ, bộ dáng thanh thuần kia làm cho Nguyệt Vũ trong lòng tội ác thẳng tắp dâng lên.

"Vô nghĩa, biết ngươi là ngực! Không phải nơi đó ta còn không xem đâu!" Nguyệt Vũ chịu không nổi bầu không khí này liền quát.

Cạc cạc dát...... Nguyệt Vũ nói xong, liền cảm thấy câu này như thế nào càng chỉnh càng không thích hợp đây? Tinh tế suy nghĩ lại một chút, Nguyệt Vũ liền khó có thể bình tĩnh nữa. Câu nói kia, như thế nào làm cho người ta dễ nghĩ sai như vậy a, giống như nàng chỉ muốn nhìn miệng vết thương của hắn ở ngực a......

Nguyệt Vũ sắc mặt đỏ bừng. Bộ dáng như vậy, làm cho Quân Dạ Hi trong lòng máy động, tim đập gia tốc, một loại tình tố không rõ tên liền dâng lên. Một đôi lam mâu như hải dần dần thâm thúy, dần dần mê ly......

"Này, rốt cuộc có cho ta xem hay không?" Nguyệt Vũ lúc này rốt cục đã trấn định xuống. Khôi phục lại bộ dáng trong trẻo lạnh lùng. Nhưng một chút ửng đỏ trên gương mặt làm thế nào vẫn che dấu không được.

Bị Nguyệt Vũ nhắc nhở, đôi mắt Quân Dạ Hi vẫn thâm thúy mê ly liền mạnh mẽ khôi phục thanh minh. Ý thức được ý nghĩ vừa rồi của chính mình, Quân Dạ Hi hơi hơi nhíu mi, trong lòng tràn ngập ảo não cùng thống khổ.

Hắn vừa rồi cư nhiên đối với Vũ nhi có ý tưởng không an phận! Điều này sao có thể? Vũ nhi nhưng là nam nhân! Nhưng là vì sao, Vũ nhi luôn cho hắn có một loại cảm giác bất tri bất giác tim đập thình thịch? Chẳng lẽ bản thân mình chính là...... Long dương chi hảo? Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Quân Dạ Hi trầm xuống.

"Xem, ngươi muốn xem liền xem đi." Quân Dạ Hi lúc này tuy giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng lại là giãy dụa.

Nguyệt Vũ thấy hắn đáp ứng, bàn tay liền chạm vào thắt lưng Quân Dạ Hi, cởi ra đai lưng, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo quần áo, trường bào màu đen trên người Quân Dạ Hi cũng liền bị kéo xuống.

Theo màu đen trường bào dần dần chảy xuống, thân hình cường tráng hữu lực ngang tàng liền chậm rãi hiện ra.

Da thịt non mịn như tuyết, trắng nõn như ngọc. Bờ ngực rộng lớn, vô luận là cơ ngực hay cơ bụng đều là muốn cái gì có cái có, hoàn mỹ đến cực điểm. Dáng người như vậy không giống như đại lực sĩ phát triển quá lớn mà là tỉ lệ hoàn mỹ, sức bật mười phần. Tràn ngập nam nhân vị cùng cảm giác an toàn.

Không phải chưa thấy qua thân thể nam nhân, nghĩ đến kiếp trước thời điểm nàng làm nhiệm vụ, cái dạng thân thể nam nhân gì chưa thấy qua, nhưng thân thể nam nhân trước mắt này lại làm cho Nguyệt Vũ tim đập có chút nhanh hơn.

Ngay tại thời điểm đang cảm thán khối thân thể nam nhân hoàn mỹ trước mắt, Nguyệt Vũ lơ đãng thấy được miệng vết thương dữ tợn ở ngực trái Quân Dạ Hi.

Miệng vết thương này vừa thấy liền biết là dùng cái gì làm nên, trên da thịt này, một mảnh thâm tím. Gần miệng vết thương, da thịt như ngọc bị vết máu chảy ra che dấu đi. Miệng vết thương lúc này, như trước vẫn còn máu mới chảy ra, máu xuống bụng hình thành một tầng đỏ sẫm.

"Vết thương này như thế nào nghiêm trọng như vậy?" Nguyệt Vũ sắc mặt trầm xuống.

Miệng vết này quả thực thương nghiêm trọng ngoài dự kiến của nàng.

"Ta sợ không đủ huyết." Quân Dạ Hi vân đạm phong khinh trả lời.

Nguyệt Vũ vẫn chưa nói tiếp, chỉ nhìn miệng vết thương, trong lòng nghĩ làm thế nào giúp Quân Dạ Hi chữa thương. Lực lượng Minh Nguyệt chi tâm tựa hồ chỉ có thể giúp nàng cùng khế ước thú của nàng. Mà trong không gian giới chỉ của nàng chỉ có một ít đan dược được cho là trân quý. Không biết vì sao, sau khi nàng thăng cấp huyền hoàng liền dùng không được! Giống như tiền bị giảm giá trị vậy! Hiện tại trong không gian giới chỉ chỉ có thể là vật gì đó chính mình bỏ vào, mới có thể lấy ra.

"Kỳ thật vết thương này cũng không phải thực nghiêm trọng, cho nên......" Quân Dạ Hi không đành lòng nhìn đến bộ dáng Nguyệt Vũ nhíu mi, nhược nhược mở miệng nói.

"Câm miệng!" Nguyệt Vũ lạnh giọng quát.

Đột nhiên bị quát, Quân Dạ Hi lập tức im miệng. Biểu tình như vậy, tựa như có chút ủy khuất.

Đúng rồi! Suy nghẫm một phen, Nguyệt liền nghĩ đến, thứ có tác dụng chưa trị trên người nàng chỉ có mộc hệ thuần năng nguyên!

Nguyệt Vũ ngồi xếp bằng cố định, lập tức thúc dục lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt mộc hệ thuần năng nguyên từ đan điền Nguyệt Vũ toát ra, sau đó vượt qua hư không hướng về chỗ ngực Quân Dạ Hi bao vây mà đi.

Nhìn hành động của Nguyệt Vũ, Quân Dạ Hi vốn định phải nhắc nhở nàng, lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên đối với hắn vô dụng, nhưng thấy bộ dáng Nguyệt Vũ tận lực lúc này, cũng liền không mở miệng.

Bị lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên bao vây, Quân Dạ Hi chỉ cảm thấy trên người một trận sảng khoái. Vết thương ở chỗ ngực kia, đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khép lại.

Thật lâu sau sau, Nguyệt Vũ nhìn đến miệng vết thương trên ngực Quân Dạ Hi đã khôi phục gần hết, lúc này mới chậm rãi dừng lại.

Vừa thu hồi lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên, Nguyệt Vũ liền cảm thấy thân thể của chính mình như bị co rút, một trận hư thoát. Chuẩn bị đứng lên, trong đầu lại đột nhiên trống rỗng. Dưới chân mềm nhũn, Nguyệt Vũ liền ngả về phía trước.

"Vũ nhi, ngươi không sao chứ!" Từ cảm giác thoải mái trong lực lượng mộc hệ thuần năng nguyên khôi phục lại, Quân Dạ Hi vừa mở mắt liền nhìn thấy Nguyệt Vũ ngả về phía trước.

Mặc cho thân thể còn chưa khôi phục, Quân Dạ Hi mạnh mẽ đứng dậy ôm Nguyệt Vũ lung lay sắp đổ.

Lúc này, Nguyệt Vũ trong đầu trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể huyền lực đang vận chuyển theo từng phương hướng đột nhiên thay đổi. Cái loại cảm giác nghịch chuyển này, làm cho các bộ vị trên người Nguyệt Vũ tựa như bị co rút. Mỗi một chỗ đều đau đến tê tâm liệt phế.

"Triệt, đây là có chuyện gì." Nguyệt Vũ cắn chặt răng, linh hồn truyền âm tới Triệt. Thình lình xảy ra đau nhức, làm cho Nguyệt Vũ cả kinh. Đồng thời, Nguyệt Vũ cũng cảm nhận được đau đớn trên người Triệt.

"Ta hiện tại bị phản phệ!" Thanh âm Triệt thống khổ  vang lên

"Nhất chiêu vừa rồi, ta dùng thực lực tôn thượng kích phát kỹ năng đế thượng. Lập tức làm cho thực lực sử dụng quá độ! Nếu nhất chiêu kia có thể chống đỡ lâu một chút, phản phệ liền nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng không nghĩ tới, bọn họ liền rất nhanh đánh vỡ! Mà ngươi là bản mạng khế ước giả của ta, cho nên cũng bị phản phệ ảnh hưởng."

"Nguyệt Vũ, thực xin lỗi."

"Đứa ngốc, ngươi nói gì vậy, chúng ta là cái quan hệ gì? Nếu ta là khế ước giả của ngươi, tự nhiên là phải có khổ cùng chịu! Hơn nữa, ngươi là vì cứu ta." Nguyệt Vũ tuy rằng rất đau, nhưng vẫn như cũ mang theo tươi cười nói.

Nghe vậy, Triệt trong lòng một trận cảm động. Bởi vì qua linh hồn liên hệ hắn cảm giác được, Nguyệt Vũ không ngại hắn bị phản phệ, ngược lại còn càng thêm quan tâm hắn! Khế ước giả như vậy, bảo hắn như thế nào không thích?

Ôm lấy Nguyệt Vũ, đôi mắt Quân Dạ Hi tràn đầy lãnh liệt cùng lo lắng. Nhìn bộ dáng Nguyệt Vũ thống khổ vì bị phản phệ trước mắt, hắn một chút cũng không giúp được. Lần đầu tiên, Quân Dạ Hi cảm thấy bản thân mình thật sự là vô dụng!

Đang ôm Nguyệt Vũ, Quân Dạ Hi đột nhiên cảm thấy trên người đau xót, cúi đầu nhìn, thế nhưng phát hiện Nguyệt Vũ trên người dần dần sinh ra hỏa diễm. Nhiệt độ cực nóng làm cho Quân Dạ Hi mày nhíu chặt lại, biết ôm Nguyệt Vũ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, vì thế Quân Dạ Hi liền đem Nguyệt Vũ đặt ở bên cạnh một khối đá sạch sẽ.

Phần Thiên hỏa từ trong cơ thể Nguyệt Vũ sinh ra, càng ngày càng nhiều. Cuối cùng đem Nguyệt Vũ vùi lấp trong đó. Mà lúc này quần áo trên người Nguyệt Vũ toàn bộ đã bị thiêu hủy.

Trong thất thải Phần Thiên hỏa, Nguyệt Vũ cắn chặt hàm răng, trên trán mồ hôi tuôn ra như mưa. Thân ảnh như ẩn như hiện bên trong hỏa diễm

Giây lát sau, ánh mắt Quân Dạ Hi nhìn Nguyệt Vũ mạnh mẽ rùng mình. Trong mắt hiện lên khó có thể tin cùng tràn đầy kinh diễm. Thân hình cao lớn lúc này thế nhưng có chút lảo đảo không xong!

Chỉ thấy trong thất thải Phần Thiên hỏa, Nguyệt Vũ không biết khi nào, nhẫn ẩn dấu giới tính đã thoát li ngón tay. Nhẫn vừa thoát ly, đặc thù nữ tính trên người Nguyệt Vũ cũng liền hiện ra.

Nữ tử trong thất thải hỏa diễm, mặc phát thuôn dài rối tung trên người. Ba ngàn tóc đen, tấc tấc tinh mỹ. Tựa như ngân hà lóe ra ánh sáng ngọc, lại tựa như thác nước chảy xuôi thuận hoạt.

Nữ tử dung nhan tuyệt mỹ vô song, khuôn mặt tinh xảo lúc này tuy rằng che kín vẻ đau xót, nhưng ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần kia cũng khiến cho người ta hít thở không thông!

Trong hỏa diễm, nữ tử dáng người tuy rằng bị ánh lửa che khuất, nhưng thân hình như ẩn như hiện, yểu điệu như nước, ngạo nghễ tuyệt thế.

Cái gọi là thu thủy vì tư, ngọc vì cốt, băng tuyết vì phu chính là như thế này đi!

Ánh lửa thấp thoáng, thất thải ánh sáng lượn lờ, mông mông lung lông, như ẩn như hiện. Quân Dạ Hi nhìn nữ tử trước mắt, dung mạo thiên nhân chi tư, so với thần nữ cửu thiên càng thêm xuất sắc. Quân Dạ Hi chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết sôi trào rồi đình chỉ, đình chỉ rồi lại sôi trào, cứ như thế tuần hoàn.

"Nữ , nữ ......" Quân Dạ Hi cúi đầu nỉ non, trong mắt tràn đầy không thể tin. Nhìn đã lâu, rốt cục tin tưởng đây là thật sự. Quân Dạ Hiếm có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt khiếp sợ cùng khó tin nháy mắt biến thành mừng như điên cùng tràn đầy kích động.

Nguyên lai Nguyệt Vũ là nữ, là nữ!

Nếu nói như vậy, lúc trước ở Dạ thành vừa thấy liền ái mộ, sau lại tưởng niệm vân thiên thương mang*, thậm chí là tâm động cùng tim đập nhanh cũng đã trôi qua, cho tới nay vốn là một nam nhân lạnh lùng lãnh huyết, một thân hơi thở lãnh liệt giờ này khắc này lập tức tiêu tán, thay vào đó là kích động cùng vui sướng khó có thể ức chế. Một đôi lam mâu xinh đẹp nhìn nữ tử trong hỏa diễm tràn đầy ôn nhu cùng yêu say đắm.

Vũ nhi, "Vũ nhi" của hắn.

(*)Vân thiên thương mang: mây trời mênh mông . ý chỉ 'dài dằng dặc'

Nguyệt Vũ cùng Triệt cùng nhau thừa nhận liệt hỏa thiêu đốt đau tới tâm can. Phần Thiên hỏa cho tới nay đều là dùng để đối phó địch nhân, lúc này đang đem Nguyệt Vũ toàn thân đốt cháy. Như vậy tuy rằng sẽ không hư hao thân thể, nhưng đau đớn so với đốt cháy thân thể bình thường còn đau kịch liệt hơn!

Có lẽ là bởi vì lúc trước ở Ẩn Nguyệt Thần tháp đã nếm thử một lần đau đớn nội tâm triệt để, đau đến linh hồn quặn thắt, lần này, Nguyệt Vũ thật ra cũng không có đau đến ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy đau đớn trên người đột nhiên dần dần giảm bớt . Đến khi hoàn toàn biến mất, ý thức Nguyệt Vũ mới dần dần thanh minh, hai mắt nhắm chặt cũng liền chậm rãi mở......

Lọt vào trong tầm mắt là đỉnh sơn động, Nguyệt Vũ cả người vô lực nâng lên muốn đứng lên. Nhưng sau một phen thử, cảm thấy thật sự là cố hết sức cũng không được. Đột nhiên, Nguyệt Vũ mẫn cảm, cảm nhận được trên người có gì đó không đúng. Kinh ngạc cúi đầu, Nguyệt Vũ nhìn đến trên người mình quả nhiên là rỗng tuếch. Bất quá, Phần Thiên hỏa lại giống như quần áo đem nàng bao vây bốn phía.

Nghiêng đầu sang một bên, Nguyệt Vũ liền nhìn thấy chính là vẻ mặt Quân Dạ Hi kích động nhìn chằm chằm chính mình. Lập tức, bình tĩnh như Nguyệt Vũ cũng khó có thể giữ.

Nguyệt Vũ dù trước kia thế nào, nhưng nay cái gì cũng chưa mặc, nằm trước mặt một nam nhân. Mà nam nhân này còn có vẻ mặt kích động nhìn chính mình, cái này bảo nàng làm thế nào a?

"Quân Dạ Hi --" Thanh âm Nguyệt Vũ hơi hơi khàn khàn hô lên.

Quân Dạ Hi:"......"

"Quân Dạ Hi" Nguyệt Vũ tiếp tục nói.

Quân Dạ Hi:"......" Quân Dạ Hi vẫn như cũ bảo trì tư thế nhìn Nguyệt Vũ, vẫn không có trả lời.

Nguyệt Vũ chỉ cảm toàn thân quýnh lên, quýnh a quýnh!

Này bảo nàng như thế nào bình tĩnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui