Dạ Tôn Dị Thế

“Nhìn cái gì vậy, không phải chỉ là một cái bình hoa thôi sao, có cái gì mà đẹp mặt, đều cút xa một chút cho ta.” Người nói chuyện thái độ cực kỳ ác liệt, giọng điệu cũng thập phần hung ác.

Bên cạnh người qua đường sau khi nghe thấy lời này, tuy rõ ràng là nhướng mày, nhưng đa phần đều là giận mà không dám nói gì. Dù sao đó cũng không phải là người bọn họ có thể chọc vào!

“Xem ra người này cũng có bản lĩnh a.” Chú ý tới biểu tình biến hóa của người qua đường, Nguyệt Vũ trước tiên phải ra này kết luận.

Nghe xong lời này, Nguyệt Vũ biết lời này là hướng đến nàng. Trong mắt hàn quang chợt lóe, ấn tượng đầu tiên của nàng đối với mấy người này kém đến cực điểm. Nhưng là Nguyệt Vũ cũng bất động thanh sắc, nàng đổ muốn nhìn, mấy người này rốt cuộc muốn như thế nào!

Bởi vì vị trí người nói chuyện cùng Nguyệt Vũ cách nhau một con phố, cho nên mấy người nói cho hết lời xong lập tức liền hùng hổ nhanh chóng hướng Nguyệt Vũ đi đến.

Tới có năm người, toàn thân y phục đều đồng nhất một màu, chẳng qua người ở giữa có chút bất đồng. Xem ra tên này hẳn là lão đại.

Xem những người này cùng liên hệ một chút trí nhớ về Lưu Vân thành, Nguyệt Vũ đại khái đoán dược đây hẳn là những thành viên chiến đội Lưu Vân thành. Về phần là chiến đội nào, Nguyệt Vũ đương nhiên không biết. Nhưng nàng dám khẳng định, tên ở trung gian kia chắc chắn là đội trưởng linh tinh gì đó của bọn họ!

Vừa đúng lúc thanh âm nghị luận của mọi người chứng thực suy đoán của Nguyệt Vũ!

“Các ngươi xem, mấy người này không phải là vài thành viên của Cuồng Phong chiến đội sao? Tên ở giữa kia hẳn chính là đội trưởng Cuồng Phong chiến đội, Lí Hạo Thiên đi?”

“Đúng vậy, những người này ỷ vào chiến đội mình mạnh nhất ở Lưu Vân thành mà luôn ỷ thế hiếp người. Xem ra thiếu niên này gặp phải chuyện không hay rồi!” Trong đám người, một thanh âm nhược nhược nhẹ nhàng mà nói. Hiển nhiên là sợ nói ra đắc tội với mấy người này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Ai, không có biện pháp a, Lưu Vân thành là địa bàn của bọn họ, ai kêu thực lực của bọn họ cao cường đây? Tại thế giới này, thực lực mới là vương đạo!” Một thanh âm khác đồng dạng nhẹ nhàng phụ họa nói

“Thực lực mới là vương đạo? Ta nhưng thật ra rất thích những lời này a!” Nghe xong nhiều như vậy, Nguyệt Vũ cũng đối với câu này cảm thấy thực hứng thú!

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Cuồng Phong chiến đội mấy người đã chạy tới đối diện Nguyệt Vũ. Nhìn dung nhan trước mặt so với lúc đứng ở xa nhìn tới còn muốn mĩ đến kinh tâm động phách, mấy người liền cảm thấy khó chịu, thực khó chịu, phi thường khó chịu, quả thực tưởng muốn đi lên xét nát khuôn mặt Nguyệt Vũ!

Đặc biệt tên lão đại Lí Hạo Thiên kia liền ghen tị muốn đòi mạng. Vốn bằng diện mạo của hắn, tại cái Lưu Vân trong thành này cũng coi như số một số hai.

Toàn bộ Lưu Vân thành, trừ bỏ thiếu thành chủ Lưu Vân Hàm Phong ra thì hắn được coi là tuấn tú nhất!

Nhưng mà nay, tại đây còn có một thiếu niên so với chính mình thậm chí so với Lưu Vân Hàm Phong còn muốn mĩ hơn, kẻ luôn luôn tự phụ kiêu ngạo, không ai bì nổi như Lí Hạo Thiên sao có thể chịu được?

Kỳ thật đây căn bản chính là nguyên nhân mấy người này tìm Nguyệt Vũ gây phiền toái!

Nguyệt Vũ vẫn đứng im bất động, mặt không chút thay đổi mặc hắn xem, có khi còn đổi một cái góc độ, biết mấy người này ghen tị, nàng càng muốn làm cho bọn họ ghen tị muốn chết!

Càng xem càng cảm thấy tự ti, càng xem càng cảm thấy khó chịu, Lí Hạo Thiên cảm thấy cứ nhìn như vậy hắn sẽ tự ti tới tử mất.

Vì thế Lí Hạo Thiên nhịn không được, lớn tiếng nói:“Một cái bình hoa mà thôi, lớn lên như vậy thật sự là lãng phí! Vừa thấy đã biết là một tên phế vật không có thực lực chỉ trông chờ vào vẻ bề ngoài!”

Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng cảm thấy buồn cười. Thật sự là kỳ quái, bộ dạng đẹp mặt cùng phế vật có liên hệ sao?

Nếu nói như vậy, chẳng phải bốn vị thiên tài tứ đại gia tộc đều là lớn lên khí vũ hiên ngang, tư thế oai hùng sao? Việc này thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ bọn họ cũng là phế vật?

Nhưng người ta đều nói là thiên tài a!

Đây thật sự là mâu thuẫn.

Nguyệt Vũ thật sự thực không nghĩ để ý đến hắn, người này làm cho nàng liên tưởng đến tên Dạ Minh lúc trước bị nàng phế bỏ ở Dạ thành.

Đối với người như vậy, nàng thật sự không nghĩ lãng phí thời gian. Nhưng là nếu hắn dám làm ra chuyện gì quá phận, Nguyệt Vũ nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

“Cáp, tưởng người nọ là dạng tốt đẹp gì, nguyên lai là tên câm điếc!” Không đợi Nguyệt Vũ trả lời, người nào đó tự cho là đúng nói.

Kỳ thật Lí Hạo Thiên này căn bản không cho rằng Nguyệt Vũ câm điếc, mà là bởi vì ghen tị với nàng nên mới nói như vậy để làm cho Nguyệt Vũ bị cười nhạo, khiến cho người vây xem có thể thoải mái thảo luận.

“Ai, một thiếu niên hoàn mỹ như vậy lại bị câm điếc, thật sự là đáng tiếc.”

“Cái gì, thiếu niên anh tuấn đó bị câm điếc? Thật sự là thiên đố anh tài (trời đố kị người tài) a!”

“Đúng a, lớn lên dễ nhìn như vậy, lại là một tên câm điếc. Quả nhiên trời vẫn công bình.” Mỗ vị đội trưởng rốt cục cũng cảm thấy một chút thoải mái sau khi bị Nguyệt Vũ đả kích.

“……”

“Ta như thế nào không biết, Lưu Vân thành này chó cũng có thể nói chuyện, quả nhiên là kỳ tích a!” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên truyền vào tai mọi người, lời vừa nói ra, bốn phía lập tức im lặng!

Nguyên lai thiếu niên này không phải câm điếc, không chỉ có như thế, thanh âm lại rất êm tai!

Dễ nghe thì dễ nghe, nhưng mà thiếu niên này vừa mới nói cái gì đó?

Nói Cuồng Phong bọn họ là cẩu!

Quả nhiên là có đủ chế nhạo.

Lại nhìn bộ mặt mấy người Cuồng Phong lửa giận bùng bùng, hẳn là tức không nhẹ đi!

“Xú tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì, dám chửi chúng ta, không muốn sống nữa sao? Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là……”

Quản làm gì gia cảnh bọn hắn a?

Không đợi Lí Hạo Thiên nói xong, Nguyệt Vũ liền đánh gãy lời nói của hắn:“Là cái rắm a, muốn lên cùng tiến lên, đừng ở chỗ này ma cọ xát cọ, ngươi không chê phiền ta còn ngại đâu!”

Tùy tiện ngắm ngắm thực lực mấy người, trừ bỏ tên Lí Hạo Thiên kia là Bát Nguyệt đại huyền sư ra, còn lại nàng căn bản không thèm nhìn! Bất quá Lí Hạo Thiên trẻ tuổi như vậy đã là Bát Nguyệt đại huyền sư, thiên phú cũng thật không sai, trách không được kiêu ngạo như thế!

“Hảo, tốt lắm. Ngươi đã không biết tốt xấu như vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Nói đi, ngươi dám cùng ta quyết đấu hay không?” Thình lình phát ra lời nói thô lỗ, làm Nguyệt Vũ cũng sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.

Cũng khó trách, một tên ăn chơi trác táng được nuông chiều từ bé, khi nào thì bị người ta không thèm nhìn như vậy?

Vì thế, mỗ vị nào đó cảm thấy không còn mặt mũi, dám cùng Nguyệt Vũ quyết đấu.

Không thể không nói, người này quá mức vọng động, chưa biết rõ ràng thực lực đối phương đã muốn cùng người khác quyết đấu, quả nhiên là lỗ mãng!

Người ta đã muốn quyết đấu, nếu mình trốn tránh thì không phải là muốn người ta mất hết mặt mũi sao? Vì thế, Nguyệt Vũ liền chuẩn bị đáp ứng, vài con tôm này nàng còn không để vào mắt, đánh một trận, thuận tiện giết hai cái, coi như là hoạt động xương ống chân đi!

Biết giờ phút này Nguyệt Vũ đang suy nghĩ cái gì, nhất chích Tiểu Điện bị lơ nãy giờ liền hưng phấn. Giết chết hai cái? Chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu hắn đây? Vì thế xoa tay, chuẩn bị ngoạn chết hai tên. (Túy: ngoạn = chơi đùa)

Quả nhiên vẫn là câu nói kia, chủ nhân biến thái đến thú cũng biến thái!

Mắt thấy chiến tranh sắp xảy ra, tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ. Nhưng là đột nhiên một đạo thanh âm chói tai truyền đến!

“Lí Hạo Thiên, ngươi thật sự là quá đáng, ỷ vào gia gia của mình là Huyền tôn liền khi dễ người khác, có bản lĩnh thì tự dựa vào chính ngươi a!” Thanh âm tuy không lớn, nhưng cũng rất có nghĩa khí, làm cho người nghe một trận thoải mái.

Lời này làm cho Nguyệt Vũ trong lòng cả kinh, không phải bởi vì bị thanh âm dọa đến, mà là bởi nội dung của nó.

“Nguyên lai Lưu Vân thành nhỏ bé này cùng có Huyền tôn, quả nhiên là ngọa hổ tàng long a!” Nguyệt Vũ trong lòng âm thầm cảm thán nói. Xem ra nàng vẫn biết quá ít về Lưu Vân thành này.

Tò mò là ai dũng cảm như vậy, dám đương đầu với thế lực đen tối, không sợ cường quyền. Vì thế mọi người hướng về nơi thanh âm nơi phát ra nhìn lại.

Chỉ thấy đó là một thiếu niên đại khái hơn Nguyệt Vũ vài tuổi, nói là thiếu niên chứ kỳ thật chính xác phải là giữa thiếu niên và nam nhân.

Người nọ lớn lên mặc dù không có yêu nghiệt biến thái như Nguyệt Vũ nhưng cũng tính là anh tuấn thanh tú. Điều chính yếu là thiếu niên này mặt mày nồng đậm nghiêm nghị chính nghĩa, làm cho người ta nhìn rất là thoải mái. Bao gồm cả Nguyệt Vũ!

Cuồng Phong mấy người gặp người tới đúng là Vân Tiêu, đội trưởng chiến đội bài danh đứng hạng bét trong mười đại chiến đội, lập tức trong mắt khinh thường liền không chút nào giữ lại phóng xuất ra.

Trong miệng còn thập phần trào phúng nói:“Ta tưởng là ai a, nguyên lai là chiến đội bài danh đệ thập, Đại Lực chiến đội, đội trưởng Vân Tiêu a! U, làn gió nào đem ngài thổi tới đây vậy? Như thế nào nhàn hạ vậy, có thời gian sao không đi huấn luyện đội viên chiến đội các ngươi a?”

Ngữ khí chanh chua, lời nói khó nghe, đặc biệt ba chữ “Đệ thập danh” kia gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Ở đây ai chẳng biết, Lưu Vân thành bao gồm mười đại chiến đội, đệ thập danh này chẳng phải là đệ nhất danh đếm ngược sao?

Bị người ta nói như vậy, Vân Tiêu cũng có chút tức giận. Lập tức liền phản bác nói:“Bài danh đứng cuối thì có làm sao? Ít nhất chúng ta cũng cố gắng, không như các ngươi không có phương hướng. Năm trước vẫn thực lực này, năm nay sao không thấy các ngươi có cái gì tiến bộ a?”

Vân Tiêu nói như vậy chẳng khác nào đâm vào vết thương của Cuồng Phong!

Bọn họ năm trước tỷ thí giành được bài danh đệ nhất, sau lại bởi vì kiêu ngạo tự mãn, mà bỏ bê hoang phí tu luyện, nếu không phải gia tộc của Lí Hạo Thiên tại Lưu Vân thành này có địa vị, còn có gia gia hắn là Huyền tôn cường giả, có thể giúp bọn hắn đề cao một chút thực lực, bất quá cũng chỉ là nhỏ bé không đáng kể. Bằng không, thật đúng là một chút tiến bộ cũng không có…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui