Dạ Tôn Dị Thế

Quy tắc tuyên bố chấm dứt, đại biểu mười chi đội lên đài rút thăm.

Bên Khống Thiên đại biểu là Vân Tiêu.

“Cuồng Phong số 5, tổ 1… Khống Thiên số 8, tổ 2…” Lưu Vân Hàm Phong đứng trên đài sau khi tuyên bố quy tắc xong lại phụ trách đọc thứ tự các đội về các tổ, tựa hồ còn giơ tay biểu thị.

“Ai, vì sao chúng ta lại cùng một tổ với Cuồng Phong a? Như vậy khả năng có tiến vào vòng trong liền nhỏ a.” Một thành viên của Phệ Quang chiến đội nhỏ giọng nói thầm.

“Đúng vậy, nếu chúng ta cùng Đại Lực, không, hẳn là cùng Khống Thiên thì tốt rồi, cho dù thua, cũng có đệm lưng. Ngươi xem, Ngân Mang người ta nhiều may mắn a, ở tổ 2.” Một thành viên khác của Phệ Quang vô cùng tiếc nuối lại hâm mộ nói.

Nghe được đối thoại như vậy, Nguyệt Vũ từ chối cho ý kiến, mà Khống Thiên thành viên cũng thản nhiên chọn mi, ra vẻ khổ sở vui đùa nói:“Ai, chúng ta bị ghét bỏ. Tuy rằng chúng ta rất yếu, bất quá, đừng thương tâm, cho dù bị khinh bỉ, chúng ta cũng phải hảo hảo mà cố gắng! Biết không?”

Biểu tình bất đắc dĩ, giọng điệu thê thảm, nhưng trong mắt thành viên Khống Thiên thành viên lại là một trận buồn cười.

Nói giỡn, bọn họ nếu yếu như vậy, bảo những người khác làm sao bây giờ?

Nhưng nói như vậy, trong mắt chiến đội người khác liền nghĩ đến Khống Thiên ở nơi này ai giãy dụa, ai bơm hơi cho nhau đây! Vì thế một đám nhìn Khống Thiên càng thêm khinh thường……

Rất nhanh, trận đấu bắt đầu, nhân mã hai tổt đang trên đài so đấu.

Trên đài chiến đấu của tổ 2, Nguyệt Vũ mang theo toàn viên Khống Thiên lui ở một góc, ra vẻ thực lực yếu nhược, bộ dáng sợ sệt. Thành viên tổ khác thấy vậy liền mở miệng cười nhạo bọn họ:

“Ai, ta nói, thực lực yếu kém liền ngoan ngoãn bỏ quyền thi đấu đi, cứ như con chuột trốn ở chỗ này làm gì? Mọi người thấy ta nói có đúng không?” Đội trưởng Ngân Mang vẻ mặt khinh bỉ, bộ dáng vô cùng cao ngạo nhìn thành viên Khống Thiên.

“Đúng vậy, không sai. Chỉ bằng các ngươi cũng đòi đổi mới thứ tự, quả thực là người si nói mộng!” Đội trưởng Liệt Hỏa cũng vô cùng khinh thường nói.

……

“Các ngươi nghĩ mình so với chúng ta lợi hại hơn có phải hay không? Chỉ có thể khi dễ Khống Thiên chúng ta?

Ngân Mang ngươi không phải thực kiêu ngạo sao? Như thế nào lại không dám động vào Liệt Hỏa? Còn Liệt Hỏa các ngươi không phải nói đội mình hẳn là lợi hại hơn Đại Vũ sao, như thế nào vừa lên sân đấu, lại chỉ sợ bị Đại Vũ dập tắt?

Còn có Ngạo Sương các ngươi, đường đường là chiến đội đứng thứ hai nhưng lại đi so đo với thứ nhất đếm ngược chúng ta, thật là có đủ mất mặt, khó trách Cuồng Phong người ta lợi hại hơn so với các ngươi.”

Nguyệt Vũ một trận bùm bùm quở trách, âm thầm châm ngòi mấy chi chiến đội vốn là có quan hệ không tốt này.

Nếu có thể cho để người khác vì mình mà động thủ, Nguyệt Vũ sao lại không muốn đây? Ở một bên xem kịch vui so với tự mình đem một đám đá xuống thú vị hơn nhiều.

Quả nhiên, đám người này thật sự là vọng động, bị Nguyệt Vũ nói như vậy, một đám tỏ vẻ không bình tĩnh.

“Ai nói Liệt Hỏa chúng ta không kịp Đại Vũ, hôm nay chúng ta nhất định phải đả bại Đại Vũ!”

“Ai nói Ngạo Sương chúng ta sẽ khi dễ kẻ yếu, cho dù các ngươi thêm người cũng đều đánh không lại chúng ta!”

Thành viên Ngạo Sương bốc hỏa, bọn họ ở dưới Cuồng Phong nhiều năm như vậy, oán khí không thể không lớn, nay bị Nguyệt Vũ trước mặt bao nhiêu người vạch ra vết sẹo cũ, sao có thể không tức điên lên đây? Chẳng qua, dù có điên cuồng thế nào cũng không giải quyết được vấn đề!

Kết quả là, vốn tổ 2 đang khắc khẩu, lập tức trở nên hỗn loạn, năm chiến đội cùng đánh vào nhau.

Ngạo Sương công kích bốn chiến đội khác, Đại vũ muốn đánh Liệt Hỏa đồng thời còn muốn cùng Ngạo Sương đánh. Liệt Hỏa chủ động công kích Đại Vũ, đồng thời phòng vệ Ngạo Sương. Về phần chiến đội Ngân Mang, hắn chỉ cần đánh Ngạo Sương là đủ rồi, bất quá thực lực yếu, tình trạng này không thể không thảm thiết a!

Còn Khống Thiên liền một trận sảng khoái, tuy rằng thoạt nhìn là đánh a, đúng, thật là có chuyện như vậy. Bất quá cái gọi là đánh này, chính là vào thời điểm người khác bị đánh thực thê thảm mới đi ra đạp cho hai phát hoặc đánh cho hai quyền, khiến những người này họa vô đơn chí (xui xẻo không chỉ một lần). Cho nên trên cơ bản Khống Thiên không có mục tiêu công kích chính, chủ yếu là đánh thương hoạn (đánh người bị thương).

Khẩu hiệu của bọn họ chính là: Không tốt được, liền đánh thảm!

Ở dưới đài quan sát, các chiến đấu đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang* a.(Túy: đánh đến không biết trời đất là gì, đến mặt trời mặt, trăng cũng phải mất đi ánh sáng)

Chỉ thấy trừ bỏ Khống Thiên ra, bốn chiến đội tựa hồ như dính cùng một chỗ, đánh nan giải khó phân. Trong hai người, thường thường sẽ bay ra một hai nhân ảnh, lướt thật mạnh qua chướng ngại vật, mục tiêu thẳng hướng bên ngoài đài chiến đấu.

Giữa mấy chi đội thường nhìn thấy bóng dáng thành viên Khống Thiên xuyên qua xuyên lại, phàm là nơi nào bọn họ đi qua, nhất định sẽ lưu lại một chút gì đó. Hoặc là tiếng kêu thảm thiết, hoặc máu mũi, hoặc là rống giận.

Cục diện này chẳng phải là rất dọa người sao?

Càng lúc bay ra ngoài càng nhiều người, nhân số trên chiến trường đã giảm dần…

Rốt cục, đã đến giờ, tài phán một trận hô to: “Đình  ̄ ̄ ̄ ̄.” Vì thế trận đấu phấn khích đến đây là chấm dứt.

Tổ 1, tựa hồ không chút trì hoãn, không hề nghi ngờ người thắng chính là Cuồng Phong, Phích Lịch cùng Thiết Huyết.

Nhưng là tình huống đến tổ thứ 2 liền hoàn toàn rối loạn. Ngạo Sương trên đài liền chỉ còn vài tên, Đại Vũ cũng không nhiều, Liệt Hỏa cũng chẳng kém, Ngân Mang thì cũng vậy…. Gì? Nhiều như vậy?

Nhìn nhìn lại Khống Thiên… Nạp ni (cái gì)? Một người cũng không thiếu? Như thế nào khả năng? Chẳng lẽ nhìn lầm rồi?

Dưới đài người xem một đám bị kích thích không nhẹ, trận này thực con mệ nó huyền huyễn, cư nhiên nói Khống Thiên bọn họ thế nhưng đầy đủ không sứt mẻ!

Có phải nhìn lầm rồi hay không? Nhu mắt (dụi mắt), lại nhu mắt, tiếp theo nhu mắt, nhưng là dù thế nào vẫn như vậy a?

“Ngạo Sương năm, Đại Vũ sáu, Liệt Hỏa bảy, Ngân Mang tám, Khống Thiên… Ngạch… Hai mươi người.”

Mỗ tài phán đứng lên công bố kết quả tỏ vẻ có chút khó khăn. Trước kia Khống Thiên trên cơ bản chính là vòng đấu loại cũng không qua được, sao hiện tại có thể qua, hơn nữa còn không thiếu một người, đây thật sự là đả kích người ta quá!

Thật sự là rất mẹ nó hố cha*! (Túy: * hố cha = lừa đảo)

Kết quả thật sự là cẩu huyết, Ngạo Sương bất ngờ bị knockout ; Đại Vũ cũng liền bị đá ra; Ngân Mang bất ngờ vào trận chung kết. Khống Thiên gặp vận cứt chó, cộng thêm đời trước thắp hương, thuận tiện vận khí đời sau không bị knockout bước tiếp vào vòng trong……

Mọi người tỏ vẻ khó có thể chấp nhận kết quả như vậy, vì thế liền cho rằng Khống Thiên vận khí tốt đến bạo, nhân phẩm đại bùng nổ!

“Tốt lắm, ta tuyên bố danh sách tiến vào vòng sau là: Cuồng Phong, Phích Lịch, Thiết Huyết, Liệt Hỏa, Ngân Mang, Khống Thiên. Thỉnh các chiến đội tham gia trận đấu tranh cơ hội hồi sinh chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu.”

Một bên thanh âm ôn nhu của Lưu Vân Hàm Phong lại vang lên, nhất thời vuốt xuôi tâm tình xúc động của mọi người.

Không hề nghi ngờ, đội thắng lợi dành được cơ hội tiến vào vòng trong đương nhiên là Ngạo Sương, dù sao đây cũng là chênh lệch thực lực.

“Phía dưới cho mời đại biểu các đội lên đài rút thăm.” Như trước vẫn là thanh âm thanh tuyền lưu thủy của Lưu Vân Hàm Phong.

Nói xong, đại biểu bảy đội đều theo thứ tự đi lên rút thăm. Đương nhiên, bọn họ đối với cái gọi là thăng cấp ký thực thèm nhỏ dãi.

Ai lại không muốn bớt một truyện, an an ổn ổn vào vòng trong a? Nhưng vận khí tốt đâu phải ai cũng có, chuyện cẩu huyết chẳng phải còn ở phía sau sao?

Bởi vì Khống Thiên không bị knockout, cho nên là đội đầu tiên được rút thăm. Phía sau hắn mọi người đều cầu nguyện đừng cho tên tiểu tử này rút được, nếu như vậy bọn họ lại có thể tiến vào vòng tiếp.

Sự thật là tàn khốc!

“Da, chúng ta rút được thăng cấp ký a! Da!” Ngay tại thời điểm mọi người đều khát vọng có thể rút được thăng cấp ký thì một tiếng la vui vẻ vang lên, hoàn toàn dập nát giấc mộng tươi đẹp của sáu chiến đội còn lại……

Nghe xong lời này, trên đài nhân một đám thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng đều mắng to: Nha, xú tiểu tử này vận khí cũng quá tốt đi?

Dưới đài, người nghe xong, lại hung hăng hỗn độn một chút.

Mẹ nó, đừng có kích thích nhưu vậy được hay không? Đã có thể tiến vào vòng trong còn muốn như thế nào nữa?

Vận khí có dám chia sẻ cho người ta một chút hay không? Nhân phẩm đại bùng nổ cũng không khoa trương như vậy đi?

Vì thế đủ loại ánh mắt được biểu lộ có hâm mộ, có tức giận, có ghen tị, cũng có khinh bỉ, Vân Tiêu cao hứng phấn chấn chạy xuống, lưu lại sáu người kia xấu hổ đứng trên đài, không biết nên làm như thế nào cho phải……

Này còn rút cái gì nữa? Cái tốt đều bị rút đi rồi!

“Nếu thăng cấp ký đã bị chiến đội Khống Thiên rút rồi, sáu chi đội còn lại sẽ rút “đối thủ ký” đi.” Chủ trì rút thăm Lưu Vân Hàm Phong cũng bị kích thích một chút, bất quá không hổ là Lưu Vân đệ nhất công tử a, thấy cục diện có chút xấu hổ, lập tức nói sang chuyện khác.

Kết quả là : Cuồng Phong đối trận với Ngân Mang, Ngạo Sương đối trận với Phích Lịch, Phệ Quang đối trận với Liệt Hỏa. Tổ hợp như vậy, kỳ thật nói muốn xem vẫn là hai tổ Ngạo Sương đối trận Phích Lịch cùng Thiết Huyết đối trận Liệt Hỏa, Cuồng Phong bên kia căn bản không cần phải nói…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui