Dạ Uyên Ẩm Nguyệt


Năm Hưng Long thứ 12 (787 TCN), tạ khu rừng già u ám thuộc tỉnh Sơn Trà giáp với Lăng Cơ- nơi chia cắt nước Thiên Nuyệt thành hai nữa Nam Nguyệt và Bắc Nguyệt.

Đemm đen nuốt chửng rừng già, tiếng côn trùng rả ríc như khúc nhạc ma quái.

Ánh trăng lạnh lẽo soi bóng hỉ phục đỏ thắm của Lâm Giai Hải Linh, một đóa hoa tàn giữa đêm đen.

Tấm voan mỏng manh không che nổi đôi mắt đẫm lệ, chứa đựng nổi đau tột cùng.

Nàng, trưởng nữ Trần Quốc Công, giờ đây là con thú bị dồn vào đường cùng.

Lời tiên tri oan nghiệt đẩy nàng đến hôn lễ với bạo chúa Vũ Văn Tường Minh, kẻ đã hủy hoại nàng ở kiếp trước.

Nàng thà chết chứ không đẻ ác mông lặp lại

Khu rừng như mê cung nuốt chửng nàng.

Tiếng gió rít ráo như tiếng cười của quỷ dữ.

Hỉ phục đỏ thắm nhuốm màu bi thương, tuyệt vọng.

Hải Linh lạc lối, nước mắt hòa cùng màn đêm, bóng tối nhấn chìm nàng trong bi kịch không lối thoát.

Tiếng vó ngựa như sấm rền, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Hải Linh, con mồi trong cuộc săn đuổi tàn nhẫn, bị dồn vào ngõ cụt.

Trước mặt là vực thẳm đen ngòm, sau lưng là bầy sói khát máu.

Bóng tối như bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy nàng, từng nhịp thở là một cuộc chiến.

Nhưng trong đôi mắt tuyệt vọng ấy, một tia sáng le lói.

Thanh kiếm Nhị ca trao như vầng trăng non, soi rọi quyết tâm bùng cháy tron trái tim nàng.

Hải Linh quay lại, không còn đường lùi.

Thanh kiếm run rẩy nhưng ánh thép kiên định Nàng sẽ chiến đấu, không khuất phục số phận, dù kẻ thù có là bóng tối hay lưỡi hái tửi thần.

Số phận như lưỡi dao muốn đứt mọi hi vọng của Hải Linh, nhưng nàng không gục ngã Ý chí búng cháy trong đôi mắt, thanh kiếm khao khát chém nát bóng đêm.
Hít một hơi, nàng lao vào đội quân như mũi tên xuyên thủng màng đêm.

Tà áo đỏ thắm tung bay như ngọn lửa thách thức, mái tóc đen dài quất vào không khí như ngọn roi phẫn nộ.

Chiến trường bùng nổ như cơn cuồng phong giữa rừng già.

Tiếng kim loại va chạm, tiếng hò hét như xé toạc màn đêm.

Nàng như đóa hoa đỏ giữa bão tố, tung bay trong gió, hóa thân thành mãnh hổ.

Thanh kiếm như tia chớp, mỗi nhát chém là một cơn thịnh nộ.

Máu nhuộm đỏ chiến trường, tiếng gào thét của nàng như lời nguyền rủa, như tiếng khóc ai oán của linh hồn đầy căm hận.

Tuyệt vọng và căm phẫn đẩy nàng đến bờ vực điên loạn, chỉ còn lại bản năng chiến đấu, bản năng sinh tồn.


Hải Linh giờ không còn là nàng tiểu thư khuê các, mà là chiến binh khát máu, sẵn sàng chết để đổi lấy tự do.

Đối thủ của Hải Linh là nhưng bóng đen áo giáp, giáo mác sáng loáng như nanh vuốt của tử thần.

Ban đầu, chúng chỉ muốn tóm gọn con chim nhỏ, nhưng nhanh tróng nhận ra sự nguy hiểm của nó.

Nàng như con chim nhỏ giữa bảo tố, lướt đi như một ảo ảnh, né tránh mọi đòn tấn công.

Thanh kiếm như đôi cánh sắc bến, mỗi nhát chém là một mạng người ngã xuống
Đao kiếm va chạm, vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét, tiếng rên rỉ hòa lại làm một bản nhạc bi thương.

Dù dũng mãnh như mãnh hổ, nàng dần kiệt sức, máu rỉ, mồ hôi lấm tấm, mỗi nhát kiếm là mỗi lần gồng mình

Quân địch như sóng dữ, sức nàng như ngọn đèn trước gió.

Nhưng trong đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi, vẫn còn ánh lửa kiêng cường.

Hải Linh, dù yếu ớt, vẫn là ngọn lựa không chịu tắt

Bất ngờ, tiếng vút xé gió vang lên, mũi tên tẩm độc bay vun vút, xuyên thủng lồng ngực thiếu nữ.

Nàng gục xuống về phía vực sâu thẳm.

Đau đớn tột cùng, máu nhuộm đỏ tà áo hỉ như dóa hoa rực rỡ nhưng đầy bi ai.

Thân thế rơi xuống vực thầm, Hải Linh vẫn ôm chặt thanh kiếm, vật chứng cho cuộc chiến đẫm máu, như ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.

Nụ cười thê lương nở trên môi, như ánh trăng tàn giữa đêm đen.

Đôi mắt, ngọn nến trước gió, le lói rồi chìm dần vào bóng tối vô tận.
Giữa cơn cuồng phong của chiến trường, tâm trí Hải Linh như sợi dây đứt, rơi vào khoảng không vô định.

Quá khứ và hiện tại đan xen, những mảnh ký ức như thủy triều cuộn trào.

Nàng thấy mình bé nhỏ trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, nghe tiếng cười đùa của huynh đệ muội trong khu vườn phủ đệ.

Những tháng ngày êm đềm như thước phim quay chậm, từng khung hình sống động như thế nàng chưa từng rời xa.
Ảo ảnh quá khứ ngọt ngào càng làm hiện thực tàn khốc trở nên cay đắng.

Giữa tiếng gươm đao và mùi máu tanh, những ký ức tươi đẹp như nụ cười nhạt trên gương mặt đẫm lệ của Hải Linh.

Nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào bóng đêm thăm thẳm.

Ký ức đẹp đẽ như những vì sao vụt tắt, chìm vào quên lãng.

Tiếng gọi thân thương của gia đình, quê hương như vọng về từ cõi xa xăm, càng khiến nỗi đau thêm quặng thắt


Hải Linh nhắm mắt, cố níu kéo những mảnh ghép hạnh phúc cuối cùng, nhưng tất cả chỉ là hư áo.

Nỗi nuối tiếc như cơn sóng dữ nhấn chìm nàng, cuốn trôi mọi hy vọng và sức sống.

Trong màn đêm đen đặc, Hải Linh chơi với giữa biển khổ, không thấy ánh sáng, không tìm thấy lối thoát.

Hỗn loạn bao trùm tâm trí Hải Linh, những mảnh vỡ hạnh phúc vụn nát hòa cùng đau đớn.


Khao khát quay về quá khứ, nhưng chỉ là ảo ảnh tan biến trong từng nhịp thở yếu ớt.

Thanh kiếm buông rơi, đôi mắt nhắm nghiền, nàng chấp nhận số phận nghiệt ngã.

Nụ cười thê lương như lời từ biệt cuối cùng với cõi trần đầy đau khổ.
" Số kiếp của con người đúng là mỏng manh như cánh bướm, lúc nào cũng chao đảo trước gió giông..."
Lời thì thầm cuối cùng tan vào gió, Hải Linh buông xuôi, để linh hồn tự do bay đi.
Trò đùa của số phận kết thúc, chỉ còn lại một đóa hoa đỏ giữa chiến trường, vĩnh viễn chim vào giấc ngủ ngàn thu.

....

Năm 2024, tại thành phố Hoa An xinh đẹp, nơi những con đường cổ kính hòa quyện cùng nhịp sống hiện đại.

Thành phố này còn được biết đến với bảo tàng lịch sử Hoa An, nơi lưu giữ những bí ẩn và huyền thoại của thời gian
.
Có ai từng nghe đến truyền thuyết về bức tượng hoàng hậu không đầu trong bảo tàng lịch sử Hoa An ?

Ánh chiều vàng như mật ong phủ lên bảo tàng lịch sử một vẻ u buồn.

Bóng hình Hải Linh, 15 tuổi, mỏng manh như chiếc lá, chậm rãi bước đi.

Đôi mắt to ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm,làn da nhợt nhạt điểm những vết ửng đỏ, mái tóc xơ xác - tất cả đều tố cáo sự tàn phá của bệnh tật.

Dáng người nhỏ bé, xương quai xanh nhô cao, cổ tay chi chít vết kim tiêm, bước đi yếu ớt.

Nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui, nụ cười vẫn nở trên môi.

Hải Linh, một đóa hoa dại giữa bão giông, vẫn kiên cường tỏa hương thơm.

Sự lạc quan của cô bé như một nghịch lý, một tia sáng le lói giữa bóng tối.

Dù bệnh tật giày vò, Hải Linh vẫn tinh nghịch, yêu đời, mang đến tiếng cười cho mọi người.

Một linh hồn mạnh mẽ trong một thể xác yếu đuối, một đóa hoa kiên cường nở giữa mùa đông lạnh giá.

Hải Linh, một linh hồn lạc lõng giữa dòng đời hối hả.

Thân thể yếu đuối, mồ côi từ thuở bé, khiến cô bé như chiếc lá mong manh giữa cơn bão tố.

Thế nhưng, đôi mắt trong veo của cô bé luôn ánh lên niềm lạc quan, tìm kiếm niềm vui trong những điều giản dị.

Bảo tàng lịch sử cũ kĩ, nơi thời gian như ngưng đọng, là chốn bình yên của Hải Linh.

Cô bé như bị thôi miên bởi những mảnh vỡ của quá khứ, những chiếc bình gốm rêu phong, những thanh kiếm gỉ sét, và đặc biệt là bức tượng hoàng hậu không đầu đầy bí ẩn thời nhà Duật.

Mỗi lần đến đây, Hải Linh như được kết nối với một thế giới khác, một thế giới nơi cô tìm thấy sự đồng điệu, nơi tâm hồn cô được sưởi ấm và chữa lành.

Hải Linh bước vào bảo tàng, lòng háo hức như đứa trẻ lần đầu khám phá thế giới.

Nàng tìm đến khu trưng bày thời nhà Duật, nơi cất giấu bí mật về bức tượng hoàng hậu không đầu.

Linh cảm mách bảo nàng, bức tượng này có liên quan đến số phận của chính mình.


Sảnh chính bảo tàng tĩnh lặng, những di vật cổ xưa phủ bụi thời gian.

Một góc khuất u ám tỏa ra khí lạnh chết chóc.

Nơi đó, bức tượng Hoàng hậu Lâm Giai Hải Linh không đầu ấn mình trong bóng tối, như một lời nguyền từ quá khứ.

Trùng tên, khác họ, nhưng liệu có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Một bi kịch đau thương của triều đại nhà Duật, một bí ẩn chờ được khám phá.

Hải Linh cảm nhận được sợi dây liên kết vô hình giữa nàng và bức tượng, như thế quá khứ và hiện tại đang giao thoa.

Bức tượng thiếu nữ trong tà áo lụa ố vàng, như một bóng ma cô độc giữa màn đêm.

Dáng hình mảnh mai ẩn chứa nỗi u sầu, cổ trắng ngà như vết sẹo của thời gian, gợi nhắc về bị kịch tàn khốc đã cướp đi khuôn mặt nàng.

Ánh đèn leo lét soi rọi bức tượng, tạo nên những mảng sáng tối đầy ám ảnh.

Tia sáng yếu ớt như cố xua tan bóng tối dày đặc, nhưng chỉ càng làm nổi bật vẻ ma mị, rùng rợn của bức tượng.

Nàng đứng đó, im lặng và cô độc, như một lời nguyền bị lãng quên giữa dòng chảy thời gian.

Bức tượng hoàng hậu không đầu sừng sững giữa bóng tối, như một lời nguyền ám ảnh.

Xung quanh, những bức tượng khác chìm trong im lặng, như những bóng ma vô hồn.

Tiếng bước chân Hải Linh vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như tiếng thở dài của quá khứ.

Màn đêm bao trùm, lạnh lẽo và cô độc, như tâm trạng của nàng lúc này.

Nàng đứng đó, giữa quá khứ và hiện tại, giữa thực và ảo, như lạc vào một giấc mơ đầy ám ảnh.

Bức tượng hoàng hậu không đầu, như một lời nhắc nhở về số phận nghiệt ngã, về những bi kịch đã xảy ra và đang chờ đợi nàng phía trước.

Có một truyền thuyết rùng rợn gắn liền với bức tượng này.

Người ta kể rằng, hoàng hậu vốn là một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng và được nhà vua vô cùng yêu thương.

Tuy nhiên, vì một âm mưu đen tối, hoàng hậu đã bị vu khống là phản bội và bị chính nhà vua ra lệnh xử tử.

Sau khi chết, linh hồn của hoàng hậu không thể siêu thoát, và đã nhập vào bức tượng này.

Tim Hải Linh đập như trống trận, mỗi bước chân là một cuộc chiến với bóng tối đang hảo hức nuốt chửng.

Mồ hôi lạnh toát ra, báo hiệu sự hiện diện của một thế lực vô hình.

Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít của oan hồn, khiến mái tóc nàng bay phấp phới như ngọn lửa ma trơi.

Luồng khí lạnh lẽo lướt qua da thịt, bàn tay vô hình vuốt ve, thì thầm những lời ma quái.

Hải Linh run rẩy, nỗi sợ hãi len lỏi trong từng mạch máu.

Bóng tối như một con quái vật đang trỗi dậy, sẵn sàng nuốt chửng lấy nàng vào vực sâu thăm thẳm.
Bóng chiều tà nhuộm đỏ căn phòng, ánh sáng huyền ảo phủ lên bức tượng đá cẩm thạch như lời mời gọi bí ẩn.

Cô gái đưa tay chạm vào, cảm nhận sự lạnh lẽo của đá, từng đường nét tinh xảo như lời thì thầm của thời gian.

Khoảnh khắc ấy, thế giới thu bé lại chỉ còn đầu ngón tay run rẩy và hơi thở nhẹ nhàng.

Cảm giác lạnh lẽo từ đá như len lỏi vào tâm hồn, khơi gợi một nỗi niềm mơ hồ, một bí mật chưa được hé lộ.

Cái chạm nhẹ như tia lửa, khơi dậy cơn bão cảm xúc trong lòng Hải Linh.

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nỗi sợ mơ hồ như bóng ma đeo bám.

Đau đớn trào dâng, trái tim như bị bóp nghẹt.


Nỗi đau vô hình nhưng sắc nhọn, cứa vào tâm hồn những vết thương không thể lành.

Hải Linh lạc lối giữa ranh giới thực tại và ảo ảnh, nơi bóng tối bao trùm, bí ẩn dày đặc.

Nỗi sợ hãi và đau đớn quấn lấy nhau, tạo thành vòng xoáy cảm xúc hỗn độn, nhấn chìm nàng trong vực sâu tuyệt vọng.

Tiếng nứt vỡ như sấm rền, kéo Hải Linh khỏi cơn mê chiến trận.

Khe nứt nhỏ trên cổ tượng uy nghi, như vết rạn thời gian, hé lộ luồng sáng kỳ lạ.
Ánh sáng vàng vọt, huyền ảo, chiếu rọi những hình ảnh mờ ảo, tan vỡ như mảnh ký ức vụn vặt.

Người phụ nữ tuyệt sắc bị tra tấn dã man, gã đàn ông tàn ác với khuôn mặt méo mó, nghi lễ ghê rợn giao phó linh hồn cho quỷ dữ.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng, xé toạc không gian, khoét sâu vào tâm can Hải Linh.

Nỗi sợ hãi len lỏi, nhưng tò mò vẫn thôi thúc nàng tìm hiểu bí ẩn đằng sau luồng sáng kỳ lạ.

Hải Linh rùng mình, tay che mắt, cố xua đuổi những hình ảnh kinh hoàng xâm chiếm tâm trí.

Nỗi sợ hãi như con quái vật bóp nghẹt trái tim nàng.

Khi mở mắt, ánh sáng kỳ lạ biến mất, khe hở trên cổ tượng khép lại như chưa từng tồn tại.

Nàng đứng đó, run rẩy trong dư âm của nỗi kinh hoàng.

Những hình ảnh kia ám ảnh nàng, như một lời nguyền không thể lý giải.

[Những hình ảnh ám ảnh kia là gì? Ký ức kiếp trước? Ao giác? Hay là một lời tiên tri đáng
sỢ?]

Cơn đau từ bức tường lạnh lẽo như lời nhắc nhở về một bí mật đen tối.

Phải chăng bức tượng kia đang ẩn giấu một sự thật kinh hoàng, một sự thật liên quan đến số phận của nàng?

Hải Linh áp sát tai vào bức tượng lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp hòa cùng tiếng nức nở mơ hồ.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, da gà nổi lên như muốn báo trước điều chẳng lành.

Tiếng nức nở ấy như tiếng khóc ai oán, như lời thì thầm ma quái vọng về từ cõi âm u.

Nó như sợi dây vô hình, kéo Hải Linh vào thế giới bí ẩn của bức tượng, nơi ẩn chứa những bí mật kinh hoàng.

Hải Linh lùi lại, tim đập loạn nhịp.

Đôi mắt trống rỗng của bức tượng như xuyên thấu tâm can, khiến nỗi sợ hãi len lỏi trong từng mạch máu.

Một linh hồn vô hình dường như đang ẩn náu trong đá, quan sát, phán xét từng cử động của cô.

Sự bối rối và hoang mang xâm chiếm tâm trí, đẩy cô vào vực thẳm của nỗi sợ hãi.
Gió lạnh bất chợt ùa đến, như luồng khí từ cõi âm thổi qua, khiến tóc Hải Linh bay loạn xạ.

Hình ảnh trong gương méo mó, biến dạng kỳ dị dưới bàn tay vô hình.

Luồng hàn khí len lỗi vào tâm hồn cô, khiến cô rùng mình ớn lạnh.

Bóng tối nuốt chửng bảo tàng, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái như lời khóc than ai oán.

"Áaaaaa! Má ơi! Có ma!"

Liệu bức tượng hoàng hậu không đầu đang che giấu bí mật kinh hoàng nào?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận