Linh chim trong màn đêm đặc quánh, mọi giác quan như bị màn nhung đen nuốt chúng.
Bất chợt, một con rùng mình chạy dọc sống lưng, tim đập dồn như trống trận.
Giữa khoảng không tĩnh mịch, một bóng người thoát ẩn thoát hiện, tựa dài lụa đồ ma mị trôi giữa đêm đen.
Linh không lại, đôi mắt mở to, chết lặng
Dáng nàng thoát ẩn thoát hiện, mái tóc đen dài như hòa vào màn đêm, tựa một bóng ma lướt đi trong gió.
Linh nghẹn lời, cổ họng khô khốc.
Mồ hôi lạnh túa ra, thấm đầm vạt áo Trái tim đập loạn nhịp, từng nhịp như vang vọng trong đêm đen tĩnh mịch.
Hương hoa có đêm nồng nàn quyền mùi máu tanh thoảng qua khi bóng người lướt tới.
Linh rùng mình trước con gió lạnh lẽo phảng phất.
Đối mắt phượng hẹp dài của người đàn bà quay lại, sắc sảo như lưỡi dao kề sát cổ.
Ánh nhìn như sương đêm buốt giá, chất chứa u oán hận thù ngàn năm, xoáy sâu vào Linh, phơi bày từng góc khuất đen tối nhất trong tâm hön.
Sắc diện nàng ta tựa cánh hoa tàn, trắng bệch đến rợn người.
Đôi môi đỏ như son, cũng mọng như thế vừa thấm máu tươi, nổi bật trên làn da nhợt nhạt.
Vẻ đẹp ấy vừa diễm lệ, vừa ma mị, một sự pha trộn đầy bí ẩn khiến Linh vừa kinh hãi, vừa không thể rời mắt.
Suối tóc huyền đồ dài, mượt mà như dòng thác u tối, điểm xuyết đóa mai trắng tinh khôi - một nghịch cảnh rợn người giữa sắc đỏ rực cháy và trắng thuần khiết.
Hoa mai, vốn BIỂU trung cho sự thanh cao, giờ nhuốm màu tro bụi, tựa giọt lệ pha lê đọng trên gò má nàng.
Dưới ánh đèn le lói, làn da nàng trắng toát, phẳng phát sắc xanh của từ thì.
Những với thương bỏng như những con chữ cổ quái, khắc lên câu chuyện đầu đón của một đời người.
Mùi tanh của máu tươi xộc vào mai Linh, như tiếng than khóc thấu tận tâm can.
Không gian đặc quánh, ngột ngạt, bóng tối như một tấm màn nhung dày, bóp nghẹt lấy hơi thải.
Vệt áo nàng như những cánh hoa tàn, hay là tả trong gió, như muốn níu kéo Linh vào một thế giới khác.
Hoa mai thêu trên nền vải đó thầm nay đã nhuốm màu tro tàn, như một lời nguyền ám ảnh.
Linh cảm thấy lạnh buốt, một nỗi sợ mơ hồ cũng lớn trong lòng
Linh đứng chết trận, đôi mắt không thể rời khỏi bóng hình kia.
Vẻ đẹp ma mị, đầy bí ẩn của người phụ nữ như một lời nguyền, trói chặt Linh trong lưới nhận của sự tò mò và sợ hãi.
Nàng cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang len lỗi trong không khí, một sức mạnh có thể thay đổi số phận
Hàng ngàn câu hỏi muốn bật ra khỏi môi Linh, nhưng cổ họng nàng như bị nghẹn lại.
Gió đêm mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng lại phảng phất mùi hương của sự chết chóc và tan rã.
Một con ổn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến Linh rằng mình
Bàn tay lạnh lão chạm vào má Linh, như lời mời gọi từ cõi âm.
Giọng nói du dương của người phụ nữ vang lớn, mỗi từ như một nốt nhạc ma quái, thời miền Linh bước vào bóng tối
Hơi thở lạnh lẽo phủ vào gáy, mang theo mùi hương từ khi, khiến Linh rùng mình.
Tiếng thì thầm của oan hồn như lời nguyền, bóp nghẹt lấy cổ họng, nhưng cũng đồng thời khơi đây một niềm tôn mà đầy sợ hãi.
Dù bước chân run rẩy, Linh vẫn bị cuốn theo người phụ nữ bí ẩn.
Trung tâm trí hỗn loạn, một tia hy vọng mong manh le lói
(Dù là ma, nhưng giọng nói của nàng ấy thật du dương và êm ái.
Có lẽ đây là một hồn ma hiền lành )
Hành lang hun hút nuốt chủng hai bóng người, chỉ còn tiếng tà áo đó sột soạt trong gió.
lạnh Linh bám chặt cánh tay người đàn bà, tim đập loạn nhịp như trống trận.
Màn đêm đặc quánh, ánh trăng soi xuống mặt sông lấp lánh càng khiến bóng tối thêm phần ma mị
Linh cảm thấy lạnh toát, nỗi sợ hãi mơ hồ bủa vây.
Bà sống tĩnh lặng như một con quái vật.
đang ngủ say, chỉ chực chờ nuốt chúng con mồi yếu ớt.
"Chị ơi.", giọng Linh run rẩy như chiếc lá cuối thu.
"Em...!em sợ quát Em không..
không biết bơi
Lời van xin yếu ớt tan vào màn đêm, chỉ còn lại tiếng sóng vô đều đều, như tiếng cười khẩy của tử thần.
Giọng van xin mỏng manh như sợi chỉ mong manh trước lưỡi dao sắc lạnh.
Một cơn gió lạnh bất chợt ùa tới, thổi tung mái tóc Linh, như một lời cảnh báo từ thế giới vớ hình.
Nụ cười trên mỗi người phụ nữ kia tắt ngấm, đôi mắt vốn hiền hòa giờ trở nên sắc.
lạnh như lưỡi dao.
Linh run rẩy, trái tim đập loạn nhịp như tiếng trống trận báo hiệu một tai ương sắp giáng xuống.
Bàn tay trắng nhợt, gần quốc như của xác chết vươn ra, túm lấy cổ tay Linh với sức mạnh phi thường.
Giống như con búp bê vô hồn, Linh bất lực ngã gục, bị kéo lê từng bước, từng bước tiến đến bờ sông.
Mỗi bước chân như nhất đao đầm vào trái tim yếu đuối của cô, từng tia hy vọng mong manh vụt tắt, chìm trong màn đêm vô tận
Linh giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng sức mạnh vô hình kia đã khóa chặt cô.
Nước mắt hòa cùng bùn đất, vẽ nên nỗi sợ hãi tột cùng.
Bóng tối như con quái vật khổng lồ, nuốt chủng cô trong im lặng.
Ánh trăng lạnh lồn như ngàn mũi dao đâm vào tìm Linh, khiến nóđập loạn nhịp.
Hối hận trào dâng như sóng dữ, nhấn chìm Linh trong biển tuyệt vọng.
Mỗi giọt nước mắt.
như một lời nguyền, đánh dấu sự yếu đuối của con người trước thế lực hắc ám.
Cứu - tiếng kêu yếu ớt cuối cùng của Linh tan vào đêm đen đặc quánh
Tiếng kêu cứu của Linh tan vào màn đêm đặc quánh, như giọt nước rơi xuống biển cả.
Ảnh trăng lạnh lão phủ lên mặt hồ phẳng lặng, soi bóng hình cô gái nhỏ bé giữa mênh mông vô tận.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy Linh, bóp nghẹt hy vọng mong manh trong cá.
Nụ cười ghê rợn, đầy toan tính nó trên khuôn mặt hồn ma.
Nó siết chặt cổ tay Hải Linh, đẩy cô xuống dòng nước lạnh buốt như một lời nguyền rủa nghiệt ngã.
Dòng sông đêm, lạnh lồn và đơn độc, như một vực thẳm không đáy.
Ánh trăng yếu ớt sợi.rọi mặt nước, lấp lánh như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn, chục chờ đầm vào da thịt.
Tiếng sóng vô rồn rũ, như lời than khóc ai oán, khiến Linh rợn người.
Môi củ vùng vây của Linh đều trở nên vô vọng trước sức mạnh cuồng nộ của dòng nước.Cô bị cuốn vào vòng xoáy tử thần, chìm dần xuống đầy sâu hun hút.
Bóng tối nuốt chúng.
lấy cô, lạnh buốt và tuyệt vọng,
Bên kia sông, màn sương mờ ảo bằng dũng lên một bóng trắng.
Nụ cười ma mị ấn hiện sau lần sương mỏng, như ánh trăng lấp ló sau tán lá.
Dáng hình người ấy.
y phục trắng toát, mái tóc dài đen mượt như dải lụa đêm, khiến Linh cũng sà.
Trong khoảnh khắc kinh hoàng, ràng nhận ra...!đó là chính mình.
Cử chỉ vây gọi của nàng, nhẹ như làn gió thoảng, khơi dậy trong Linh một khát khao vô định.
Trong con mê muội, nàng đưa tay ra, núi lấy bàn tay lạnh lão kia, như kẻ sắp chết.
đuối vớ được phao cứu sinh giữa đại dương tuyệt vọng.
Bóng trắng lướt đến, bàn tay lạnh lão đưa ra như lời mời gọi giữa đêm đen.
Linh run rẩy, với tay nắm lấy chút hơi ẩm mong manh.
Cái chạm nhẹ tê tái, như sương thấm vào da thịt.
Nơi cười bông tan biến, ánh mắt bóng người chất chúa nỗi niềm khó tả.
Một lời từ biệt không thành tiếng, chỉ còn lại cái cái đầu đầy day dứt.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt bóng người ánh lên nỗi niềm tiếc nuối, sâu thẩm như vực tối.
Giọng nói lạnh lẽo, như lời thì thầm của quỷ dữ, lan lỗi vào tâm trí Linh, gieo rắc nỗi sợ mãi tột cùng
"Giờ đã điểm."
Bóng người tan biến vào màn đêm thăm thẳm, hòa vào làn sương mà đặc quánh, bỏ lại Linh chơi với giữa dòng nước xoáy cuộn chảy xiết.
Trong lòng Linh, nỗi sợ hãi và sự hoang mang đan xen, như một cơn ác mộng không lối thoát.
Bàn tay mảnh khánh của Linh quờ quạng trong không gian đặc quánh, vô vọng níu kéo hình bóng hư ảo đang tan dần vào màn đêm thăm thẳm.
Trong lòng đấy lên một nồi bồi hồi khó tả, như thế bị cuốn vào một con lốc xoáy cảm xúc.
Tiếng kêu cứu yếu ớt của cô bị nhấn chìm bởi tiếng gầm gừ của dòng nước hung dữ, cuốn trôi tất cả vào sâu thẳm hắc ám.
Mỗi ngụm nước lạnh buốt tràn vào cổ họng Linh, như muốn bóp nghẹt sự sống mong manh.
Trong đầu cô vang lên những câu hỏi không lời đáp.
[Tại sao? Tại sao mình lại ở đây?..
Linh chới với trong mà suy nghĩ hỗn loạn.
[Bóng người kia là ai? Một ảo ảnh thoảng qua hay một thực thế bị ẩn đang dẫn lối mình đến một nơi nào đó ? ]
Những câu hỏi không ngừng giày vỏ tâm trí Linh, đẩy cô vào một mê cung tăm tối đầy những ẩn số chưa lời giải đáp.
Làn nước như những ngón tay lạnh lẽo, luồn lách qua từng tác da thịt Linh, kéo theo nỗi sợ hãi trào dâng đến nghẹt thở.
Trong màn đêm đặc quánh, bóng người áo trắng lờ mờ như một ám ảnh kinh hoàng, đẩy Linh vào vực sâu tuyệt vọng.
Tiếng kêu cứu thều thào dần chìm vào hư vô, Linh bị dòng nước xiết cuốn đi, nuốt chửng vào bóng tối mịt mù.
Cô đơn, lạnh lẽo và sợ hãi, Linh tan biến vào hư không, nơi chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ của cõi vĩnh hằng.
Bờ sông hoang vắng, bóng áo đỏ thẫm như một vết thương rỉ máu dưới ánh trăng mờ.
Đôi mắt sâu thẳm của nàng dõi theo dòng nước cuộn xiết, nơi bóng hình Linh vừa tan vào màn đêm đặc quánh.
Màn sương lạnh lẽo như những ngón tay vô hình níu kéo, che khuất đi tội lỗi của một kiếp người.
Trong lòng nàng, hận thù và oán hận nghìn năm như ngọn lửa vừa được đập tắt, để lại tro tàn lạnh lẽo.
Nỗi buồn dâng lên, nhấn chìm nàng trong biển cô đơn vô tận.
Tiếng thở dài như xé toạc màn đêm tĩnh mịch, vọng lại từ bờ sông hoang lạnh:
...!Linh..
Giọng nói ấy như tiếng khóc than ai oán, như gió rít qua khe núi, mang theo nỗi niềm của một linh hồn đầy thương tổn:
Nhìn xác phàm tan, hồn quy vị,
Oan khuất trả xong, mối hận phai.
Thù hận ngàn năm, nay đã tan,
Lòng ta trống vắng, chẳng bình an.
Biết bao ân hận, chôn vùi sâu,
Hồn ta phiêu lãng, về đâu đây ?
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng hình ấy khế cúi đầu, những giọt pha lê lăn dài trên gò má xanh xao.
Rồi tan biến, tựa sương mai gặp nắng sớm, chỉ còn lại tiếng nước sông ào ạt, như khúc ai oán nghẹn ngào trong đêm vắng.
Sáng hôm sau, dòng sông lạnh lẽo trả lại thần xác Hải Linh, trôi nổi giữa dòng đời vô định.
Người ta xì xào bàn tán, cho rằng cô tự kết liễu đời mình.
Nhưng trên bờ, nơi cô ngã xuống, một vệt đỏ thẫm như vết son môi còn vương vấn, như một lời thì thầm về nỗi đau không thể nói thành lời.
Cái chết của Hải Linh khép lại trong bí ẩn, chôn vùi theo bóng ma người đàn bà váy đỏ và dòng sông nhuộm màu bị thương.
Bí mật ấy, có lẽ chỉ có màn đêm và dòng nước mới hiểu thấu.