Dạ Uyên Ẩm Nguyệt


Bóng đêm như một con thú tham lam, háo hức nuốt chứng Hải Linh vào cõi vô định.

Những suy nghĩ đen tối len lỏi, bủa vây lấy tâm trí nàng, vẽ nên một tương lai đầy rầy những hìnhảnh mờ ảo, đáng sợ.

Trong cơn mê man đầy ám ảnh, nàng thấy mình trôi dạt giữa dòng đời nghiệt ngã, bị trói buộc vào thân xác lạnh lẽo của một vị hoàng hậu đã khuất.

Nàng vùng vẫy, cố gắng xua đuổi những hình ảnh kinh hoàng, nhưng chúng vẫn bám riết lấy tâm trí nàng như những bóng ma dai dẳng.

Thay vì đứng một mình giữa bảo tàng, không đầu, không tay, chỉ còn bộ váy lộng lẫy như một lời nguyền tàn độc của số phận.

Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy Hải Linh, từng giọt mồ hôi lạnh toát trên trán nàng, lăn dài như những giọt nước mắt đau thương.

Một tia sáng le lói xuất hiện, như ngọn nến leo lét trong màn đêm tâm tối.

Hải Linh mụ mị nhớ lại những mảnh ký ức vụn vật, về vị hoàng hậu ghen tuông tàn ác, về cái chết bi thảm dưới lưỡi kiếm oan nghiệt.

Phải chăng nàng đã trở thành con quỷ dữ mang thân xác ấy?

Ánh mắt Hải Linh chạm vào Hoàng Quý Phi, một tia nghi hoặc lóe lên, sắc bén như mũi kiếm xé toạc màn đêm u tối.

Trong thâm tâm, một hồi chuông cảnh báo vang lên, âm thanh mơ hồ như sương khói, nhưng đủ để khiến nàng lạnh sống lưng.

[Có điều gì đó không đúng ở đây...]

Ý nghĩ như một hạt giống nảy mầm trong đầu nàng, dần lớn lên thành một cây đại thụ nghi vấn.

Phải chăng đây là cơ hội để nàng gột rửa nỗi oan khuất, thoát khỏi thân phận như chiếc lồng son giam cầm nàng?

Một ngọn lửa quyết tâm le lói bùng lên trong sâu thẳm tâm hồn, thắp sáng đôi mắt nàng.

Hải Linh không cam chịu số phận, nàng sẽ vùng vẫy, sẽ chiến đấu như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

Lãnh cung âm u như một hố đen nuốt chứng mọi ánh sáng và hy vọng.

Nơi đây, bóng tối dày đặc như một bức tường thành kiên cố, cô lập nàng với thế giới bên ngoài.

Những lời đồn đại về ma quý, oan hồn như những mũi tên độc cắm sâu vào trái tim yếu đuối của nàng.

Hải Linh chỉ là một nữ nhân bình thường, không tài năng xuất chúng, không nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Giờ đây, nàng chỉ còn lại bản năng sinh tồn mãnh liệt.

Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, mỗi hơi thở đều phải dè chừng, bởi nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Hơi thở Hải Linh run rẩy, mỗi nhịp như cố dập tắt ngọn lửa lo âu đang cháy âm ỉ trong lòng.

Ánh mắt nàng chạm phải Hoàng Quý Phi, một màn sương mờ giăng kín, pha trộn giữa sợ hãi và cảnh giác.

Nụ cười trên môi Hoàng Quý Phi tựa đóa hoa hồng nhung kiêu sa, nhưng ẩn giấu gai độc của mưu mô, như thể đã xuyên thấu lớp vỏ bọc mỏng manh của nàng.

Hải Linh cố ghìm chật cảm xúc, một nụ cười gượng gạo nở trên môi, mong manh như cánh bướm giữa bão tố.

Giọng nàng êm dịu nhưng kiên định, tựa như chiếc mặt nạ che giấu nội tâm đang dậy sóng:

"Hoàng Quý Phi, biệt lai vô dạng.

Ta vẫn khỏe mạnh."


Nét cười trên môi Hoàng Quý Phi tắt dần, ánh mắt nheo lại như tia chớp giữa đêm đen.

Sự nghi hoặc len lỏi trong từng cử chỉ, như thể nàng ta đang cố giải mã một ẩn số đầy thách thức.

Hoàng Quý Phi nhận ra Hái Lính đã lột xác, không còn là con chim non dễ dàng bị bầy bởi những lời đường mật.

"Hoàng hậu nương nương," giọng Hoàng Quý Phi ngọt như mật rót vào tai :

"Dung nhan người có chút nhợt nhạt.

Phải chăng người đang giấu thiếp điều gì?"

Lời nói của Hoàng Quý Phi như những lưỡi dao sắc bén, cứa vào tâm can Hải Linh.

Nàng cố giữ vững vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng nỗi bất an như con rân độc len lỏi trong tâm trí.

Hải Linh không thể đoán định được ý đồ thực sự của Hoàng Quý Phi, nhưng nàng hiểu rõ rằng trong chốn thâm cung này, không ai đáng tin cậy tuyệt đối.

Đôi môi Hải Linh cong lên một đường cong hoàn hảo, nhưng ánh mắt nàng sắc lạnh như lưỡi dao mổ xẻ từng lớp mặt nạ của Hoàng Quý Phi.

Nụ cười ấy như một đóa hoa nhài nở giữa đêm, tỏa hương thơm ngát nhưng ẩn chứa gai độc.

"Muội muội đa sầu đa cảm rồi."

Hải Linh lên tiếng, thanh âm như nước chảy qua khe đá, êm đềm mà lạnh lẽo.

- Ta chỉ thoáng mệt mỏi chút thôi.

Muội muội nên dành tâm trí cho việc của mình, thay vì bận lòng chuyện bao đồng."

Nụ cười của Hải Linh không phai, nhưng đáy mắt đã phủ một lớp sương mờ.

Nàng nhìn Hoàng Quý Phi, như thể muốn xuyên thấu lớp da thịt, đọc vị tâm can.

Trái tim nàng đập những nhịp dồn dập, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.

[Nàng ta đang nghi hoặc điều gì? ] Hải Linh tự vấn.

[Liệu nàng ta đã nhận ra mình không phải là Hải Linh mà nàng ta từng biết?]

Màn sương mù dày đặc bao trùm lấy Hải Linh, tương lai mịt mù như bóng tối đang nuốt chứng ánh sáng le lói cuối cùng.

Hoàng Quý Phi lướt tới, tựa làn hương thoảng đưa, khẽ cúi mình bên Hải Linh.

Nụ cười trên môi nàng tựa đóa hoa nở rộ ban mai, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương đêm buốt giá, khiến Hải Linh bất giác rùng mình.

"Vậy sao..." giọng nói Hoàng Quý Phi mềm mại như tơ, nhưng mỗi từ lại như mũi kim đầm vào da thịt.

"Chắc do thiếp ngu dốt, khiến Hoàng hậu nương nương phiền lòng.

Để chuộc lỗi, thiếp xin dâng lên nương nương một tin vui.

Tin này chắc chắn sẽ khiến nương nương bất ngờ và...!vui sướng."

Hải Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quý Phi, cảm nhận rõ sự mập mờ, ẩn ý trong từng lời nói.


Nàng siết chặt tay, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào.

"Tin gì vậy?" Hải Linh hỏi, giọng run rẩy như chiếc lá cuối thu.

Hoàng Quý Phi im lặng một lúc, ánh mắt ánh lên vẻ thương hại giả tạo.

Nàng ta cố tình kéo dài sự im lặng, khiến không khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt.

"...!Muội muội yêu quý của người, đã gặp nạn trên đường du ngoạn.

Thuyền của nàng ấy bị chìm, nàng ấy đã..."

Hoàng Quý Phi ngừng lại, nụ cười tắt ngấm, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả biển lệ.

"...!đã hương tiêu ngọc vẫn."

Sét xé ngang trời, tin dữ như dao đâm thấu tim, Hải Linh bàng hoàng hóa tượng đá.

Em gái xa lạ chưa từng gặp gỡ, chưa từng lời trao đổi, nay đã vùi mình vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Nước mắt lăn dài, đắng chát trên vạt áo mỏng, như sương đêm chứa đựng muôn vàn sầu thương.

Nàng khóc thương người chỉ biết qua lời kể, qua những hình ảnh xa lạ.

Trái tim quận thất, như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Tiếng gọi của máu thịt? Sự đồng cảm của hai tâm hồn vốn dĩ có sợi dây liên kết vô hình?

Làn da tê dại, khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cơ thể run lên bần bật.

Hơi thở nghẹn lại, nỗi đau bao trùm, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn.

Tiếng khóc ai oán vọng về từ cõi xa xăm, như tiếng em gái trẻ bạc mệnh vội vã ra đi.

Tiếng khóc xé nát tâm can, nhấn chìm nàng trong biển sầu.

Hải Linh bất động, chìm trong đau đớn và hoang mang.

Một phần tâm hồn đã mất đi, để lại khoảng trống vô tận không gì lấp đầy.

Nàng như chim nhỏ lạc lõng giữa bầu trời rộng lớn, không biết nơi nào là bến đồ bình yên.

Ánh mắt Hoàng Quý Phi như đâm xuyên qua Hải Linh, tựa lưỡi dao sắc lạnh rạch lên lớp sương mai mỏng manh trên đóa hồng nhung kiêu sa.

Đôi đồng tử long lanh ẩn chứa cơn cuồng phong cuộn trào, khát khao được chứng kiến cánh hoa ấy rã rời, tan tác dưới bão giông.

Nhưng Hải Linh vẫn đứng đó, bất động như pho tượng, chỉ có đôi mắt mở to, hệt như mặt hồ phẳng lặng trước cơn địa chấn.

Sự im lặng đến nghẹt thở của nàng như ngọn lửa vô hình thiêu đốt lòng dạ Hoàng Quý Phi.

Nàng ta nghiến chặt răng, khuôn mặt thanh tú giờ đây vặn vẹo trong cơn thịnh nộ.

Không! Nàng ta không chấp nhận được sự bình thản đến đáng sợ này.


Nàng ta muốn nhìn thấy Hải Linh gục ngã, van xin, gào thét trong tuyệt vọng.

Bóng tối như lan ra từ đáy mắt Hoàng Quý Phi, giọng nói nàng ta lạnh lẽo như băng giá:

"Ngươi dám! Dám cả gan thất lễ trước mặt ta! Người đâu! Dạy cho nó một bài học!"

Bóng đen như cơn ác mộng bất chợt ập đến, bàn tay lạnh lẽo giáng xuống má Hải Linh một cái tát nảy lửa.

Tiếng da thịt va chạm vang lên trong không gian tĩnh mịch, một vệt đó hần lên gò má trắng ngăn của nàng.

Hải Linh chao đảo, vị tanh nồng xộc lên, hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào.

Bóng đen hung hãn lao tới như thú dữ, thêm một cái tát như trời giáng.

Hải Linh ngã quỵ, mái tóc xõa tung che đi khuôn mặt sưng tấy, chỉ còn đôi mắt đầm lệ trơ trọi.

Run rẩy, nàng lau vệt máu, vị mặn chát như muối xát vào tận sâu tâm can.

Tiếng giày cao gót đều đặn, mỗi bước như muốn nghiền nát tất cả.

Hoàng quý phi hiện ra trong bộ áo choàng rực rỡ, kiêu hãnh như một nữ hoàng.

Vạt áo tung bay, hất tung bụibặm, như một lời khẳng định quyền lực tối thượng.

Khuôn mặt méo mó giận dữ, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao, toát lên sự khinh miệt và căm hờn dành cho Hải Linh đang quỳ dưới chân .

"Ngươi nghĩ mình là ai?"

Á ta cúi xuống, giọng nói rít lên như loài rắn độc:

"Thân là Phượng Hoàng sa cơ, bị đày vào lãnh cung lạnh lẽo, ngươi còn dám cả gan khiêu khích ta sao? Hay ngươi muốn chuốc thêm tội vào thân?"

Hải Linh đổ gục, máu từ khóe môi rỉ ra như một đóa hoa đó nở trên nền tuyết trắng.

Nồi đau như xé nát tâm can, nhưng nàng lại chìm trong một cảm giác tê dại, trống rỗng đến tận cùng.

Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Hoàng quý phi, lạnh lẽo như băng giá, không một chút sợ hãi.



Hải Linh gượng đứng, cơn đau như ngàn mũi kim đâm vào da thịt.

Ánh mắt chạm nhau, sắc lạnh như lưỡi dao, muốn xé toạc lớp mặt nạ giá tạo của đối phương.

Nàng không run sợ, giọng nói kiên định như thép:

"Dù thất sủng, ta vẫn là Hoàng Hậu, chủ nhân của lục cung này!"





Tiếng cười chua chát của Hoàng Quý Phi vang lên, như tiếng quạ kêu giữa đêm đen.

"Hoàng Hậu?"

Giọng nói mỉa mai, như rắn độc phun nọc:

"Ngươi còn mơ mộng hão huyền sao? Phế hậu chỉ là thứ phế vật, thấp hèn không bằng có rác!"

Hải Linh siết chặt tay, móng tay như muốn cầm vào da thịt.

Cơn giận như lửa ngầm cháy trong lòng, thiêu đốt từng mạch máu.

Nàng đã sai lầm, thân xác này đã bị tước đoạt tất cả, chỉ còn lại lớp vỏ bọc rồng tuếch.




Từng lời sỉ nhục như mũi dao đâm vào tim, từng ánh mắt khinh bỉ như xát muối vào vết thương.

Nàng không thể để bản thân bị chà đạp, không thể để linh hồn bị vấy bẩn.

Nàng phải vùng lên, phải giành lại tất cả những gì thuộc về mình.

Bóng đêm đặc quánh như một tấm màn nhung khổng lồ phủ trùm lên tẩm cung, nuốt chứng mọi âm thanh vào cõi hư vô tĩnh mịch.

Chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Hải Linh vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng cười nhạo sắc lạnh của Hoàng Quý Phi, tựa như mũi dao cứa vào không gian tĩnh lặng.

Giữa chốn cung cấm nguy nga, lộng lẫy, Hải Linh đứng đó, đơn độc và lạc lõng.

Nỗi oán hận và tuyệt vọng chất chồng lên đôi vai gầy, đè nặng lên trái tim nàng.

Bất ngờ, một nụ cười lạnh lẽo nở rộ trên môi Hải Linh, sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thấu màn đêm u tối.

Nụ cười ấy mang theo sự căm phần tột cùng, như một lời nguyền độc địa gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng Hoàng Quý Phi.

Trong khoảnh khắc, Hoàng Quý Phi rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mang đến một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong tâm trí.

Chưa kịp định thần, Hải Linh như mãnh thú hung tợn nhào tới, túm lấy mái tóc dài của Hoàng Quý Phi và giáng xuống những cú tát liên hồi.

Tiếng la hét thất thanh của Hoàng Quý Phi vang vọng khắp lãnh cung, nhưng Hải Linh vẫn đồn dập trút bỏ uất hận, phần nộ bấy lâu
.
Mỗi cú tát như nhát dao đâm vào tâm can Hoàng Quý Phi, khiến nàng ta đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

Hoàng Quý Phi cố gắng vùng vẫy, đấy Hải Linh ra, nhưng bàn tay Hải Linh như gọng kìm siết chặt, không cho nàng ta có bất kỳ cơ hội nào.

Hai người phụ nữ giằng co, xô đẩy nhau, tiếng la hét, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi.

Mái tóc dài của Hoàng Quý Phi rối tung, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn và sợ hãi.

Cung nữ vội vàng chạy đến can ngăn, nhưng hai người phụ nữ đang trong cơn thịnh nộ như không nghe thấy gì.

Màn đêm như đặc quánh lại, nuốt chửng cả tẩm cung vào hỗn loạn.

Chỉ còn tiếng thở dốc đồn dập, tiếng la hét thám thiết và tiếng khóc than ai oán vang vọng trong màn đêm u tối.

Sau màn giảng co dữ dội, hai thân hình rã rời được tách ra bởi bàn tay run rẩy của cung nữ.

Hải Linh kiệt sức ngã quỵ xuống sàn, mái tóc đen huyền rối bời như tổ quạ, y phục lắm lem bụi bẩn.

Hoàng quý phi cũng chẳng khá hơn, khuôn mặt kiều diễm sưng đỏ, tóc tai rối tung, từng lọn tóc óng ả vương vấn trên vai áo.

Nàng ta thở hổn hển, đôi mắt long lanh toát lên sự căm phẫn và uất hận.

Ánh mắt Hải Linh như lưỡi dao sắc lạnh, cứa vào Hoàng quý phi tía hận thù tóe lửa.

Một canh bạc liều lĩnh, một ván cờ tàn khốc, nhưng sâu trong đáy mắt ấy, không một chút hồi tiếc.

Hoàng quý phi đã trả giá, còn nàng, đã giành lại được chính mình, thoát khỏi vũng lầy nhơ nhớp bấy lâu.

[Chết ư? Chết thêm lần nữa thì đã sao!]

Nàng thầm nhủ, căm phần sục sôi như muốn thiêu đốt tất cả.

Nhưng không, không hề run sợ, bởi lẽ công lý đã được thực thi, nàng đã tự tay bảo vệ mình khỏi nanh vuốt tàn độc.

Bồng, một âm thanh uy nghiêm như sấm rền xé toạc không gian, phá tan bầu không khí đặc quánh:

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận