Dạ Uyên Ẩm Nguyệt


Dưới màn đêm tịch mịch, bóng đen uy nghi như một vị thần chết lạnh lùng, sải bước giữa những tiếng la hét dần tan vào hư vô của lãnh cung hoang tàn.

Tà áo choàng đen tuyền như màn đêm vĩnh hằng, nuốt chứng mọi tia sáng le lói, chỉ còn lại một bóng hình cao lớn ẩn hiện, mơ hồ mà đầy uy quyền.

Khuôn mặt khuất sau lớp sương mờ ảo, chỉ có đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao lóe lên tia nhìn chết chóc, khiến không gian xung quanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc kinh hoàng.

Hải Linh đứng lặng người, trái tim đập loạn nhịp như tiếng trống trận giục giã.

Nàng không biết người đàn ông bí ẩn này là ai, nhưng bản năng sinh tồn mách bảo nàng hãy tránh xa hắn ta.

Khí chất lạnh lẽo, tàn nhẫn tỏa ra từ hân ta như một cơn ác mộng đen tối, bóp nghẹt tâm hồn nàng trong sự sợ hãi tột cùng.

Bóng hân đổ dài, mỗi bước chân như gõ nhịp tử thần trên nền đá lạnh.

Nàng muốn chạy, muốn la, nhưng thân thể như bị xiềng xích vô hình trói chặt.

Mồ hôi lạnh toát ra, thấm đầm lớp áo lụa mỏng manh.

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt hân hiện ra, đẹp như tạc tượng, nhưng đôi mắt lại sâu hun hút tựa vực thắm, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Nụ cười nhếch mép như lưỡi dao sắc lẹm, cửa vào lòng nàng nỗi sợ hãi mơ hồ.

[Hân là ai? Mục đích của hắn là gì ?]

Nàng cổ trấn tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Tiếng hồ của thái giám vang vọng, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Vậy ra hẳn là Thánh Nhân Đế, vị vua uy quyền của Thiên Nguyệt quốc.

Nỗi sợ hãi trong nàng bồng chốc hóa thành sự kính sợ pha lần tò mò.

Hoàng quý phi uyển chuyển bước lên, dáng ngọc cao quý dẫn đầu cả đoàn cung nhân.

Giọng nói thanh tao, mềm mại như nhung cất lên:

"Thần thiếp kính chúc bệ hạ an khang."

Như một làn sóng lan tỏa, tất cả cung nhân đồng loạt phủ phục, đầu cúi thấp, lễ nghi trang trọng.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Tiếng hồ đồng thanh vang vọng, phá vỡ không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt của chốn hậu cung.

Uy nghỉ, lộng lẫy của hoàng thất khiến nàng choáng ngợp, như lạc vào một giấc mộng xa hoa.

Hoàng thượng đưa mắt nhìn quanh, ánh nhìn sắc như lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua từng khuôn mặt.

Nụ cười nửa miệng ẩn hiện trên môi, như một lời thách thức, một ẩn số khó lường khiến ai nấy đều bất an.

"Miền lễ."

Giọng nói trầm ấm mà uy quyền vang lên, như một luồng điện chạy qua đại điện.

Trái tim của những kẻ hầu người hạ đập loạn nhịp.

Họ cúi đầu, run rẩy dưới ánh mắt soi mói của bậc đế vương.

Bầu không khí trở nên đặc quánh, căng thẳng như một sợi dây đàn căng đến cực hạn, chỉ chờ một tác động nhỏ cũng có thể đứt phựt.

Trước Hải Linh, Hoàng thượng khom mình, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lạnh lẽo rạch ngang làn da mỏng manh của nàng.

Giọng nói trầm đục như vọng từ địa ngục, réo rắt nỗi kinh hoàng len lỏi vào từng thớ thịt.

"Lại chuyện gì khiến người nổi điên đây ?"


"Lại chuyện gì khiến người nổi điên đây ?"

Hải Linh nuốt khan, cố kìm nén cơn run rẩy đang gặm nhấm tâm can.

Những lời lắp bắp vụn vỡ như chiếc gương vỡ tan tành, phơi bày nỗi sợ hãi tột cùng.

"Tôi...!thần thiếp..."

Hoàng thượng chìm vào im lặng đáng sợ.

Ánh mắt u tối như vực sâu thăm thầm, nuốt chứng lấy Hải Linh trong vòng xoáy bí ẩn.

Nàng rùng mình trước những đợt sóng ngầm dữ dội ẩn chứa trong đôi mắt ấy.

Nghi ngờ? Phẫn nộ? Hay một âm mưu thâm độc nào khác?



Bất chợt, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi Hoàng thượng, tựa ánh trăng ma mị soi rọi vào trái tim đầy sợ hãi của Hải Linh.

Nụ cười không mang theo chút hơi ẩm nào, chí là sự chế giều tàn nhẫn, như lưỡi hái tử thần vung lên trước mặt nàng.

"Lâm Giai thị, ngươi vẫn ngu ngốc như thuở nào, chẳng hề thay đổi!"

Lời độc địa gầm vào tim Hải Linh như dao cứa, nàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt thiêu đốt của bậc đế vương.

Hoàng Quý Phi uyển chuyển tiến đến, y phục mỏng manh như sương khói, tôn lên vẻ đẹp thanh tao, yếu đuối.

Mái tóc đen dài như thác nước, thoang thoảng hương sen.

Nàng quỳ trước thềm điện, giọng nói như chuông ngân:

"Tâu bệ hạ, thần thiếp...!mang tội."

Mái tóc đen che đi đôi mắt ầng ậng nước, giọng nói run rẩy như cánh hoa lay động trong gió, gieo vào lòng Hoàng thượng nỗi lo âu khó tả.

Hoàng Quý Phi kiều diễm, nay lại run rẩy như thỏ con, chờ đợi phán xét.

Sự mong manh ấy khơi gợi trong Hoàng thượng cảm xúc khó tả, thương xót len lỏi trong từng tế bào.

Ánh mật Hoàng thượng dịu dàng lướt qua mái tóc đen mượt mà, khẽ vuốt ve như an ủi:

"Liên nhi, nàng có tội gì chứ?"

Hoàng Quý Phi cất giọng nghẹn ngào, từng lời thốt ra như nghẹn ngào trong cổ họng:

"Tâu bệ hạ...!thần thiếp có tội! Thần thiếp, thân là Hoàng Quý Phi, được giao phó trọng trách cai quản hậu cung, nhưng lại không thể làm gương cho các phí tần, để xảy ra chuyện mất mặt...!Thần thiếp...!xin bệ hạ trách phạt."

Giọng nàng tan ra trong nghẹn ngào, mỗi tiếng nấc như cứa vào lòng người nghe.

Đôi mắt cụp xuống, chôn giấu những bí ẩn sâu thẳm nơi đáy hồn.

Hoàng hôn buông sắc đỏ lên cung điện, bóng tối luồn qua song cửa, phết lên gương mặt Hoàng quý phi những máng màu u ám.

Ánh mắt nàng như chứa cả một trời sầu bi, đôi môi mấp máy, kìm nén một nỗi niềm không tên.

Ánh mắt Hoàng thượng bằng sắc lạnh như dao, xuyên thúng màn sương mờ ảo, xoáy thẳng vào tâm can người đối diện.

Trên cánh tay nàng, vết bầm tím như một nốt nhạc buồn, phơi bày sự thật trần trụi.

Vệt bằm ấy tựa đóa hoa cà dại sắm màu, ẩn hiện sau lớp áo lụa mong manh, như thách thức ánh nhìn của bậc đế vương.

Nét mặt hần cau lại, giọng nói trầm ấm pha chút lo lắng:

"Liên Nhi, cánh tay nàng..."


Hoàng quý phi giật mình, vội vàng che đi dấu vết tội lỗi.

Đôi mắt ngấn lệ ngước lên, giọng nói run rẩy như lá non trước gió:

Ngọc Liên khẽ cúi đầu, đôi mi dài khẽ rung, giọng nói như tan vào không gian tĩnh mịch,
"Thiếp...!thiếp nào biết sự tình ra sao.

Có chăng...!là thiếp lỡ chân vấp ngã..."

Hoàng thượng khựng lại, ánh mắt sắc bén lướt qua vết bầm tím trên cánh tay nõn nà của nàng.

Mùi hương quen thuộc của hoa có thoang thoảng đầu đây, như một lời thì thầm gợi lên những hoài nghi mơ hồ trong lòng hẳn.

"Vấp ngã? Một vết bầm tím lớn đến thế, há chẳng phải quá đáng lâm sao?" Giọng Hoàng thượng trầm xuống, ẩn chứa sự lạnh lẽo khó lường.

Hần bước tới gần, đôi mắt như xuyên thấu lớp áo lụa mỏng manh, nhìn thẳng vào tâm can nàng.

"Liên Nhi, nói cho trầm, kẻ nào cả gan gây ra chuyện này?"

Ngọc Liên run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống.

Nàng đưa tay áo lên lau vội, nhưng dòng lệ cứ thế tuôn rơi không ngừng, làm nhòe đi gương mặt thanh tú.

"Thiếp...!thiếp...!không biết phải nói sao...!Hoàng hậu...!tỷ ấy...!tỷ ấy..."

Giọng nàng nghẹn lại, lời nói như mắc kẹt nơi cuống họng.

Ánh mắt Hoàng Thượng chạm vào đôi mắt đẫm lệ của Ngọc Liên, một nỗi đau thầm lặng cuộn lên trong lòng ông như cơn sóng ngầm.

Đôi mắt ấy chất chứa bao nhiêu uất ức, như mũi dao cứa vào tim hắn, khiến hắn chí muốn ôm nàng vào lòng, che chở nàng khỏi mọi phong ba bão táp.

Hoàng Thượng nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Quý Phi, bàn tay to lớn vỗ về bờ vai run rẩy của nàng.

Giọng nói trầm ấm của hắn như một lời ru êm dịu:

"Đừng sợ, Liên nhi.

Trầm ở đây rồi.

Trầm sẽ bảo vệ nàng."

Ánh mắt Hoàng Thượng sắc lạnh như dao găm, chuyển hướng về phía Hải Linh.

Một sự nghi ngờ lạnh lẽo bao trùm lấy nàng ta.

"Lâm Giai thị, ngươi có liên quan gì đến chuyện này?"

Hải Linh cứng đờ, cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói:

"Thần thiếp...!thần thiếp..."

Lời nói của Hải Linh còn chưa dứt, Hoàng Quý Phi đã vùi đầu vào vòng tay ấm áp của Hoàng Thượng, những tiếng nức nở nghẹn ngào như muốn vỡ òa.

Nàng như tìm thấy một bến đỗ bình yên, nỗi đau dần tan biến trong vòng tay vững chãi của người đàn ông nàng yêu.

Khi đã lấy lại bình tĩnh, Ngọc Liên quay sang nhìn Hải Linh, ánh mắt chất chứa bao nhiêu uất ức và oán trách:

"Muội biết thân phận mình hèn mọn, không dám so sánh với tỷ tỷ.

Nhưng nghe đồn tỷ tỷ lâm trọng bệnh, không thể ngồi dậy mà vẫn mong ngóng được gặp Hoàng Thượng.

Tỷ tỷ phải hiểu rằng, vì bận rộn việc nước nên Hoàng Thượng mới chưa thể đến thăm tỷ tỷ.

Tỷ tỷ đừng oán trách ngài ấy."


Giọng nói của Ngọc Liên nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định:

"Muội đã tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của tỷ tỷ, khi tỷ tỷ vô tình cướp đi hài nhi yêu quý của muội muội.

Muội đã luôn hết lòng chăm sóc tỷ tỷ, mong hai tỷ muội có thể sống hòa thuận, cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng.

Nhưng muội không ngờ tỷ tỷ lại hiểu lầm muội khoe khoang súng ái mà ra tay đánh đập muội."
Lời nói của Ngọc Liên như những mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Hải Linh.

Nàng ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng Quý Phi.

"Những lời muội nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Mong tỷ tỷ hãy suy nghĩ cho thấu đáo.

Muội luôn mong tỷ tỷ khỏe mạnh, và hai tỷ muội có thể sống hòa thuận, cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng."

Tẩm cung như ngưng đọng trong bầu không khí nặng trĩu, đặc quánh.

Hải Linh hóa đá, trái
tim như muốn nháy khỏi lồng ngực.

Ánh mắt sắc lạnh của Hoàng thượng xoáy sâu vào nàng, mỗi tia nhìn như lưỡi dao cứa vào da thịt.

Hoàng Quý Phi, đóa bạch liên "thanh khiết", đang dệt nên vở kịch bị thương tuyệt mỹ.

Giọng nói ngọt như mật rót vào tai Hoàng thượng, van xin tha thứ cho Hải Linh với đôi mắt ngấn lệ.

Màn kịch hoàn hảo đến mức khiến người ta phải rợn người.

Hải Linh đứng đó, bất động, quan sát từng đường nét diễn xuất của Hoàng Quý Phi.

Linh cảm mách báo nàng, ván cờ đã nghiêng về phía đối phương.

Sự ngờ vực trong mắt Hoàng thượng như vết mực loang rộng, không thể xóa nhòa.

Cơn thịnh nộ bùng lên trong ánh mắt ấy, lời nói như gần ra từ kẽ răng:

"Tiện phụ, ngươi còn gì để biện minh?"

Hải Linh cố gắng níu kéo chút hy vọng mong manh, nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

Hoàng Quý Phi, đóa hồng nhung kiều diễm, quỳ gối trước long nhan, nước mắt tuôn như suối.

Giọng nàng run rẩy, nghẹn ngào:

"Bệ hạ, thần thiếp xin người hãy mở lượng hái hà, tha thứ cho tỷ tỷ.

Tỷ ấy chỉ là nhất thời mê muội, mới lỡ sa chân vào con đường tội lỗi.

Tình tỷ muội sâu nặng khiến thần thiếp không đành lòng nhìn tỷ tỷ chịu cảnh đày đọa.

Xin bệ hạ hãy rủ lòng thương mà tha thứ cho tỷ ấy."

Hái Linh nhìn Hoàng Quý Phi với ánh mắt câm phần, trong lòng thầm nghĩ:

[ Con cáo già này! Lại giả vờ hiền lành, yếu đuối để lừa gạt Hoàng thượng! Mình sẽ không để cho bà ta được toại nguyện.]

Hít một hơi thật sâu, Hải Linh cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lồng ngực.

Nàng cất tiếng nói, từng thanh âm vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như xé toạc màn sương mù che đậy sự thật:

"Hoàng thượng, thần thiếp không hề cố ý đánh Hoàng Quý Phi.

Thần thiếp đang dọn dẹp chổ ở của mình, thì nàng ta lại..."

Lời nói của Hải Linh còn chưa dứt, Hoàng Quý Phi đã vội vàng ngắt ngang, nức nở van xin:

"Tâu Hoàng thượng, thiếp tha thiết mong tỷ ấy tỉnh ngộ lỗi lầm và sửa đổi bản thân.

Cúi xin Hoàng thượng rộng lượng ban cho tỷ ấy cơ hội để quay đầu là bờ."

Hoàng Quý Phi quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Nàng ta cố gắng tỏ ra yếu đuối, bất lực, như thế Hải Linh là kẻ độc ác đã hành hung nàng ta đã man.

Tẩm cung như đặc quánh lại, ánh mắt Hải Linh và Hoàng Quý Phi đan vào nhau, sắc lạnh như dao cứa.


Nàng đứng đó, tay siết chặt, lòng trào dâng cơn sóng dữ.

Tâm trí nàng chao đảo, giận dữ và sợ hãi quấn lấy nhau.

Hoàng Quý Phi, kẻ vừa vu oan cho nàng, giờ đây lại đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt hòa cùng vết máu đỏ tươi trên trán, như một lời tố cáo tàn nhẫn.

"Tâu bệ hạ..." giọng nói nghẹn ngào của Hoàng Quý Phi vang lên, mỗi lời mỗi chữ như mũi dao đâm vào tim Hải Linh.

Nàng ta khéo léo diễn trò, vừa tỏ ra đau khổ, vừa ẩn ý đổ tội cho Hải Linh.

Tường Minh nhìn Hoàng Quý Phi, ánh mắt xót thương xen lẫn nghi ngờ.

Hân quay sang Hải Linh, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả tẩm cung, ai cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng và mâu thuẩn đang dâng lên.

Hoàng Quý Phi, kẻ luôn hiền lành, nay lại mang trên mình vết thương, còn Hải Linh, kẻ luôn tỏ ra cao quý, lại bị tố cáo là độc ác.

"Liên Nhi...", Tường Minh lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được sự nghi ngờ.

Hân đỡ Hoàng Quý Phi dậy, ánh mắt nhìn Hải Linh như một lời kết tội.

Hoàng Quý Phi ngắng đầu, nước mắt lưng tròng, nàng ta nhìn Tường Minh với ánh mắt van xin, nhưng lại không nói nên lời.

Tường Minh phất tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hải Linh:

"Ngươi không xứng đáng với tấm lòng của Liên Nhi.

Nề mật nàng ấy, trầm sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

Lời nói của Tường Minh như một nhát dao chí mạng đâm vào tim Hải Linh.

Nàng cảm thấy
mình như rơi xuống vực sâu, không còn lối thoát.

Hơi thở Hải Linh thoát ra, nhẹ bằng như vừa trút bỏ một lớp sương mù dày đặc.

Nhưng tận
sâu trong đáy mắt nàng, vẫn còn đó một tia sợ hãi le lói, như ngọn nến trước cơn gió lớn.
Nàng biết, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.

Hoàng Quý Phi, con rắn độc kia, sẽ
không để yên cho nàng.

Nỗi bất an về những toan tính mờ ám tiếp theo của ả như một lưỡi
dao sắc lạnh, cứa vào tâm can Hải Linh, khiến nàng không thể nào yên giấc.

Rồi bỗng chốc, tẩm cung như bừng tỉnh bởi một tiếng động khô khốc.

Hoàng Quý Phi, kẻ
năm trong tay quyền lực tối thượng, bồng run rẩy như chiếc lá trước giông tố, rồi đổ gục
xuống sàn.

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng ngã ấy như một lời nguyền, khiến đám cung
nữ đang hầu hạ chết lặng.

Sắc mặt họ tái mét, tiếng thét thất thanh xé toạc màn đêm u tối:

"Hoàng Quý Phi! Hoàng Quý Phi! Người sao thế?"

Lan Nhật, một trong hai kẻ thân cận nhất với Hoàng Quý Phi, lao đến bên cạnh chủ nhân.
Nàng run rẩy, đôi tay lạnh ngắt khẽ lay người Hoàng Quý Phi, giọng nói lạc đi vì sợ hãi:

"Nương nương...!nương nương..."

Nhưng Hoàng Quý Phi vẫn nằm im lìm, như một bức tượng sáp vô hồn.

Nỗi kinh hoàng
dâng trào trong Lan Nhật, khiến nàng ta như muốn ngạt thở.

Tiếng thét tuyệt vọng của
nàng vang vọng khắp tẩm cung:

"Hoàng Quý Phi ngất rồi! Thái y! Gọi thái y mau!"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận