Dạ Uyên Ẩm Nguyệt


Bóng Hoàng Quý Phi tan vào màn sương lạnh lẽo, ngay khi ân điển vừa ban cho Hải Linh.
Nàng đổ gục như cánh hoa tàn, sức sống vụt tắt.

Khuôn mặt trắng bệch như phủ sương,
đôi mắt nhắm nghiền, chìm vào bóng tối vô vọng.

Thân thể mỏng manh run rẩy, tiếng nấc
nghẹn ngào như xé toạc không gian tĩnh mịch.

Hoàng thượng hốt hoảng đỡ lấy nàng, gọi tên trong lo lắng tột cùng, vội vàng cho truyền
ngự ỵ.

"Liên nhi! Liên nhi!"

Nàng đứng chết lặng, chứng kiến màn kịch khó hiểu.

Hoàng Quý Phi, ké vừa hung hăng tố
cáo, giờ đây lại yếu đuối đến lạ thường.

Nghi vấn len lỏi trong tâm trí Hải Linh, như những
sợi tơ nhện giăng mắc, dày đặc những câu hỏi:

[Liệu đây có phải là một âm mưu thâm độc khác? Hay chỉ là một vở diễn hoàn hảo, nhâm
đánh lừa Hoàng thượng?]

Thân thể Hoàng Quý Phi đổ gục, tim Hải Linh bồng dồn dập như trống trận.

Giữa không
gian náo động, nàng lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng cử chỉ của
á ta, một tia nghi hoặc len lỏi trong tâm trí.

Hơi thở đều đặn, làn da tuy tái nhợt nhưng không một giọt mồ hôi.

Khóe môi Hải Linh khẽ
cong lên một nụ cười mỉa mai pha lẫn khâm phục.

[Á ta quả là một bậc thầy diễn xuất ] Nàng thầm nghĩ.

Các thái giám hối hả dâu Hoàng Quý Phi lên giường.

Nàng ta năm đó, tựa như một đóa hoa
tàn úa, không còn chút sức sống.

Không gian bồng chùng xuống, im lặng đến nghẹt thở.
Ánh mắt Hoàng Thượng ngập tràn lo lắng, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia phẫn nộ và
nghi ngờ.

Hải Linh nhìn hân, lòng thầm hỏi:

[Liệu hân có nhìn thấu màn kịch này?]

Sự im lặng bao trùm lên tất cả, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Hoàng Quý Phi và tiếng
tim đập thình thịch của Hải Linh.

Một màn kịch vừa kết thúc, nhưng một vở diễn mới
dường như đang bắt đầu.

"Truyền ngự y đến khám ngay lập tức!" Hoàng Thượng ra lệnh, giọng đầy gấp gáp.


Tiếng bước chân vội vã vang lên, các thái giám hối hả chạy đi, mang theo ngự y đến.

Ngự
y đến, vội vàng bắt mạch cho Hoàng Quý Phi.

Sau một hồi kiểm tra, ngự y cúi đầu nói:
"Tâu bệ hạ, Hoàng quý phi vốn thể chất yếu ớt, lại quỳ lạy van xin quá sức, dẫn đến bệnh
cũ tái phát.

Tuy may mắn không nguy hiểm đến tính mạng, song cần tĩnh dưỡng và sử
dụng thuốc an thần để hồi phục."

Hoàng thượng nghe vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt hắn lóe lên tia nghi ngờ, nhưng
nhanh chóng che giấu nó bằng vẻ dịu dàng.

Hắn lên tiếng an ủi Hoàng Quý Phi:

"Liên nhi, trầm biết nàng lương thiện.

Trầm sẽ không để á ta làm hại nàng đâu."

Hoàng Quý Phi từ từ mở mắt, mi mắt còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh như
sương sớm.

Nàng ta mang trên mình một vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến ai nhìn cũng
xót xa.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, giọng nói yếu ớt như thoi thóp:

"Tạ ơn Thánh Thượng đã lo lắng cho thiếp.

Tấm lòng quan tâm của người dành cho Liên
nhi, thiếp ghi nhớ sâu sắc.

Chỉ cần hậu cung được yên ổn, để Thánh Thượng có thể
chuyên tâm lo liệu việc triều chính, thiếp cam chịu mọi uất ức."

Hoàng Thượng cảm động trước sự lương thiện và vị tha của Hoàng Quý Phi.

Nàng ta
không hề đổ lỗi cho Hoàng Hậu, mà chỉ lo lắng cho hắn và sự bình yên của hậu cung.

Hắn
ôm nàng vào lòng vỗ về, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Liên nhi, trầm đã để nàng phải chịu nhiều ấm ức rồi.

Nàng sao lại làm thế?"

Trong vòng tay Hoàng Thượng, Ngọc Liên khẽ run rẩy như cánh hoa trước gió.

Giọng nói
nàng mỏng manh như sương khói:

"Thiếp...!thiếp chỉ mong tỷ ấy được khoan hồng...!Thiếp không đành lòng..."

Hoàng Thượng nhìn nàng, ánh mắt như mặt hồ thu không gợn sóng, nhưng đáy hồ lại ẩn
chứa những dòng cháy sâu thẳm.


Sự lương thiện của nàng như một đóa sen tinh khiết giữa
chốn cung đình đầy mưu toan, khiến trái tim hân rung động.

Hân khẽ vuốt tóc nàng, giọng
nói êm ái như mật ngọt:

"Nàng yên tâm, trầm sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

Ngọc Liên nép vào lòng Hoàng Thượng, mùi hương sen thoang thoảng quyện với long diễn
hương, tạo nên một bầu không khí vừa thanh khiết vừa nồng nàn.

Nàng nức nở, nước mắt
lăn dài trên gò má đào, tựa như một đóa hải đường đầm sương đêm.

Hoàng Thượng ôm nàng chặt hơn, ánh mắt phượng hoàng lóe lên một tia sáng khó đoán.
Hân thì thầm bên tai nàng:

"Liên nhì, đừng khóc nữa.

Trầm ở đây rồi."

Ngọc Liên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như hồ thu phản chiếu ánh trăng, nhưng ẩn sâu
trong đó là một nỗi niềm khó nói thành lời.

Nụ cười nàng mong manh như cánh bướm trắng
đậu trên cành liễu, vừa yếu đuối vừa kiên cường.

"Thiếp xin đa tạ Minh ca ca.

Ước mong của thiếp chỉ là ca ca luôn bình an, mạnh khỏe."
Hoàng Thượng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.

Hần biết, đằng sau
vẻ ngoài mong manh của Ngọc Liên là một tâm hồn độc ác và tàn nhăn.

Và chính điều đó
càng khiến hân hứng thú với nàng ta hơn.

Hoàng Thượng gật đầu, ánh mắt lướt qua Ngọc Liên như làn gió thoảng qua cánh hoa xuân, nhưng ẩn sâu trong đó là một vực xoáy u ám, khó đò.

"Liên nhi, trầm cũng vậy.

Trầm sẽ luôn bảo vệ nàng."

Giọng nói trầm ấm như mật ngọt rót vào tai, nhưng lại khiến Ngọc Liên bất giác rùng mình.
Bóng hình Hoàng Thượng sau màn lụa mỏng manh, tựa hồ như ảo ảnh trong sương sớm, hư hư thực thực.

Nụ cười của ngài như ánh trăng bị mây đen che khuất, mờ ảo và khó đoán.

Bất chợt, Hoàng Thượng quay sang Hải Linh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao xoáy vào da thịt.

Hắn nghiến răng, từng chữ như gần ra từ địa ngục:

"Truyền lệnh! Lâm Giai thị phạm trọng tội, áp giải ra ngoài, trước mặt cung nhân lĩnh phạt hai mươi trượng!"

Thị vệ như bầy sói đói lao vào Hải Linh.

Nàng co rúm người, đôi mắt mở to kinh hoàng, nước mắt trào ra như suối, van xin trong tuyệt vọng.


Hoàng Thượng nhìn theo bóng nàng khuất dần, nụ cười lạnh lẽo như băng giá.

"Hoàng thượng! Tôi vô tội! Tôi không hề làm hại Hoàng Quý Phi!"

Tiếng kêu ai oán của Hải Linh vang vọng khắp cung cấm, như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn lạnh lùng như tượng đá, không một chút xao động.

Hải Linh bị thị vệ hung hăn xông vào, túm lấy mái tóc dài của nàng, kéo lê nàng ra khỏi điện.

Nàng cố gắng bám víu vào khung cửa, nhưng sức lực quá yếu ớt so với những tên đàn ông lực lưỡng.

Nàng bị kéo lê trên mặt đất gồ ghề, sỏi đá, da thịt rách xước, máu rỉ ra từng giọt.

Mái tóc xõa tung, y phục lấm lem bụi bẩn, nàng như một con búp bê rách nát bị vứt bỏ.


Khi đến chỗ xử phạt, Hải Linh bị trói vào trụ hành hình.

Nàng nhìn những tên lính cầm gậy
trượng bằng gỗ nặng nề, lòng tràn đầy sợ hãi.

Trái tim Hải Linh đập thình thịch như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mồ hôi lạnh toát tuồn rớt trên trán.

Nàng run rẩy nhìn những tên
lính cầm gậy trượng, trong đầu hiện lên hình ảnh kinh hoàng về những trận đòn tra tấn dã
man.

Tiếng trượng đầu tiên giáng xuống, Hải Linh kêu lên thám thiết.

Nỗi đau như xé nát
cơ thể nàng, khiến nàng suýt nữa thì ngất đi.

Mỗi nhất trượng giáng xuống, cơ thể Hải Linh lại rùng mình co lại.

Nàng quân quại trong
đau đớn, cơ thể mềm mại gục xuống từng phát trượng.

Máu tươi tuôn trào nhuộm đó tà áo,
thấm đẫm cả nền đất.

Hải Linh cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể rã rời không còn chút sức lực nào.

Nàng nhìn
Hoàng thượng, ánh mắt mang theo sự van xin, cầu khẩn:

"Hoàng thượng! Tôi vô tội! Tôi không hề làm hại Hoàng Quý Phi!" Giọng nàng run rẩy như
chuông vỡ, vang vọng trong thinh không.

Trước mắt nàng, mọi thứ đều trở nên mờ ảo.

Máu chảy rỉ trên da thịt, nhuộm đỏ tà áo
mỏng manh.

Nàng cố gắng gượng mình đứng vững, nhưng cơ thể rã rời, không còn chút
sức lực nào, nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần như muốn nhấn chìm nàng xuống vực sâu
tuyệt vọng và trong tâm trí nàng lại hỗn loạn bởi những câu hỏi không lời đáp:

[ Tại sao mọi thứ diễn ra như thế này ? Mình đầu có làm gì sai...!vì sao chứ...!vì sao...?]

Nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt Hải Linh, hòa quyện với bụi bậm và máu tanh nồng.
Tiếng kêu thảm thiết của nàng vang vọng khắp hậu cung, ai nấy đều xót xa.

Nàng nhìn
Hoàng Thượng, ánh mắt van cầu, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh lùng vô tình.

Hắn ta đứng đó,
khuôn mặt như phủ một màn sương giá, không hề máy may động lòng trước nỗi đau của

nàng.

Hoàng Quý Phi đứng bên cạnh, khoác lên mình bộ dạng giả vờ thương cảm, nhưng trong mắt lại lấp lánh niềm hả hê chiến thắng.

Nàng ta không ngừng liếc nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt khinh miệt.

Thị vệ tàn nhẫn, liên tục giáng trượng xuống cơ thể Hải Linh, bất chấp tiếng rên rỉ thảm thiết của nàng.

Nàng quân quại trong đau đớn, cảm giác như từng thớ thịt bị xé nát.

Máu tuôn như thác, nhuộm đỏ cả nền gạch.

Xung quanh là một màn đêm đặc quánh, nuốt chứng lấy Hải Linh trong sự tuyệt vọng tột cùng.

Nàng như con thú nhỏ lạc bầy, hoảng loạn tìm kiếm một tia sáng le lói trong vô vọng.

Đôi mắt nàng nhầm nghiền, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn nơi cuống họng, nhưng những giọt lệ tủi nhục vẫn cứ lăn dài trên gò má xanh xao.

[Mạnh mẽ lên, Hải Linh!]

Nàng tự nhủ, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt mềm mại.

Một ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy trong đôi mắt phượng, thiêu đốt mọi yếu đuối.

Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi, hai cái tên như vết dao cứa vào trái tim nàng, đau đớn đến tột cùng.

[Tao sẽ không để bọn mày yên đâu!]

Bỗng chốc, một tiếng thét kinh hoàng xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hải Linh, nơi tà áo trắng tinh khôi đang dần nhuốm một màu đó thầm như máu.

Nàng khuỵu xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy thân mình, đôi môi mấp máy không thành tiếng.

Một dòng máu đỏ tươi trào ra từ bụng nàng, thấm đẫm nền đất lạnh lẽo.

Hải Linh gục ngã, chìm vào bóng tối vô tận, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt cùng nỗi đau đớn tột cùng.

Trượng buông xuống, tiếng va chạm khô khốc như xé toạc không gian yên âng.

Ánh mắt
thị vệ giao nhau, hoang mang và bất an như thú rừng lạc lối.

Không một lời nói, chỉ có bầu
không khí đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở.

Hoàng thượng nhìn Hải Linh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao mổ xẻ, từng đường nét trên
gương mặt nàng đều ẩn chứa điều bí mật.

Mỗi cái nhíu mày, mỗi hơi thở gấp gáp đều như
lời thách thức ngầm, khiến lòng hằn dấy lên nghi kỵ.

[Á ta...!liệu có đang giở trò?]

Một nữ nhân thô lỗ như Hải Linh, sao có thể yếu đuối đến mức không chịu nổi hai mươi
trượng? Để giải đáp mỗi nghi hoặc, ngự y được triệu đến, bàn tay run rẩy đặt lên cổ tay
nàng.

Thời gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng mạch đập yếu ớt và tiếng thở dốc nặng nhọc của
Hải Linh.

Ngự y cuối đầu, giọng nói run run như lá thu:

"Bẩm Bệ hạ...!Hoàng hậu nương nương...!thương tích nặng nề, khí huyết suy kiệt...!nhưng...
long thai...!vẫn bình an."

Lời nói như tiếng sấm rền vang vọng trong tâm trí Hoàng thượng, khiến hắn choáng váng,
không thể tin vào tai mình.

[Lâm Giai thị...!hoài thai? Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là ý trời sắp đặt?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận