Dạ Vũ Ký Bắc FULL


Kiều Diễm Chi nhìn Chu Ký Bắc qua kính chiếu hậu, cậu tựa đầu vào cửa, mắt nhìn chằm chằm cửa xe không chớp, nửa bên mặt nghiêng nhìn như hồ nước đóng băng, lạnh lùng trầm lắng.
Cậu không chớp mắt, môi cắn chặt, hàm dưới căng tới phát rung, đoán chừng răng nanh trong miệng đang không ngừng cắn phá, cắn tới chảy máu.
Kiều Diễm Chi là người thông minh, anh biết bây giờ không phải là lúc mở miệng, cho nên dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh vẫn im lặng không lên tiếng.
Xe không nhanh không chậm đi thẳng, qua một con đường anh mới e dè lên tiếng.
“Ký Bắc, xe chú cậu vẫn theo phía sau đấy.”
Câu nói như búa tạ nện vào gương mặt lạnh lùng như băng sương của Chu Ký Bắc, cậu giống như thỏ con bị hoảng sợ, cả người run lên, tay nắm chặt ghế da, móng tay bấm sâu tại thành từng vệt trên ghế, móng tay vì dùng quá nhiều sức mà co quắp.
Chu Ký Bắc không dám quay đầu, khép mắt lại, cảm giác yết hầu căng chặt, mùi rỉ sắt dâng lên, ghế da không khéo bị cậu kéo rách mất.
“Tăng tốc đi…” Chu Ký Bắc cảm thấy hít thở cũng đau, ngực như bị trúng đạn, viên đạn chạy thẳng vào tim, máu tươi phun trào.
“Cắt đuôi chú ấy đi.” Chu Ký Bắc mở mắt, đáy mắt xót xa, trong đó như phần mộ âm u lạnh lẽo về đêm, nhìn mà hoảng.
Kiều Diễm Chi mím môi, sang số, tăng ga.
Chiếc xe như ngựa hoang thoát cương, liều lĩnh vọt tới trước, nghiền lên nhựa đường, phát ra âm thanh chói tai.
Kiều Diễm Chi chuyển tay lái, vượt qua hai chiếc xe đằng trước, khó khăn lách qua vạch kẻ trắng.
Theo quán Chu Ký Bắc nhướng người về phía trước, cậu không thể không nắm chặt ghế, sắc mặt trắng bệch.
Kiều Diễm Chi bỏ hẳn xe của Quý Quỳnh Vũ một khoảng xa, trong lúc nhất thời khó đuổi theo kịp, anh hiểu rất rõ, vì thế giảm tốc độ, rẽ vào một ngõ nhỏ, ngừng xe.
“Cậu không sao chứ?”

Kiều Diễm Chi mở một chai nước ở phía sau đưa cho Chu Ký Bắc, mặt cậu toàn mồ hôi, sắc mặt rất khó coi, áo quần bị cậu nắm nhăn nhúm, trên đó tối đi vì mồ hôi lạnh.
Chu Ký Bắc nhìn thoáng qua, hơi run rẩy nhận nước, cậu ngửa đầu uống vài ngụm, tốc độ uống rất nhanh, nước chảy cả ra ngoài.
Chu Ký Bắc hạ mắt suy nghĩ, mí mắt không ngừng run rẩy.
“Không sao.”
Chu Ký Bắc nâng tay trái, dùng sức lau miệng, nhẹ thở phào, khi nói còn kèm hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ tươi nhưng cũng đã tỉnh táo phần nào.
“Chúng ta đi thôi.
Chu Ký Bắc đậy nắp chai thật chặt, khẽ hếch cầm ra hiệu cho Kiều Diễm Chi.
Kiều Diễm Chi kê tay lên vô lăng, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đó, anh bỗng cười hỏi: “Cậu xác định cậu không sao?”
Chu Ký Bắc nhướng mày, đáy mắt nhìn Kiều Diễm Chi không hề kiên nhẫn, cậu mở đai an toàn, kéo cửa xe.
Kiều Diễm Chi thấy hành động của cậu, quýnh lên hô.
“Tôi xác nhận một chút thôi mà.”
“Nè, chú cậu mà đến… Tôi sợ cậu…”
“Chú ấy không phải chú tôi.”
Chu Ký Bắc cắt ngang, ánh mắt lại càng tối tăm.
“Quyết định của tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi.

Tôi đã nói sẽ đi với anh, là quyết định của tôi.

Anh cũng đừng nghĩ mình là đấng cứu thế, năng lực anh cũng không lớn như vậy.”
“Anh không cần biết chú ấy là ai, chỉ cần biết Chu Ký Bắc tôi là được.”
Tay cậu còn dừng lại trên cửa xe, giọng điệu không mặn không nhạt, nét trưởng thành không hợp tuổi, ánh mắt lại quá lạnh lùng khiến người khác khó chịu.
Kiều Diễm Chi nhún vai, mặt vẻ hối lỗi, Chu Ký Bắc nhìn anh, dùng lực đóng cửa xe lại.
Xe lại tiếp tục lăn bánh, Chu Ký Bắc vẫn theo quán tính mà ngã người về trước, phong cảnh hai bên đường không ngừng lùi lại, trong mắt cậu hỗn loạn, cũng không rảnh mà ngắm nhìn.
Đi một đường đến sân bay đã gần hai mươi phút, Kiều Diễm Chi ra khỏi ghế lái, vòng ra sau lấy xe lăn cho Chu Ký Bắc.
Cậu từ chối sự giúp đỡ của Kiều Diễm Chi, tự mình cầm nạng chậm rãi đi tới chỗ để xe lăn, Kiều Diễm Chi đã phần nào hiểu tính cách của cậu, cũng không để bụng.
“Cậu không có giấy thông hành đi HongKong, cho nên chúng ta tới Thâm Quyến trước.

Nhà tôi có ít sản nghiệp ở đó, chờ làm xong giấy tờ, chúng ta sẽ lên đường.

Chu Ký Bắc nghe vậy cũng không phản ứng gì, cậu ôm ba lô để trên đùi, áo khoác bên trong lộ ra một góc, cậu cúi đầu mở khóa kéo, nhét đồ vào rồi ngẩng đầu.
“Giấy căn cước.”
Thâm Quyến.
Chu Ký Bắc đẩy xe lăn đi theo sau Kiều Diễm Chi, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu lại xem cậu, Chu Ký Bắc so ra còn bình tĩnh hơn, nhiều lần giục anh đi mau.
Kiều Diễm Chi dừng chân, nhập mật mã, ‘cạch’, cửa gỗ mở.
Kiều Diễm Chi dẫn đầu đi vào.
Chu Ký Bắc chuyển động xe lăn, ánh mắt không ngừng đảo quanh, nhìn bày trí trong phòng, trang trí rực rỡ lóa mắt, cậu đẩy mình tới trước mặt Kiều Diễm Chi.
“Người cậu thấy hồi nãy, mặc đồ đen ấy, là anh trai tôi.

Bên ngoài ở đây là công ty kỹ thuật, nhưng thật chất là công ty cá độ.”
Kiều Diễm Chi tùy tiện dựa vào bàn làm việc, lấy ra một bộ bài, tháo lớp màn bọc bên ngoài, bài mới mở có mùi mực in đập vào mặt.
“Ký Bắc, ban đầu tôi đã nói với cậu, người nhà tôi ba đời đều mở sòng bạc, sòng bạc theo ý tôi là công ty cá độ.

Tất cả những trò chúng ta chơi phụ thuộc vào tỷ lệ cá cược, cho dù đó là bóng đá, đua ngựa hay gì đi chăng đều cùng một nguyên lí đó, nếu chúng ta không thể duy trì sự cân bằng về tỷ lệ cược thì không thể kiếm tiền.”
Kiều Diễm Chi vừa nói vừa xào bài, tư thế lão luyện, bộ bài trong tay anh như có sinh mệt không ngừng nhào lộn, bóng mờ lóe lên, màu sắc và hoa văn nhìn không kịp.
“Cậu đoán lá tiếp theo sẽ là gì? Bảy rô hay tám rô?” Kiều Diễm Chi cười như không hỏi, tay phải đặt bài ở giữa trán, hình con bài bị kẹt giữa ngón tay, nhìn không thấy.
Chu Ký Bắc nhíu mày, ngón tay gõ vài cái trên đùi, trong đầu công thức đang nhảy không ngừng.
“Tám rô.”
Kiều Diễm Chi không tiếng động xoay ngón tay, hai ngón tay kẹp bài dùng lực nhẹ nhàng, lá bài mỏng như cánh ve bay giữa không trung, lắc lư hai bái, bay tới trước mặt Chu Ký Bắc.
Là bảy rô.

Chu Ký Bắc nắm chặt tay, Kiều Diễm Chi cúi xuống, dùng tay chống thân mình, kề sát vào, anh và Chu Ký Bắc mặt đối mặt.
“Tôi đã nói, cho ra hai kết quả.

Một là tám rô, hai là bảy rô.

Nếu tỷ lệ đặt cược là 1,8, vậy thì cho dù cậu đặt cả hai bên 300 nhân dân tệ, cậu trúng một bên, được 540 nhân dân tệ.

Mặc kệ kết quả thế nào tôi vẫn lời được 60 tệ.” 
Ngón trỏ của Chu Ký Bắc xẹt qua xẹt lại trên đùi, viết ngoáy vài đường, cậu ngẩng mạnh đầu lên.
Kiều Diễm Chi nhìn biểu cảm của cậu liền hiểu.
Vì thế anh mỉm cười, đặt từng lá bài trước mặt cậu.
“Ký Bắc, gia nhập đi.”
________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bối ca! Lão đại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận