Dạ Vương Phủ

Thiên sơn, núi trời.

Từ sau khi trở về từ Tây Vực, Ân Tử Khâm tuy không nói nhưng trong lòng Trác Hạc Dao hiểu rõ, nàng đã trở thành thê tử của sư phụ.

Mỗi buổi sáng, Ân Tử Khâm sẽ xuống lưng chừng núi để săn thú rừng, đốn củi, nếu ngày nào được nhiều thì sẽ xuống núi đổi lấy gạo. Hai người cứ như vậy mà trôi qua trong êm đềm.

Sư phụ nói nàng đã bái đường một lần rồi, nếu còn bái đường cùng y nữa thì sẽ không hay. Nhưng mà sư phụ, người vẫn chưa bái đường lần nào mà, thiệt thòi người phải gánh, Hạc Dao làm sao có thể trả nổi đây?

Sư phụ nói không cần phải làm những chuyện phu thê nên làm, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nàng, mỗi ngày được chạm vào nàng, mỗi ngày được nghe nàng nói chuyện, vậy là y đã mãn nguyện lắm rồi.

Có đôi lúc Trác Hạc Dao đã nghĩ, hay là nên buông bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý với thực tại?

Chỉ là nàng lại nói, bản thân nàng không còn trong trắng nữa, như vậy sẽ rất không công bằng với sư phụ.

Mỗi đêm, sư phụ đều ôm nàng trong lòng, yên ổn nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy đêm đầu Trác Hạc Dao không ngủ được, cứ như vậy nằm yên không động đậy để sư phụ ôm nàng, lâu dần cũng thành quen.

Mỗi đêm trăng tròn, nàng sẽ cùng sư phụ ngồi trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn trăng, cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đã vụt mất.

Thế nhưng, sự đời thì không ai đoán trước được. Giống như đêm qua khi nhìn lên bầu trời đầy sao, chúng ta sẽ nói ngày mai chắn chắn có nắng, nhưng ngày mai chỉ có nắng vào buổi sáng, những cơn mưa sẽ bất chợt xuất hiện, khiến chúng ta trở tay không kịp.

***

“Nương tử.” Ân Tử Khâm tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy nàng.

Trác Hạc Dao thân ảnh khẽ động, xoay người lại đối diện cùng nam nhân: “Làm sao vậy?”

Ân Tử Khâm xiết chặt tay, gục đầu vào cổ nàng: “Không sao, chỉ là đột nhiên muốn ôm nàng như vậy.”

Trác Hạc Dao mỉm cười, định đáp lời thì đột nhiên trong lồng ngực có một luồng khí dâng lên cực kì khó chịu, nàng chỉ kịp xoay mặt sang một bên, sau đó liền phun ra một ngụm máu đỏ.

“Dao nhi!” Ân Tử Khâm hoảng sợ đỡ lấy nàng, dùng vạt áo giúp nàng lau đi vệt máu trên mặt: “Nàng làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”

“Con cũng không biết nữa, đột nhiên trong lồng ngực dâng lên một cỗ khí kì lạ, sau đó liền nôn ra máu.”

Ân Tử Khâm nhớ đến những lúc y không có ở tại Thiên sơn, liền nghiêm giọng hỏi: “Đã bao lâu rồi.”

Thấy y lo lắng, Trác Hạc Dao liền cảm thấy trong người nhẹ nhõm: “Bắt đầu khó chịu từ mấy ngày trước rồi, nhưng hôm nay mới nôn ra máu.”

“Thật không?”

“Thật.” Nàng gật đầu.

“Nàng ngồi lên đây.” Ân Tử Khâm đỡ nàng đến đôn mộc gần đó, sau đó liền thuần thục vén tay áo nàng lên, bắt mạch.

Vừa mới bắt được mạch tượng của nàng, mày kiếm nam nhân nhíu chặt, lạnh giọng: “Dao nhi, trước khi đến Tây Vực nàng có cảm thấy gì khác thường không?”

“Không có, làm sao vậy?”

“Nàng có phải đã từng bị một loài sinh vật kì lạ cắn trúng không?” Ân Tử Khâm ánh mắt nghiêm trọng nhìn nàng.

Trác Hạc Dao nhớ đến lần được Vô Danh trị độc, liền kể ra ngọn ngành.

“Người có biết Thất hương huyền đằng đan không? Trước khi rời khỏi vương phủ con đã trúng loại độc này, là Vô Danh tỷ tỷ giúp con trị độc bằng Dạ trùng.”

“Thất hương huyền đằng đan trong như thế nào?”

“Không màu, không mùi, không vị, không khiến người ta mất mạng nhưng lại dần dần mất hết võ công, trở thành phế nhân, sống không bằng chết.”

“Vậy còn người tên Vô Danh kia?”

“Ngoài tứ tuần nhưng nếu không tiếp xúc thì thật sự nhìn không ra tuổi thật của y.”

Ân Tử Khâm trầm ngâm chốc lát, lên tiếng: “Thất hương huyền đằng đan ta có nghe qua một lần, là do một vũ nữ Tây Vực chế tạo nên, khả năng vũ nữ này chính là Vô Danh. Hơn nữa cách giải thì ta không biết, nhưng nếu sử dụng Dạ trùng mà đến nay nàng vẫn bảo toàn được tính mạng thì xem ra Dạ trùng có thể áp chế được độc tố của Thất hương huyền đằng đan. Chỉ là…”

“Chỉ là thế nào?” Trác Hạc Dao lo lắng quan sát sắc mặt Ân Tử Khâm có vẻ nghiêm trọng.

“Chỉ là Dạ trùng trong mình vốn mang tính cực độc, có thể đẩy lùi được độc tố của Thất hương huyền đằng đan, nhưng nếu để cho một lượng lớn độc tính của Dạ trùng vào cơ thể thì sau khi độc tính của Thất hương biến mất, độc tính của Dạ trùng sẽ bắt đầu phát tác.”

Ân Tử Khâm đến bây giờ vẫn chưa thể giản mày kiếm, trầm ngâm suy nghĩ.

“Vậy làm thế nào để giải được độc tố của Dạ trùng?”

“Ta không biết.” Ân Tử Khâm trong mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhưng giọng nói kiên định: “Dao nhi, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Muốn gở chuông thì phải tìm người buột chuông, Ân Tử Khâm không biết nhiều về loại trùng này, nếu muốn biết cách giải tận gốc phải tìm Vô Danh. Nhưng bây giờ nàng ta bạt vô âm tính, biết tìm ở đâu đây?

Ân Tử Khâm đứng dậy ôm nàng vào lòng, hữu thủ nhẹ vuốt tóc nàng: “Nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng vì sao lại trúng Thất hương huyền đằng đan?”

Trác Hạc Dao khẽ cười, nhắc đến chuyện này không thể không nhắc đến ba chữ Dạ Vô Khạng. Nàng lần nữa đem sự tình năm đó kể lại hết với Ân Tử Khâm.

Nghe xong, Ân Tử Khâm lại vỗ vai nàng, nói: “Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng, không sao đâu.”

Trác Hạc Dao trong lòng lúc này không hề lo sợ, nàng không sợ chết, chỉ là nàng còn đang có chút tiếc nuối vì những việc vẫn chưa làm xong.

Ngày hôm sau, Ân Tử Khâm tay cầm kiếm, tay cầm hành trang lên đường xuống núi, nói là muốn tìm hiểu về Dạ trùng, bảo nàng yên tâm ở nhà chờ đợi.

Nhưng trong lòng Trác Hạc Dao hiểu rõ, sư phụ là muốn đi tìm Vô Danh.

Chỉ là tìm người thì nàng đoán đúng, còn người mà Ân Tử Khâm muốn tìm không phải là Vô Danh, mà là Liễu Thường Vân.

Kinh thành, Dạ vương phủ.

Ân Tử Khâm một thân bạch y, cùng đám thị vệ canh giữ đại môn vương phủ giao chiến một hồi. Còn chưa đến ba chiêu, tất cả đều bị nam nhân giết sạch.

Ân Tử Khâm trước nay giết người chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ kẻ xấu, những kẻ muốn gây bất lợi cho Dao nhi y đều sẽ không bỏ qua.

A Thanh lúc này mới dẫn một đám người xông ra, thấy y nhìn có chút quen mắt nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra được, liền cao giọng: “To gan, dám đến trước đại môn vương phủ làm loạn, ngươi chán sống rồi sao?”

Ân Tử Khâm tay cầm trường kiếm hướng về phía A Thanh, lạnh giọng: “Mau đưa Liễu Thường Vân ra đây, bằng không ta sẽ san bằng vương phủ các ngươi.”

Dạ Vô Khạng từ xa tiến đến, giọng nói không nghe ra được tức giận: “Không biết là thần thánh phương nào, lại muốn san bằng vương phủ của bản vương?”

“Dạ Vô Khạng, lâu ngày không gặp, ngươi quên ta rồi sao?”

Ánh mắt hắn trong phút chốc chuyển đen, thần sắc thập phần lạnh lùng: “Thì ra là sư phụ của vương phi, thất lễ rồi.”

Nói xong, ánh mắt Dạ Vô Khạng hướng về đám thị vệ bị Ân Tử Khâm giết chết, lạnh nhạt nói: “Không biết đám thị vệ của bản vương đã đắc tội gì mà lại phải khiến sư phụ ra tay nặng như vậy?”

Ân Tử Khâm ngược lại không thích vòng vo, nói thẳng: “Mau giao Liễu Thường Vân ra đây.”

“Sư phụ tự nhiên đến trước vương phủ đòi người, có phải là quá ngông cuồng không?”

Lúc này, bách tính đã bao vây kín trước đại môn vương phủ, bàn tán xôn xao về nam nhân áo trắng cùng Dạ vương của bọn họ.

“Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, hẳn là còn nhớ đến Dao nhi, đúng không?”

Nghe hai chữ Dao nhi thoát ra khỏi miệng nam nhân, Dạ Vô Khạng bất giác nắm chặt hai tay.

Ân Tử Khâm tiếp tục: “Dù sao nàng ấy cũng làm vương phi của ngươi gần một năm trời, nể tình xưa nghĩa cũ, ngươi giao Liễu Thường Vân ra, được không?”

Dạ Vô Khạng trong lòng kích động không thôi, nhưng bên ngoài vẫn làm bộ thản nhiên: “Bản vương ngu muội, không biết chuyện tình xưa nghĩa cũ và Liễu Thường Vân thì có liên quan gì nhau?”

Ân Tử Khâm đảo mắt về phía bách tính đang bàn tán xôn xao, nói: “Ở nơi này nói không tiện, nhưng nếu Dạ vương muốn nghe thì ta sẽ nói.”

Dạ Vô Khạng cũng liếc mắt một vòng về phía bách tính, liền nhếch miệng: “Để sư phụ đứng ngoài trời quá lâu rồi, thất lễ, thất lễ!”

Nói xong, hắn liền đứng nghiêng người sang một bên, ý bảo Ân Tử Khâm vào trong rồi nói.

Sau khi đại môn vương phủ vừa đóng kín, Ân Tử Khâm liền lên tiếng: “Ngươi có biết có một loại độc dược mang tên Thất hương huyền đằng đan không?”

Dạ Vô Khạng nhíu mày: “Thất hương huyền đằng đan?”

“Đúng vậy, Dao nhi chính là bị trúng phải loại độc này, mà người hạ độc chính là Liễu Thường Vân.”

Nghe thấy nàng trúng độc, tim Dạ Vô Khạng liền nhói lên một cái, sau đó vẫn là bộ mặt thản nhiên như không: “Ngươi nói là do Liễu Thường Vân hạ độc?”

“Đúng vậy.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Làm sao ta biết không quan trọng, quan trọng là bây giờ ngươi lập tức giao Liễu Thường Vân ra để cứu người.”

“Cứu người?” Dạ Vô Khạng khóe miệng khẽ nhếch: “Sư phụ à, vương phi của ta đã bỏ đi hơn một năm rồi, chẳng lẽ trên đời này lại có một loại độc dược sau khi hạ thì hơn một năm sau mới phát tác sao?”

“Thất hương huyền đằng đan là dùng cực độc của Dạ trùng áp chế, nhưng do lúc chữa trị sử dụng quá nhiều độc tố của Dạ trùng nên bây giờ Dao nhi nàng ấy đã…”

“Đã làm sao?” Ngoài mặt Dạ Vô Khạng vẫn tỏ ra bất động nhưng trong nội tâm sớm đã dậy sóng.

“Tóm lại nếu Dạ vương nể tình xưa thì hãy xin giao ra Liễu Thường Vân.”

Dạ Vô Khạng không đáp, ánh mắt thập phần lạnh lẽo. A Thanh đi theo hắn cũng không phải một sớm một chiều, liền chạy đến Tinh Vân các gọi Liễu Thường Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui