“Cậu nghĩ vậy thật hả?” Anh nhanh chóng bước đến, đặt mông ngồi lên sô pha ở đối diện Việt Trạch, trong mắt toàn là không tán đồng, bọn họ mang người về, tránh cho đối phương bị xác sống ăn vào bụng đã là tận tình tận nghĩa, “Cậu ta chính là người của đội Ngự Phong……”
“Còn có mối quan hệ khó nói với Quân Hạo, cho dù Quân Hạo không để cậu ta vào mắt, tốt xấu gì người ta cũng có danh phận, bên ngoài cũng tỏ vẻ che chở, nếu Quân Hạo tìm tới cửa, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cường đoạt hả?”
Chẳng lẽ những lời đồn đãi trong đội đều là thật? Đội trưởng không có điểm nào phàn nàn lại nhất kiến chung tình với phế vật nổi danh căn cứ? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Minh Huy liền bị chính bản thân chọc cười, sao có thể! Thứ gọi là nhất kiến chung tình có thể dính tới cái tên có bệnh ở sạch này sao?
Vậy thì còn nguyên nhân gì khiến hắn đưa ra loại quyết định này?
Tuy rằng vừa rồi chỉ mới tiếp xúc vài phút, có thể nói anh không chán ghét đối phương nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ vì cậu mà đối đầu với đội Ngự Phong.
“Lời đồn không thể tin được.
” Việt Trạch nói xong câu này liền không nói gì nữa, vẫn tích chữ như vàng, “Quân Hạo nhìn nhầm.
”
Được rồi, không ai có thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của ngài, Minh Huy thầm chửi một câu ở trong lòng, bĩu môi nói, “Thế nào cũng phải giữ cậu ta lại?”
“Ừm.
”
“Có thể nói nói vì sao không?” Minh Huy tiếp tục truy hỏi.
“Trực giác.
”
“……” Đây là lần đầu tiên anh biết, vị đội trưởng này cũng sẽ làm việc theo trực giác, loại khí thế tôi chính là tùy hứng như vậy đó, cậu có thể làm gì tôi khiến Minh Huy nghẹn, không nói được gì.
“Thôi được rồi, tự cậu nghĩ cách đi.
” Biết đối phương là người khó thuyết phục, Minh Huy chỉ thả lỏng người dựa lên sô pha, “Nói ra thì chúng ta cũng đuổi tới đúng lúc, Quân Hạo đang nồng nhiệt với dị năng giả hệ không gian Cổ Thần Xuyên, phỏng chừng cũng không muốn giữ bóng đèn ở bên người, bằng không cậu ta rời căn cứ gần hai người, đội Ngự Phong cũng sẽ không im lặng như vậy.
”