Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư


Anh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn tách trà trong tay, dường như cũng không quan tâm đến Việt Trạch lắm, “Nhưng người chết ngoài ý muốn là một chuyện, có người khác là một chuyện, tên Quân Hạo đó chưa chắc đã nguyện ý nhả ra.


“Cho chút chỗ tốt, cậu ta tự nhiên sẽ đồng ý.


“Tốt xấu gì cũng là một đội trưởng, sao lại vì chút lợi ích mà làm bản thân mất mặt được.


“Quân Hạo gần đây muốn lên cấp ba.


Việt Trạch nói rất thản nhiên nhưng người nghe lại không thể bình tĩnh được như vậy.

“Đó chính là tinh hạch cấp ba mà cậu liều mạng lấy được, cứ đưa ra dễ dàng như vậy vì người kia?” Minh Huy nghẹn họng trân trối chỉ lên lầu.

Không trách anh lại mất bình tĩnh như vậy, nhiệm vụ lần này bọn họ xui xẻo gặp phải một xác sống cấp ba, nếu không phải Việt Trạch may mắn đột phá cấp ba trong trận chiến thì tất cả bọn họ đều chết ở đó, chính là vì như vậy, Việt Trạch vừa thăng cấp còn chưa kịp củng cố đã đối mặt với xác sống cấp ba, đương nhiên không chiếm được chỗ tốt, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, cuối cùng bị trọng thương mới có thể giết được con xác sống kia, lấy được viên tinh hạch cấp ba, trước mắt toàn bộ căn cứ chưa chắc có người lấy ra được ba viên, vị này đến mắt cũng không chớp muốn đưa cho người khác.

“Lúc trước cậu bị thương nặng, hiện tại còn chưa đỡ hơn, sau khi đột phá lại không được củng cố, viên tinh hạch đó vừa lúc có thể giảm bớt thương thế của cậu.

” Minh Huy như bị thái độ không sao cả của Việt Trạch chọc giận, ngữ khí nặng nề hơn không ít.

Việt Trạch nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Xác sống có rất nhiều.

” Ngụ ý, tinh hạch không có có thể kiếm lại.

Minh Huy đang muốn khuyên bảo tiếp thì trên lầu bỗng truyền tới một tiếng vang lớn.

Rầm —— rồi sau đó là một tiếng kêu thảm thiết:
“Aaa!”
Việt Trạch quay đầu nói với Minh Huy: “Đi lên nhìn xem.


“Thật đúng là phiền toái ,à, tắm rửa một cái cũng có thể gây ra nhiều động tĩnh như vậy….

.

” Minh Huy đang bị Việt Trạch làm khó chịu, đặc biệt là đầu sỏ gây ra nhiều việc như vậy, trong miệng càu nhàu mãi, vội vàng lên lầu, đến trước cửa phòng tắm, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt cũng giảm đi phân nửa, treo gương mặt tươi cười lên, đầu tiên là gõ gõ cửa, Minh Huy bày ra tính tình ôn nhuận, nho nhã trước người ngoài.

“Trác tiên sinh, cậu không sao chứ? Có cần hỗ trợ không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui