Tu giả cầu tinh, từ trước đến nay chỉ lấy một linh căn để tu luyện, linh căn càng nhiều, khó khăn càng lớn.
Ngũ linh căn, có thể nói là tập hợp những linh căn phù hợp với cơ thể nhất, tuy có thể cảm thụ linh khí của trời đất, lại có đủ chủng loại, dẫn tới linh căn mỏng manh, nếu muốn tu luyện cả năm loại, cả năm loại linh căn đều phải đạt tới tiêu chuẩn mới có thể khám phá một cửa, cách tu luyện này tuy khó khăn nhưng có thể thực hiện, chỉ là….
.
Rốt cuộc cũng có hy vọng hơn vô linh căn, chỉ cần có thể nhìn thấy hy vọng, cho dù phải chịu cực khổ, tra tấn mà người thường không chịu được thì có làm sao?
Chước Hoa nhìn ấn ký màu xanh lục trên ngón áp út, cong môi nở một nụ cười thật xán lạn, cả người không che được sức sống và hy vọng, đó là sức sống mãnh liệt của người đã từng nhận hết khuất nhục, ẩn nhẫn nửa đời, là cảm giác nóng lòng muốn thử, muốn chứng minh bản thân.
Hiện tại, tất cả đều thay đổi.
“Tôi nói này, tên nhóc kia tắm lâu như vậy còn chưa đi ra, sao lại chậm chạp như đàn bà vậy?” Minh Huy dựa trên sô pha, hai chân bắt chéo, nhìn như bất động thanh sắc nói một câu, sau đó trộm quan sát biểu tình của Việt Trạch.
Việt Trạch tính tình cũng như tên, ngoan cố như lừa già, cách biệt với kiên nhẫn, chán ghét phiền toái.
Ngoài dự đoán cũng như trong dự kiến, trên mặt Việt Trạch không có biểu tình gì, chỉ là bàn tay nâng tách trà hơi dừng lại một chút, “Tích góp thời gian dài như vậy, là chuyện đương nhiên.
”
“Phụt….
” Minh Huy vừa uống cạn một ly trà liền phun ra, ngẩng đầu không dám tin nhìn đoàn trưởng của mình, thầm nghĩ: Xong rồi, khối băng ngàn năm còn biết nói giỡn, lợi hại như vậy? Chậc chậc, điềm xấu xuất hiện rồi.
Đây là thú vui ác tính của nhân loại, Minh Huy rõ ràng biết theo tính tình kia của Trác Hoa, anh không có ý tưởng gì với cậu nhưng lại không ngại xem náo nhiệt của đồng bọn, giống như hận không thể khiến hai người sinh ra gì đó, ngẫm lại cũng phải, vạn tuế ra hoa, xác thật rất thú vị.
Việt Trạch không nói những tính toán trong lòng ra, nhìn vệt nước trên sàn, cau mày nói: “Lau khô.
”