Nghĩ lại thì về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ, nếu Trác Hoa ngay từ đầu xuất hiện ở trước mặt anh với bộ dáng này, anh chưa chắc sẽ nhìn lâu như vậy nhưng cố tình lần đầu tiên gặp mặt, cậu ở trong bộ dạng chật vật bất kham như thế, trong lòng đã thầm dán một cái nhãn xấu xí lên người cậu, giây lát sau lại biến thành tuyệt thế mỹ nhân, đối lập mãnh liệt như thế, cho dù là ai cũng nhìn đến nghẹn họng trân trối cho rằng mình gặp quỷ rồi, đương nhiên cũng có không ít kinh diễm, không tin vào mắt mình.
“Nhanh như vậy đã tắm xong rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Huy liền hận không thể tự vả cái miệng rộng của mình một cái, cho dù là không tìm ra chủ đề khác để nói chuyện thì cũng đừng nói lời cứng nhắc gây mất mặt như vậy chứ.
“À, bộ quần áo này là làm theo vóc người của đội trưởng, cậu mặc vào có chút lớn, là do tôi sơ sót.
” Minh Huy vẫn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ổn trọng thường ngày.
“Không ngại.
” Chước Hoa vẫy vẫy tay chôn trong tay áo, đã quen mặc quần áo dày cộm, tay áo dài một chút càng khiến cậu có cảm giác an toàn hơn.
Nhưng quần áo hiện đại dù sao cũng không phải đạo bào tiên phong đạo cốt quen thuộc ở đại lục Thanh Minh, cái phất tay này của cậu càng có vẻ buồn cười, cả người thêm phần hoạt bát nghịch ngợm, cậu chắp tay nói, “ n tặng y phục của Minh huynh, Chước Hoa xin ghi khắc trong lòng.
”
Minh Huy bị động tác lẫn cách nói chuyện như cổ nhân của cậu chọc cười, “Nếu Trác Hoa tiên sinh, lớn lên…… Tuấn dật như vậy, hà tất gì phải làm mặt mày xám tro như thế, nếu cậu sớm để lộ gương mặt này ra, nói không chừng Quân Hạo không tìm người thì cũng tìm xác.
” Rốt cuộc là một quân sư của cả một chiến đoàn, chỉ nói vài câu là có thể chữa cháy được, bắt đầu thăm dò.
Quân Hạo……
Chước Hoa nhạy bén bắt được cái tên người này, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, huyệt Thái Dương bỗng có chút đau đớn, cậu không khỏi nhíu mày, có lẽ là ký ức mà chủ nhân thân thể này lưu lại.