Chẳng lẽ là anh đã đoán sai, người bạn tốt này của anh là nhìn trúng Chước Hoa thật? Chẳng trách anh nghĩ nhiều, tính tình Việt trạch tuy bá đạo, nhưng luôn là người cẩn thận, từ trước đến giờ vẫn luôn sống có mục tiêu, chưa từng thấy hắn làm chuyện gì vô duyên vô cố.
Trên đường đụng phải vài người, thấy hai người, đặc biệt là mỹ thiếu niên đi sau lưng Minh Huy, đều hít hà một hơi, trừng lớn mắt, dáng vẻ như đi nhầm phim trường, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì người đã đi xa, vật tư không thèm cất mà lập tức đi theo, Minh Huy trừng thế nào cũng không cắt được mấy cái đuôi nhỏ đó, rốt cuộc, bát quái của đội trưởng là ngàn năm có một, ngộ không thể cầu.
Chước Hoa đối với những tầm mắt đó như không phát giác, chỉ cúi đầu nhắm mắt theo đuôi Minh Huy phía trước, không ai biết trong lòng cậu lúc này là “Sóng gió” quay cuồng.
Tu Di Giới, trên tay người đàn ông kia lại đeo Tu Di Giới! Vừa rồi khi Việt Trạch thả tách trà xuống, cậu thấy được Tu Di Giới trên ngón út của hắn.
Tu Di Giới từ ngày có được nó cậu liền giấu trong cơ thể, cơ thể cậu lại vì tự bạo mà biến thành cát bụi, sao Tu Di Giới lại xuất hiện ở chỗ này, xuất hiện ở trên tay người đàn ông kia?
Nếu nơi này không phải là đại lục Thanh Minh, sao cậu lại trọng sinh ở nơi này, chẳng lẽ có quan hệ với Tu Di Giới? Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp?
Mày đẹp gắt gao nhăn lại, trong đầu Chước Hoa là đủ loại suy nghĩ không ngừng quấn quanh, cuối cùng biến thành một cuộn chỉ rối mù, không rõ manh mối.
Bởi vì chỉ nhìn nhiều hơn một cái liếc mắt kia, những chuyện tưởng chừng đã nghĩ thông lại bắt đầu rối loạn.
Cảm giác tò mò ngứa ngáy ruột gan làm cậu muốn tìm hiểu hết thảy nhưng biết phải làm như thế nào? Trong lòng có rối rắm lại không muốn đối phương pháp hiện, không đề cập đến mục đích của cậu ở đâu, còn lại xem như tùy ý.
Trước cứ lưu lại, hành sự tùy theo hoàn cảnh.