"Tôi thấy quần áo trên người cậu cũng không vừa người, mua quần áo ở chỗ này đi.
" Quần áo nhà này mặc dù khó coi, thế nhưng loại thời điểm này có mặc là đã không tệ rồi, người này sẽ không phải còn xoi mói đó chứ.
"Không cần, cái này có thể mặc.
" Cậu hiện tại thân không có vật gì, ngay cả bộ quần áo trên người này cũng là của người khác, mua đồ ắt phải tốn linh thạch tài vật, làm sao cậu lấy ra được, cho dù lấy ra, cũng không nên lãng phí ở phương diện này.
Cậu lo lắng về điểm cống hiến sao?" Đứa bé kéo đồ trang sức hình xương cốt treo trên cổ: "Vừa rồi anh Minh Huy chuyển cho tôi hai trăm điểm cống hiến, cậu tiết kiệm một chút là có thể mua rất nhiều đồ.
"Không! " Lời từ chối nói được một nửa, trong mắt Chước Hoa hiện lên nghi hoặc, lôi kéo đứa nhỏ đi tới quán nhỏ kia, làm bộ làm tịch chọn nửa ngày, chỉ vào vật thể bất quy tắc màu đen được đặt ở trong góc, giống như tùy ý hỏi: "Chủ quán, cái này bán thế nào?"
Trang Diễn nhìn theo ngón tay mảnh khảnh tái nhợt kia, vật thể không rõ đen thui lọt vào tầm mắt, đứa bé nhíu mày, muốn xù lông: "Cậu nói cái gì?!"
"Đổi một thứ mà trung tâm chất thành núi sầu không có nơi xử lý, nhóm lửa còn không chọn được, vậy mà cậu còn muốn tiêu điểm cống hiến để mua, đồ phá của!"
Tất cả những gì đứa bé mắng đều là anh trai cậu ta bình thường hay mắng, cũng là cảnh tượng cúi đầu nghe dạy dỗ, nhưng nhân vật đã thay đổi, cảm giác hoàn toàn bất đồng, không khí cũng mới mẻ, bầu trời cũng đều trở nên sáng sủa hơn có phải hay không? Trách không được anh trai cậu ta không có việc gì làm liền thích thuyết giáo giảng kinh với cậu ta, nhưng cặp mắt to càng ngày càng sáng kia là chuyện gì xảy ra vậy, đã nói tôi thuyết giáo còn cậu nghe giáo huấn, biết sai thì sửa quay đầu là bờ còn lập địa thành Phật đây? Còn có thể vui vẻ chơi đùa?
Có mắt không tròng! Bên Chước Hoa cũng ở trong lòng mắng to, thất giai linh dược Ô Linh Sâm lại lấy ra nhóm lửa! Điều này làm cho tu sĩ "nông thôn" cha không đau không mẹ không yêu ngay cả linh dược cấp năm cũng chưa từng thấy qua sao có thể nhẫn nhịn? Có mắt không thấy linh dược, một đám mãng phu! Nhưng ngẫm lại số chất thành núi cũng đếm không hết, mấu chốt là linh dược cao giai không ai tới cướp, trong nháy mắt Chước Hoa cảm giác mình đã được chữa khỏi, hay cho một đám mãng phu!