Cái gọi là buồn bực bùng nổ, ngẫm lại thiếu niên thiên tài tu luyện mất sớm trên Thanh Minh đại lục, xuất thế tức là địa bảo bị thiên tài tranh mua, còn có tu sĩ mang bảo vật đột tử ở đỉnh núi kia, đủ loại như thế không chỗ nào không nói rõ làm người phải khiêm tốn, thứ tốt nhất định phải gắt gao che chở ở trong tay mình!
Cho nên cho dù nội tâm Chước Hoa vạn mã phi nước đại sóng lớn mãnh liệt, thì trên mặt vẫn như cũ gió êm sóng lặng không lọt chút nào, vươn tay ra thuận thế cầm lấy hai cục "mụn đen" to như hạt dẻ trên sạp, vuốt ve như ra dáng, làm như vô tình hỏi cậu bé: "Đổi ở chỗ nào trong trung tâm thế?"
Xúc cảm trong tay cứng rắn, mắt thấy cũng rất không có chỗ gây chú ý, lấy linh lực dò xét cũng không đạt được gì, có thể nói là không thể bình thường hơn, trăm năm qua cũng không có phương pháp phân biệt, nhưng không biết vì sao, vừa rồi xa xa quan sát thì thứ này liền mơ hồ hấp dẫn cậu, lúc này cầm ở trong tay, cảm giác khát vọng kia càng khẩn cấp hơn, tựa như hung thú trong ngực bắt đầu gào khóc đòi ăn, nó gào thét, khát vọng thôn phệ linh khí.
Trong lòng mơ hồ có một âm thanh nói cho cậu biết đây chính là Ô Linh Sâm đã sớm tuyệt tích của Thanh Minh đại lục, cậu ma xui quỷ khiến tựa như thật sự cảm giác được dưới lớp vỏ ngoài cứng rắn này là linh khí nồng đậm có thể so với một trăm linh thạch thượng phẩm.
Mà chỗ trân quý của Ô Linh Sâm chính là linh khí thuần túy không lẫn tạp chất, so với đan dược phụ trợ tu luyện mà nói, nó không có đan độc! Cái này có nghĩa chỉ cần không chống đỡ đến nỗi gân mạch đứt gãy bạo thể mà chết thì căn bản không cần lo lắng đan độc chất lắng, có thể không hề hạn chế hấp thu, đây là khái niệm gì chứ?
Sau khi vui mừng cực hạn, Chước Hoa lại bình tĩnh lại một cách quỷ dị, cùng sinh ra cảm giác đối lập mãnh liệt chính là đứa bé bên cạnh vẻ mặt khinh bỉ.