Cái này đã thành chấp niệm của cậu, vì thành toàn một đường chấp niệm này, cậu cũng không thiếu kiên nhẫn và kiên trì.
Trong không khí đã không còn dấu vết linh khí nồng đậm vừa rồi, quả thật là một hơi liền tan, chỉ tiếc lấy trạng thái hiện tại của cậu ngay cả một hai phần mười cũng chưa chắc có thể hiểu rõ, không thể vận dụng tối đa, thật sự đáng tiếc.
Cũng may tốt xấu gì cũng chứng thực được "nấm thi" này chính xác là Ô Linh Sâm, Chước Hoa nhìn một cái mụn đen còn lại trong tay, suy nghĩ một chút rồi vẫn thu lại, hiện tại dùng Ô Linh Sâm này không khác gì phung phí của trời, đợi ngày sau tu vi thâm hậu một chút, lại dùng cũng không muộn.
Lúc này, trên ngón áp út tay trái chợt truyền đến một cảm giác đau rát, cậu giơ tay nhìn kỹ, chỉ thấy hoa văn màu sắc giữa ngón tay tươi đẹp, hai phiến lá cây giống như là sống, mơ hồ có thể thấy được lưu quang tỏa ra, trong lòng Chước Hoa cứng lại, trong thân thể không thể khống chế tình huống không biết làm cho cậu nhịn không được tóc gáy sau lưng đứng thẳng, nỗi sợ hãi không tên từ đáy lòng dâng lên, mỗi một đơn vị toàn thân đều đang kêu gào cảnh giác.
Ngay khi cậu muốn dò xét linh thức khác thường trên tay, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa nặng nề.
Chước Hoa theo bản năng rút tay trái vào ống tay áo, mạnh mẽ ngẩng đầu, một hồi nghĩ mà sợ, cậu lại không phát hiện có người tới gần!
Sau khi Việt Trạch gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh, mặt không chút thay đổi giơ tay lên khóa cửa một chút, cửa bị Chước Hoa hao hết tâm tư mới khóa lại được cứ như vậy xoạch một cái, mở ra.
Chước Hoa đang muốn xuống giường đi mở cửa, nghe tiếng hoảng hốt.
Quần trên người vốn không vừa người, ống quần xắn lên ở trên giường đã sớm lỏng lẻo rớt ra, sốt ruột, chân giẫm lên ống quần cũng không phát hiện, trọng tâm bất ổn, nhào về phía trước.
"A——"
Phàm là một nhân loại bình thường, đụng phải loại mỹ nhân sáng loáng yêu thương nhung nhớ này đều phải vượt quá bản năng đi nhanh vài bước đến làm một anh hùng cứu mỹ nhân chứ?
Chước Hoa xui xẻo, đụng phải Việt Trạch, hắn cũng không phải là một nhân loại bình thường, người ta không chỉ không đón người, còn cau mày lui về phía sau một bước, giống như sợ bị ảnh hưởng đến góc áo, nhiễm vi khuẩn.