Chước Hoa ở trong không trung mất trọng lượng nhanh chóng phản ứng lại, tìm đúng trọng tâm, mạnh mẽ dùng lực, thân trên đang nghiêng về phía trước lấy tư thế kỳ quái ngã về phía sau, thuận thế đứng thẳng lên.
Bởi vì dùng sức quá mạnh nên cả người hướng về phía sau ngã mấy bước nhỏ mới nguy hiểm dừng lại.
Một vật gì đó nhét trong ngực lại mượn quán tính vừa rồi từ trong quần áo thoát ra, vẽ một đường parabol tiêu sái, trực tiếp chạy như bay về phía Việt Trạch đang đứng ở trước giường thờ ơ lạnh nhạt.
Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, lời này nói không sai, Việt đoàn trưởng thấy chết mà không cứu lập tức gặp phải báo ứng nguy cấp.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng, Chước Hoa trừng to mắt, nhìn người đàn ông kia đưa tay lấy xuống "khăn" đắp trên mặt hắn, sau đó, thế nhưng cậu thấy được tức giận ở trên khuôn mặt không chút thay đổi, đang lúc cậu nghi ngờ, sắc mặt giận dữ kia lại nhanh chóng biến thành chán ghét, khinh bỉ.
Không phải là một cái khăn thôi sao, sao người này lại nhỏ mọn như vậy, cậu không được tự nhiên nắm chặt quần áo bó sát người, lúc sờ đến đùi trơn trượt, cặp mắt kia mới trừng lớn hơn nữa.
Quần của cậu khi nào thì rớt mất, đi đời nhà ma!!
Việt Trạch lấy thứ che trên mặt ra, đập vào mắt chính là cặp đùi trắng bóng cùng với con chim nhỏ run lẩy bẩy ở giữa, hắn nhíu mày nhìn kỹ lại, vẫn còn trọc lông.
Không biết liêm sỉ, sau khi hắn đánh dấu thiếu niên trước mặt này, không biết như thế nào lại ma xui quỷ khiến giương mắt liếc xéo đối phương một cái, lạnh lùng mở miệng: "Dụ dỗ người khác, vẫn nên mặc quần lót thì tốt hơn.
Nói xong giơ tay lên liền đem đồ vật trong tay đắp lên mặt Chước Hoa, lấy đạo người trả lại thân người, Chước Hoa thề cậu nhìn thấy đầy vẻ ghét bỏ ở trong mắt đối phương.
Chờ cậu luống cuống tay chân xách quần lên, tiếp được "khăn" từ trên đầu rơi xuống, lại ngẩng đầu, người nọ đã sớm không thấy bóng dáng đâu, trên ngăn tủ nhỏ đầu giường có thêm một chậu "cầu gai", người nơi này hình như là gọi nó là xương rồng.
Cậu nghiêng đầu nhìn "khăn" trong tay, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Quần lót! Lót?