Là ý thức mà cơ thể này còn lưu lại đang dần dung hợp với cậu sao?
Chước Hoa cau mày, có chút bực bội nhấc đầu, vừa thấy người nọ đưa mông, đưa lưng về phía cậu, hai chân khẽ cử động, kéo mảnh vải nhỏ che mông lại, cậu liền bừng tỉnh, thì ra miếng vải đó là dùng như vậy.
Cậu cúi đầu nhìn giữa hai chân, không biết vì sao, chim nhỏ tự do bay lượn và trứng trứng lạnh căm căm không chịu trói buộc lúc này lại cảm thấy cực kỳ không an toàn.
“Đi thôi.
” Động tác Việt Trạch cực kỳ lưu loát, vừa rồi hắn vẫn còn dẩu mông mặc quần lót, lúc này đã mặc xong quần áo, nhân mô cẩu dạng đứng ở trước mặt cậu.
Chước Hoa đứng lên, trứng trứng liền treo trên không, cậu nhíu mày, chần chờ lẩm bẩm nói với người nọ, “Có thể chờ tôi trong chốc lát không?” Nói xong, như sợ đối phương cự tuyệt mà vội vàng trở về phòng, sau khi đi còn không quên đóng cửa lại.
….
Minh Huy tựa đầu lên xe như suy tư gì đó, lông mày vểnh cao ngất hiển nhiên là đang thấy bực bội, có người không có mắt, duỗi tay qua gác lên vai anh:
“Sao hôm nay lão đại lại đến muộn như vậy? Tôi nghe nói tiểu mỹ nhân kia ở trong phòng của anh ấy, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chỉ mong lão đại không học theo cổ nhân, quân vương từ đây bất tảo triều…… Ai u, hít….
Cậu xuống tay nhẹ chút không được hả?”
Lưu Ngạn Xương, cũng chính là lão đàn ông dáng vẻ lưu manh nói chuyện này che ngực bị đánh không nhẹ, hít lạnh.
“Miệng sạch sẽ một chút, ông đừng nghĩ ai cũng như ông, trong đầu toàn là phế liệu màu vàng!” Bực bội trong lòng Minh Huy không gì phát tiết chỉ đành phải quát lớn trút giận.
Lão Lưu ăn đau cũng không tức giận, vẻ mặt lấy lòng cười như hoa cúc, đang muốn trêu đùa thêm vài câu, tầm mắt quét lên lầu, liếm liếm môi, ngậm miệng.
Đội ngũ phía sau vốn ríu rít cũng an tĩnh lại, so với dùng điều khiển tắt tiếng còn nhanh hơn, Minh Huy vừa nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên cách đó không xa là Việt Trạch đang đi về phía họ.