Lại thấy, phía sau hắn còn có một cái đuôi nhỏ đi không xa không gần, thấy rõ khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của cái đuôi nhỏ kia, mày càng nhăn sâu hơn.
Anh nhìn Việt Trạch, trong mắt toàn là không tán đồng: “Chúng ta lần này là nhận nhiệm vụ nguy hiểm đến mức C+, Trác Hoa vừa mới kích phát dị năng, đi theo không an toàn.
”
Việt Trạch giương mắt quét người ở bên cạnh xem có chút thất thần nói: “Cậu ta đi theo tôi.
” Thấy người đến đông đủ, hắn nhấc chân đi đến chiếc xe ở đầu đoàn người, Chước Hoa cong môi cười chào hỏi với Minh Huy, lại lặng lẽ làm mặt quỷ đáp lại Trang Diễn, sau đó xoay người nhảy nhót đuổi theo Việt Trạch.
“Lại đây lái xe.
” Việt Trạch ngồi ở ghế phó lái, thấy Minh Huy còn thất thần ở đằng kia, nhíu mày hô lớn gọi cậu ta lại, tựa hồ không hiểu đám người này hôm nay bị làm sao, Minh Huy trợn trắng mắt đi tới.
Những người còn lại tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, thấy trong mắt đối phương toàn là khiếp sợ mới thấy cân bằng một chút, lời đồn trong đội vậy mà là thật! Đội trưởng thật sự coi trọng tiểu tình nhân của Quân Hạo, không thấy phó đội trưởng được đội trưởng coi trọng nhất cũng ăn mệt sao?!
Đội ngũ sớm có vị trí cố định, xe việt dã qua chỉnh sửa, cơ bản có thể ngồi năm người, Chước Hoa cứ như vậy bị bỏ ở ngoài xe, mở to mắt, sững sờ nhìn hộp sắt hình thù kỳ quái ở trước mặt.
Việt Trạch cau mày, hiển nhiên là không nghĩ tới vấn đề này, lúc này chỉ có hai chiếc xe ra ngoài nhận nhiệm vụ, thiếu niên lại cần phải đặt ở dưới mí mắt hắn, hắn nhìn đùi của mình, lại nhìn thiếu niên ở bên ngoài, mím môi, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
Việt Trạch cau mày, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới vấn đề này, lần này làm nhiệm vụ tổng cộng có hai chiếc xe, thiếu niên này lại nhất định phải đợi ở ngay dưới mắt hắn, hắn nhìn đùi mình, lại nhìn thiếu niên bên ngoài, mím môi, trong mắt mang theo ghét bỏ.
Cũng may Trang Diễn ngồi ở phía sau không chịu nổi cặp mắt to tội nghiệp kia, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Trác Hoa, cậu ra phía sau ngồi đi, hai chúng ta gầy, chen chúc một chút hẳn là có thể ngồi được.
Cục diện bế tắc vừa bị phá vỡ, mấy người phía sau lập tức tự sửa thành cách ngồi một trước một sau, Trang Trọng lại trực tiếp ôm nửa người Trang Diễn vào trong ngực, quả thật trống ra một khoảng không gian có thể miễn cưỡng ngồi vừa một người.
Chước Hoa nhìn cậu bé rồi cười cảm kích, cúi đầu chui vào trong xe, ngồi bên cạnh Trang Diễn, bên kia là cửa sổ xe nửa trong suốt.
Sau khi xe chạy, cảnh vật xuyên thấu qua cửa sổ xe nhanh chóng xẹt qua tầm mắt, trong lòng Chước Hoa âm thầm cảm thán cái hộp sắt này tinh diệu, lại mơ hồ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, giống như điều này căn bản không cần thiết khiến cho cậu ngạc nhiên.