Hôm nay bầu không khí trong xe không hiểu sao lại ngưng trệ, ngày xưa dù cho có đoàn trưởng làm tên phá hỏng bầu không khí vô địch thì tốt xấu gì cũng có có đoàn phó giảm xóc có thể náo nhiệt một chút, hôm nay không biết tại sao mà đoàn phó từ trước đến nay thích làm ầm ĩ từ trên xe lại một chữ cũng không nói, anh ấy không nói, ba người còn lại lại càng không dám nói, bầu không khí trầm mặc và xấu hổ nói không nên lời.
"Meo meo~"
Một tiếng mèo kêu vang dội phá vỡ sự ngưng trệ của xe, phản ứng đầu tiên chính là Trang Diễn đang dựa một nửa vào người Trang Trọng, cậu ta mở to mắt sững sờ trong nháy mắt, sau đó cúi đầu thò tay móc vài cái dưới ghế, ánh mắt cong cong, hưng phấn bắt ra một cục bột trắng: "Tên này vậy mà cũng lén đi theo.
"
"Hả?" Thanh niên ngồi ở ngoài cùng bên phải, tên là Lục Văn Bác, chỉ thấy anh ta kinh ngạc nói: "Vừa rồi cũng không thấy nó đi lên, không phải là đã sớm lén lút đi lên chờ từ trước rồi đó chứ, nhóc con này thật đúng là thành tinh rồi.
"
Là Bánh Trứng à?" Minh Huy nói câu đầu tiên khi lên xe, Việt Trạch từ lúc lên xe đã nhắm mắt dưỡng thần cũng nghe tiếng quay đầu lại, Chước Hoa ngẩng đầu vừa vặn đụng phải cặp mắt sâu thẳm kia, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà lại thấy được sự sung sướng từ trong đôi mắt đen kịt này.
Hắn thích mèo?
Suy đoán này mới vừa dâng lên, liền thấy phía trước có một tấm thủy tinh trong suốt nâng lên ngăn cách trước sau thành hai không gian.
Chước Hoa: "!
Người đàn ông kia đã sớm quay đầu lại, từ góc độ này nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy nửa người hắn, còn có đường cong nửa cái cằm kiên nghị cương trực giống hệt như con người hắn kia, Chước Hoa nhìn tấm gương này cũng không tinh tế lắm, tầm mắt lại ngoài ý muốn bị hấp dẫn mà xuất thần, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình hình vừa mới nhìn thấy ánh sáng từ người đàn ông, cậu bèn nhanh chóng dời tầm mắt trở về, vành tai nóng lên từng đợt khiến cậu tự dưng đỏ mặt.