Nếu quyết định đêm nay phải đi, Thẩm Quan Lan sẽ không có thời gian để lãng phí nữa.Hắn bàn bạc với Từ Yến Thanh, nếu như ngay bây giờ lập tức đi Bắc Bình có thể sẽ bị người trong nhà tìm thấy. Vì vậy bọn họ sẽ ngồi thuyền đến Thường Hội trước, sau đó mới đổi sang xe lửa đến Trùng Khánh và sống ở đó một thời gian ngắn. Nhưng thuyền đến Thường Hội cũng phải đi mất hai ngày, hắn hỏi Từ Yến Thanh có bị say sóng hay không.
Từ Yến Thanh lắc lắc đầu.
Thẩm Quan Lan yên tâm rồi, hắn để Từ Yến Thanh nghỉ ngơi trước rồi tự mình sẽ đi sắp xếp mọi việc. Mặt khác cũng phải dặn dò Ly Nhi chuẩn bị kỹ càng hành lý, hai người họ sẽ đưa nàng đi cùng.
Từ Yến Thanh có chút lo lắng nhìn hắn, nói chậm rãi từng chữ: 【Cậu cả đêm không ngủ rồi, có chịu nổi không?】
Thẩm Quan Lan hôn y một cái, lau đi nước mắt còn vương trên hàng lông mi của Từ Yến Thanh, nói: “Chỉ cần nghĩ đến việc từ sau đêm nay trở đi có thể chân chính cùng anh ở bên nhau, tôi đã cảm thấy rất phấn chấn rồi, không cảm thấy mệt một chút nào.”
Mặt Từ Yến Thanh đỏ lên, dời tầm mắt sang bên cạnh. Thẩm Quan Lan biết bây giờ y không tiện nói chuyện, đã hát cả một đêm cần phải được nghỉ ngơi, hắn liền ôm lấy người kia nằm xuống, cùng Từ Yến Thanh nằm một lúc đến khi y ngủ mới đứng dậy, đi ra ngoài cửa tìm Ly Nhi.
Ly Nhi nghe hắn nói về kế hoạch này xong, trợn mắt há miệng vì khiếp sợ, hồi lâu cũng không nói ra được một chữ nào.
Thẩm Quan Lan nói nhỏ: “Đừng để cho bất kỳ ai phát hiện ra, ngay cả Tú Oánh cũng không được nói.”
Ly Nhi dùng sức gật đầu, trong đôi mắt cuối cùng cũng ánh lên vẻ mừng vui. Nàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, mỉm cười sung sướng: “Quá tốt rồi Nhị thiếu gia, nô tỳ trước đây còn lo cậu là kẻ bạc tình đấy.”
Thẩm Quan Lan bất đắc dĩ nói: “Hai người đều không chịu nghe ta giải thích, anh ấy đã như vậy mà cô cũng như vậy, điều này đối với ta thật sự rất không công bằng. Sau này nếu anh ấy còn hiểu lầm ta nữa, cô nhất định phải tin tưởng ta, giúp ta khuyên nhủ anh ấy, đã hiểu chưa?”
Ly Nhi vui lắm nên chỉ biết cười khúc khích, gật đầu đồng ý.
Thẩm Quan Lan dặn nàng phải cẩn thận một chút, sau đó trở về phòng rửa mặt rồi chuồn ra ngoài.
Hắn muốn đi tìm Giang Phong nhờ hỗ trợ.
Giang Phong còn đang trong giấc mộng thì bị hạ nhân đánh thức, nói Thẩm Nhị thiếu gia đến.
Cậu ta ngáp một cái, vừa vén chăn lên đã thấy có người đứng sau hạ nhân, gương mặt người kia tiều tụy như thể đi chơi gái cả đêm không ngủ, thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời lên.
Giang Phong bảo hạ nhân kia đi ra ngoài, bất mãn nói: “Có chuyện gì mà sáng sớm ra đã đến? Tôi mới ngủ chưa được bao lâu đây này.”
Thẩm Quan Lan cũng không để ý đến oán trách của cậu ta, hắn ngồi xuống giường nhỏ giọng nói lại kế hoạch với Giang Phong.
Giang Phong ngay lập tức tỉnh táo lại vì giật mình, cậu ta nắm chặt vạt áo của Thẩm Quan Lan, mắng: “Con mẹ nó cậu điên thật rồi?! Chuyện chạy trốn như vậy mà cũng dám làm sao?”
Thẩm Quan Lan đẩy tay cậu ta ra, giải thích: “Tôi đã nghĩ rất kỹ cả đêm qua rồi, nếu cậu thật sự là anh em của tôi thì đừng khuyên tôi nữa.”
Thấy hắn không có một chút nào như là đang hành sự lỗ mãng, Giang Phong đành phải lùi một bước, nói: “Vậy cậu có nghĩ khi hai người đồng thời biến mất như thế, cha cậu sẽ không nghi ngờ à. Cả nhà cậu đều biết chuyện cậu muốn đi Bắc Bình, cậu cũng không sợ bọn họ theo đến tận đó sao?”
“Tôi đã nghĩ rồi, vì thế sẽ dẫn Yến Thanh đến Trùng Khanh sống một thời gian trước đã, để anh ấy yên ổn rồi nói sau.”
Nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Quan Lan, Giang Phong không thể làm gì hơn ngoài lắc đầu: “Tôi thật sự không biết nên nói là cậu to gan hay là quá kích động nữa, thích một người mà cậu có thể làm được đến như vậy sao. Quan Lan, cậu có cần bình tĩnh lại rồi suy nghĩ kỹ càng hơn hay không? Mẹ Tư của cậu đáng để cậu không màng đến hết thảy?”
Thẩm Quan Lan lần này không nổi nóng lên giống như trước nữa, hắn bình tĩnh nhìn Giang Phong, nói: “Mẹ tôi tự mình sắp xếp chuyện kết hôn của tôi, là con gái của một người dì họ. Hôm qua cô ta đã đến nhà tôi rồi, nửa năm sau sẽ chính thức kết hôn.”
“Nếu cậu không hài lòng thì từ chối đi không phải được rồi sao? Đại ca cậu cũng đã lập gia đình đâu, có thể thấy người nhà cậu căn bản cũng không ép buộc chuyện kết hôn của hai người cơ mà.” Giang Phong phản bác.
“Tôi có thể phản kháng, thế nhưng Yến Thanh vẫn phải chịu khổ. Cha tôi coi anh ấy thế thân của mẹ Cả đã mất, ép anh ấy mặc trang phục diễn phải hát cả đêm không được nghỉ ngơi, đến buổi sáng anh ấy một chữ cũng không phát ra được.”
Thẩm Quan Lan ngừng lại một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu: “Cậu không biết đó thôi, mỗi lần nhìn thấy anh ấy phải chịu khổ như vậy, tôi lại thấy mình thật vô dụng. Trước đây tôi chưa từng cảm thấy cái nhà này hóa ra lại ngột ngạt đáng sợ như vậy, bây giờ tôi thật sự… không biết nên nói thế nào. Có thể trên lập trường của mọi người, tôi thật sự bị điên rồi nhưng bản thân tôi biết mình đang làm gì, tôi rất tỉnh táo.”
Giang Phong nghe đến đây cũng không biết có thể nói gì được nữa.
Trước đây Thẩm Quan Lan thường là dạo chơi giữa vạn bụi hoa, nhìn như ôn nhã lễ độ nhưng lại không chịu dừng bước vì bất kỳ người nào. Lúc đó cậu ta cảm thấy, là vì Thẩm Quan Lan còn chưa thông suốt, chưa gặp được người khiến hắn thật lòng rung động.
Giang Phong không chỉ nghĩ qua một lần, cậu ta muốn đợi đến ngày cái tên này phải lòng ai đó để cười nhạo một phen. Chỉ là không nghĩ tới, khi cái ngày đó thật sự đến, cậu ta làm thế nào cũng không cười được.
Giang Phong thở dài, đấm một cái vào bả vai Thẩm Quan Lan, nói: “Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi, vậy tôi cũng không còn gì để khuyên nữa. Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?”
Thẩm Quan Lan cười nói: “Tôi tới đây cũng chính là vì muốn tìm cậu nhờ hỗ trợ đó. Tôi không tiện lộ diện đi thuê thuyền, cậu thuê giúp tôi một chiếc nhé, hai giờ đêm này lên thuyền ở bến tàu phía Nam.”
“Không thành vấn đề. Còn gì nữa không?”
“Cậu có thể giúp tôi chăm sóc cho Tuyên Chỉ được không?”
Giang Phong ngạc nhiên, nói: “Tuyên Chỉ làm sao vậy?”
“Tôi chỉ có thể mang Ly Nhi đi theo thôi. Tuyên Chỉ là người vẫn luôn hầu hạ cho tôi, tôi sợ cậu ta ở lại nhất định sẽ phải chịu tội, vì vậy mới muốn nhờ cậu thu nhận cậu ta.” Thẩm Quan Lan trịnh trọng nói.
Giang Phong xoa mặt mình, nói để Thẩm Quan Lan yên tâm: “Tôi sẽ sắp xếp một chỗ thích hợp cho Tuyên Chỉ, bảo đảm cậu ta không cần lo đến miếng cơm manh áo.”
Thẩm Quan Lan vỗ vai Giang Phong, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu.”
Giang Phong cười nhạo hắn: “Muốn khóc thì khóc đi, cậu đi lần này cũng chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại nữa. Cậu phải chăm sóc mẹ Tư cho tốt, đừng để anh ấy chịu khổ nữa. Cũng tự phải biết để ý đến bản thân, có gì không ổn phải gọi cho tôi. Người anh em này luôn đứng phía sau cậu, có chuyện gì đừng tự mình gánh vác.”
Thẩm Quan Lan cúi đầu xuống, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hắn giang rộng vòng tay ôm lấy Giang Phong, vỗ lên lưng người kia.
Giang Phong ôm chặt lấy hắn, cũng dùng sức vỗ vào lưng Thẩm Quan Lan.
Giao tình giữa hai người bọn họ được đúc kết từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lời không cần phải nói, trong lòng đôi bên đều rất rõ ràng.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Quan Lan muốn nói trước với Thẩm Tế Nhật một tiếng, lại sợ anh ngăn cản bản thân, chỉ đành bỏ đấy, trước tiên trở về phong dọn dẹp hành lý.
Tuyên Chỉ nghe thấy hắn phải đi, trong lòng rất không muốn. Thẩm Quan Lan nói chuyện hắn đã sắp xếp cho cậu ta ổn thoả cả rồi, Tuyên Chỉ chỉ đành nói lời cảm kích, giàn giụa nước mắt. Thẩm Quan Lan vỗ vai Tuyên Chỉ, dặn dò chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra.
Đợi đến sau khi sắp xếp xong hành lý, Thẩm Quan Lan trở về giường ngủ bù. Lúc ăn cơm trưa cả Thẩm Chính Hoàng và Từ Yến Thanh đều không đến, ông ta còn đang nghỉ ngơi, Từ Yến Thanh thì đã hát cả một đêm, người Thẩm phủ đều biết sau mỗi lần như thế y sẽ không ra khỏi phòng mấy ngày, căn bản cũng không có ai nhắc đến y.
Đến giờ cơm tối thì Thẩm Tế Nhật trở về, Thẩm Quan Lan cho là anh sẽ vì chuyện sáng nay mà nói chuyện với hắn, nhưng không ngờ tới vừa ăn cơm xong thì không thấy tăm hơi anh đâu. Đợi đến ban đêm khi hắn chạy đến phòng Từ Yến Thanh, lại không nhìn thấy hành lý được thu dọn.
Từ Yến Thanh mặc tẩm y màu nâu nhạt, dựa vào trên giường đọc sách, thần sắc rất bình tĩnh. Thẩm Quan Lan liền hỏi Ly Nhi chuyện gì thế này, vẻ mặt của nàng đau khổ nói Đại thiếu gia đã đến đây không biết nói những gì với Từ Yến Thanh, rồi y bảo nàng để hành lý lại chỗ cũ rồi.
Thẩm Quan Lan lập tức hiểu ra, sở dĩ Thẩm Tế Nhật không đến tìm hắn là vì biết có nói chuyện với hắn cũng vô dụng, vì vậy nên mới ra tay ở chỗ Từ Yến Thanh?
Thẩm Quan Lan giận điên lên, muốn đi tìm Thẩm Tế Nhật lý luận liền bị Từ Yến Thanh kéo lại.
Y bảo Ly Nhi ra ngoài trước, cửa mới vừa đóng lại Từ Yến Thanh liền giải thích: “Đại thiếu gia không làm khó tôi, chỉ cùng tôi nói chuyện phải trái mà thôi. Nhị thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút được không?”
Thuốc của Thẩm Tế Nhật rất có tác dụng, cổ họng của y đã khá hơn nhiều còn có thể nói chuyện dù thanh âm vẫn còn rất khàn.
Y nói chuyện khó khăn, nhưng Thẩm Quan Lan lại không hề bị lay động, hắn đẩy Từ Yến Thanh ra muốn đi ra ngoài.
Từ Yến Thanh thấy Thẩm Quan Lan không chịu nghe mình khuyên bảo, y cũng không có sức để ngăn hắn lại, dưới tình thế cấp bách không nghĩ được nhiều như vậy, Từ Yến Thanh liền duỗi chân ra một cái rồi nhảy đến, hôn lên môi Thẩm Quan Lan.
Đây là lần đầu tiên Từ Yến Thanh chủ động hôn hắn, Thẩm Quan Lan như bị điện giật cả người cứng ngắc, mắt cũng không hề chớp cứ trơ ra nhìn người đang đè vào trên người mình, chỉ sợ mình hơi cử động thì nụ hôn này liền kết thúc.
Động tác của Từ Yến Thanh cực kỳ trúc trắc, y cắn vào môi dưới của Thẩm Quan Lan, vì quá căng thẳng mà hô hấp dường như ngưng lại, y cũng giống như Thẩm Quan Lan không dám cử động.
Nhưng Từ Yến Thanh rất nhanh đã không chịu nổi, muốn bước xuống, kết quả là bị người kia ôm chặt lấy: “Yến Thanh! Anh có biết bản thân đang làm gì hay không?”
Thẩm Quan Lan sợ y chớp mắt một cái sẽ không chịu thừa nhận, liền nhõng nhẽo đòi Từ Yến Thanh trả lời.
Từ Yến Thanh căng thẳng đến độ trán đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng lên như đứng dưới buổi chiều nóng như đổ lửa. Vừa nãy vì vội quá cũng không chú ý đến, bây giờ mới nhận thấy hóa ra mình đang tách hai chân ra ngồi trên đùi Thẩm Quan Lan.
Tư thế này thật sự là quá mức rồi. Y không đẩy ra được, đành phải cúi thấp đầu xuống, lắp bắp giải thích: “Vừa nãy cậu kích động quá… tôi chỉ sợ… cậu đi cãi nhau… với Đại thiếu gia.”
Thẩm Quan Lan nâng cằm của Từ Yến Thanh lên, để y đối diện với mình: “Vậy nên anh chủ động hôn tôi là vì muốn ngăn tôi lại đúng không?”
Đầu Từ Yến Thanh không quay đi đâu được, chỉ có thể rũ lông mi xuống. Y không trả lời, nên Thẩm Quan Lan lại tiếp tục truy hỏi: “Anh có rất nhiều cách để ngăn cản tôi, tại sao lại chỉ chọn cách này? Anh có biết chủ động hôn môi là chứng tỏ cho điều gì không? Yến Thanh, anh nhìn tôi đi.”
Từ Yến Thanh không dám nhìn hắn, hai gò má còn nóng hơn cả lòng bàn tay của Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan nhìn dáng vẻ ngượng ngùng không biết làm sao kia của Từ Yến Thanh, cơn lửa giận trong lòng cũng tự nhiên được thay thế bởi ngọn lửa xấu xa khác.
“Yến Thanh…” Thẩm Quan Lan thì thầm, vừa quay đầu qua liền cắn vào môi của y.
Không giống với những trúc trắc và đụng chạm hoảng loạn của Từ Yến Thanh, Thẩm Quan Lan ôm y nằm xuống, cùng mười ngón tay của y đan chặt vào nhau. Giống như muốn thưởng thức những điều khác biệt trong khoang miệng của Từ Yến Thanh, đầu lưỡi của Thẩm Quan Lan mãnh liệt quấn lấy, mãi đến tận khi cả hai bên không thở được nữa mới ngừng lại, hắn đặt trán mình kề lên trán Từ Yến Thanh.
“Anh có một chút thích tôi rồi phải không?” Thẩm Quan Lan nhìn y, khoảng cách này cũng quá gần rồi, Từ Yến Thanh căn bản là không trốn tránh được, chỉ có thể chọn cách nhắm mắt lại không lên tiếng.
Thẩm Quan Lan hôn một cái lên môi y, cười nói: “Anh không nói thì tôi cũng cảm nhận được.”
Từ Yến Thanh không nói gì, hàng lông mi vẫn còn run rẩy. Thẩm Quan Lan không muốn thả người ra như vậy một chút nào, nhưng lại nghĩ đến chuyện quan trọng kia, đành phải để y ngồi xuống, nghiêm mặt lại nói: “Được rồi, giờ anh nói cho tôi biết đi, Đại ca đã nói gì với anh? Huynh ấy có ép buộc gì anh không?”
Từ Yến Thanh vội lắc đầu: “Không có, Đại thiếu gia nói lý lẽ để tôi hiểu. Thật ra cậu ấy nói cũng đúng, chúng ta đi cùng nhau sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Nhị thiếu gia, không cần phải mạo hiểm như vậy.”
Thẩm Quan Lan sừng sộ lên: “Huynh ấy đương nhiên không hy vọng chúng ta cùng đi, căn bản là không xem chuyện an nguy của anh có gì to tát, chỉ lo cho cái nhà này mà thôi.”
Từ Yến Thanh sau khi nói được câu “không phải”, cũng không biết có phải là vì nôn nóng quá hay không mà lại bắt đầu ho khan. Bây giờ cổ họng y vẫn còn đau, mỗi lần ho khan lại càng đau đớn hơn, ho đến tận khi chảy cả nước mắt mới ngừng lại.”
Thẩm Quan Lan đau lòng muốn chết, vội vàng rót chén nước ấm cho Từ Yến Thanh uống. Thấy sắc mặt y bình ổn lại, mới nói: “Được rồi, tôi không hỏi anh nữa để tôi đi hỏi huynh ấy. Anh cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Hắn đỡ Từ Yến Thanh nằm xuống, y nắm lấy tay áo của Thẩm Quan Lan, bất an nói: “Đừng cãi nhau với Đại thiếu gia, cậu ấy là huynh trưởng của cậu, là người làm tất cả mọi việc đều chỉ vì suy nghĩ cho cậu.”
Thẩm Quan Lan vuốt ve gò má không còn mấy huyết sắc của Từ Yến Thanh, động viên nói: “Tôi sẽ bình tĩnh nói chuyện với huynh ấy. Yến Thanh, trước tiên anh đừng buồn quá được không? Đợi tôi về rồi lại nói.”
Từ Yến Thanh mím môi mình, đè xuống cảm giác đắng chát trong lòng kia, nói: “Tôi không buồn đâu, chỉ là sợ hai người lại cãi nhau…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm lớn chuyện này lên đâu. Đợi lát tôi còn phải giúp anh xoa bóp, ngày hôm qua đã không làm rồi, hôm nay không thể bỏ qua như thế được.” Thẩm Quan Lan nói xong liền cúi xuống hôn lên mi tâm của Từ Yến Thanh mấy cái rồi mới rời đi.
Mãi đến tận sau khi cửa được đóng lại, Từ Yến Thanh mới chậm chạp hiểu được ý tứ trong câu nói kia của Thẩm Quan Lan là gì, huyết dịch toàn thân dồn hết lên mặt, y cắn chặt răng, xoay người lại vùi mặt mình vào trong gối, trái tim đập loạn lên không sao khống chế được giống như muốn trực chờ nhảy ra từ trong cổ họng.