Dạ Yến

Thẩm Quan Lan đưa Từ Yến Thanh rẽ qua mấy con ngõ, cho đến khi bốn phía xung quanh không còn nhìn thấy một bóng người, mới lên xe ở một đầu ngõ khác.

Đó là chiếc xe mà Du Thiên Lâm đặc biệt điều tới để đón hai người, trên xe chỉ có phó quan của anh ta là Hồng Dật làm lái xe, trông thấy bọn họ đã lên cả rồi nhưng cũng không đánh tiếng chào hỏi mà chỉ khởi động xe hướng về phía núi Phi Hạc.

Chiếc xe này ngoại trừ kính chắn gió ở bên ngoài, thì hai bên đều có rèm che màu đen. Cho dù người bên ngoài không nhìn thấy vào bên trong được, nhưng Từ Yến Thanh vẫn luôn cúi đầu, cố gắng dùng mũ che mặt lại, Thẩm Quan Lan nắm lấy tay y, thỉnh thoảng lại thì thầm với y đôi câu.

Xe rất nhanh đã lái ra khỏi thành, người đi lại hai bên đường cũng chỉ còn thấy được lác đác. Thẩm Quan Lan phải khích lệ nhiều lần, Từ Yến Thanh mới dám hé rèm cửa sổ ra một chút. Nhưng khi y mới vừa nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài liền ngây ngẩn cả người, không kiềm được lại kéo ra thêm một chút.

Ánh nắng mặt trời hôm nay thực tốt, là một ngày hè rực sáng, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Từ Yến Thanh nheo mắt lại, cảm nhận phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, đường núi rất vòng vèo, gió thổi tới cũng mang theo làn hơi nóng, nhưng những điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của y.

Từ Yến Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, cảm nhận thứ ánh nắng mà trước đây y chưa từng được trải nghiệm qua. Thẩm Quan Lan gối cằm lên vai y, nương theo tầm mắt đồng thời nhìn ra bên ngoài, lúm đồng xu bên khóe miệng vẫn luôn xuất hiện.

Hồng Dật cũng lái xe rất vững vàng ổn định, chiếc xe dọc theo đường núi hết rẽ sang trái lại đánh sang phải, mãi đến tận khi lên tới đỉnh núi mới ngừng lại.

Du Thiên Lâm chọn tổ chức bữa tiệc ngoài trời trên núi Phi Hạc, là bởi vì ở đây có một mảnh thảo nguyên hoang dại. Phong cảnh đẹp tuyệt trần, mặc dù là mùa hè những vẫn là một màu xanh mượt, còn có những bông hoa dại không biết tên đua nhau nở rộ, hấp dẫn những cánh bướm rập rờn bay đến. Thời tiết cũng không nóng bức như trong thành, còn có một hồ nước long lanh giống như một tấm gương sáng, tản ra không khí mát mẻ cho nơi đây.

Thẩm Quan Lan cùng Từ Yến Thanh xuống xe, liếc mắt đã thấy được từ xa xa dưới tàng cây đã bày sẵn một tấm vải màu vàng nhạt, bên trên phải có đến hơn mười loại món ăn đặc sắc được bày biện, có cơm Tàu có bánh mỳ cùng một số thứ như là thịt nướng và rượu Tây.

Du Thiên Lâm không ở đây, chỉ có Thẩm Tế Nhật đang ngồi dựa vào thân cây khô già, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Ánh nắng xuyên thấu qua vòm cây, tản mát rọi xuống người anh giống như một bức tranh thời gian đang đọng lại.

Bước chân của Từ Yến Thanh có hơi do dự, Thẩm Quan Lan lại bảo y không cần phải quá để ý như thế, rồi nắm lấy tay người kia đi qua. Lúc đi đến gần mới phát hiện Thẩm Tế Nhật đang ngủ thật, chẳng trách vừa nãy khi xe lái tới anh cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Quan Lan ngổi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ khí sắc của đại ca mình, rồi lại giơ tay lên nhẹ nhàng áp vào trán anh, cảm thấy nhiệt độ của người này đã bình thường lại mới yên lòng.

Từ Yến Thanh một mực lúng túng đứng bên cạnh, hắn lại nhỏ giọng hỏi y có đói bụng không thì thấy người kia lắc đầu, Thẩm Quan Lan đang muốn dẫn y đi dạo một vòng xung quanh thì Thẩm Tế Nhật đã tỉnh lại.

“Quan Lan!”

Nghe thấy tiếng anh mình vang lên, Thẩm Quan Lan quay người lại nhìn, biểu tình của anh có hơi mơ màng nhưng người thì quả thật là tỉnh rồi. Hắn liền hỏi xem sức khỏe của anh còn gì đáng ngại hay không.

Thẩm Tế Nhật cũng có hơi ngại ngùng, chỉ nói là đã khỏe rồi liền nhìn sang Từ Yến Thanh, nhíu mày lại nói: “Đệ để mẹ Tư ăn mặc thế này mà đi ra ngoài à?”


Từ Yến Thanh đứng ở đó cảm thấy mất tự nhiên, quần áo trên người y là do Thẩm Quan Lan tìm về, tuy là kiểu của hạ nhân nhưng đều là đồ mới, kích thước cũng vừa vặn mặc vào cũng không cảm thấy có gì là không hợp.

“Đệ cũng đâu có muốn để anh ấy phải mặc như vậy, nhưng quần áo của anh ấy lại dễ gây chú ý.”

Thẩm Tế Nhật thở dài, ngẩng đầu lên nói với Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư, người không cần phải câu nệ như vậy đâu. Hôm nay mời hai người ra ngoài cũng là muốn để người được thả lỏng một chút, tránh cho cả ngày đều ở trong nhà rồi lại buồn bực mà sinh bệnh. Chuyện trong nhà tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, sẽ không có ai phát hiện ra cả đâu.”

Từ Yến Thanh gật đầu một cái, dè dặt trả lời: “Đa tạ Đại thiếu gia quan tâm.”

Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn y một cái rồi lại liếc mắt nhìn Thẩm Tế Nhật: “Hai người có thể thay đổi cách xưng hô không? Gọi mất tự nhiên như thế còn thả lỏng cái gì nữa?”

Từ Yến Thanh không lên tiếng, Thẩm Tế Nhật thì nhìn Thẩm Quan Lan: “Vậy đệ nói xem phải gọi thế nào?”

“Yến Thanh, anh cũng theo tôi gọi huynh ấy là Đại ca đi, dẫu sao huynh ấy cũng lớn hơn chúng ta. Đại ca, đệ cũng không cho phép huynh gọi Yến Thanh là mẹ Tư nữa, gọi tên của anh ấy là được rồi, không thì gọi là “em dâu” cũng được.” Câu sau cùng kìa của Thẩm Quan Lan là cố tình nói ra để thay đổi bầu không khí, hắn đang ngồi quay lưng lại với Từ Yến Thanh cho nên người kia không thấy được hắn đang cười, liền lập tức bị lừa còn vội kêu lên: “Hay là cứ gọi tên đi!”

Bối phận giữa bọn họ vốn đã đủ loạn rồi, không cần phải thừa giấy vẽ voi nữa đâu.

Thẩm Tế Nhật cũng không thể thật sự gọi như vậy, anh trừng mắt một cái với Thẩm Quan Lan rồi lại nhẹ nhàng nói với Từ Yến Thanh: “Nếu như đói bụng thì cứ ăn trước đi, ở phía sau còn có một cái hồ, từ đây đi qua cũng nhanh thôi. Phong cảnh bên đó rất đẹp, bên hồ cũng đã đặt sẵn đồ câu, hai người có thể qua đó câu cá cũng được.”

Thẩm Quan Lan nói: “Đại ca, Du Thiên Lâm đâu rồi?”

“Cậu ta đi lấy đồ, muộn một chút mới đến được.” Thẩm Tế Nhật nhàn nhạt nói, rồi cầm lên một quyển sách, bên trong còn một cái thẻ đánh dấu sách hình nan quạt, anh rút thẻ ra rồi tiếp tục đọc sách.

Thẩm Quan Lan liếc nhìn đồng hồ, nhất định là phải đợi Du Thiên Lâm về mới có thể tổ chức sinh nhật. Vì vậy hắn cũng không quấy rầy Thẩm Tế Nhật đọc sách nữa, mà cầm lên một chai nước khoáng rồi nắm tay Từ Yến Thanh đi về phía hồ nước.

“Cậu muốn đi câu cá sao?” Từ Yến Thanh hỏi. Cảnh sắc nơi này rất đẹp, nhưng Thẩm Quan Lan lại không có ý dừng lại thưởng thức.

Thẩm Quan Lan đi ngược lại, đối mặt với y, rồi mở chai nước khoáng ướp lạnh kia ra rồi đưa cho Từ Yến Thanh: “Không muốn câu cá nhưng tôi muốn bơi một lúc.”

“Bơi ư?” Từ Yến Thanh giật mình nói. Thẩm Quan Lan đi như thế kia không nhìn thấy đường, đi được mấy bước đã vấp phải một hòn đá, Từ Yến Thanh nhanh chóng đỡ lấy lại bị hắn thuận thế kéo vào trong lồng ngực.


Hắn ở bên tai người kia, thổi vào một làn hơi nóng: “Tôi bơi giỏi lắm nhé, hằng năm đều là quán quân ở trường học. Đợi lát nữa cho anh mở rộng tầm mắt!”

Trong tay Từ Yến Thanh vẫn cầm chai nước khoáng còn chưa uống ngụm nào, bởi vì động tác ban nãy của Thẩm Quan Lan mà đổ ra không ít.

Hắn cầm lấy chai nước, ra hiệu cho y uống một ngụm xem nào, đợi đến khi Từ Yến Thanh uống nước vào liền vươn tay ra đỡ lấy gáy y, cuốn vào trong miệng mình vị ngòn ngọt cũng dòng chất lỏng đầy bọt khí này.

Nụ hôn này đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, khiến Từ Yến Thanh đứng cũng không vững, chỉ có thể tóm chặt lấy áo sơ mi trước ngực Thẩm Quan Lan. Hắn chưa bao giờ cùng người này làm những chuyện thế này trong hoàn cảnh hoang dã như vậy, nhất thời sinh ra hứng thú, ôm lấy eo Từ Yến Thanh tìm đường đứng dựa vào một thân cây lớn gần nhất.

Bước chân của hai người họ tuy rằng khó khăn, cho dù vì khoảng cách chiều cao mà đôi môi tách ra nhiều lần nhưng Thẩm Quan Lan đều ngay lập tức hôn trở lại. Vì thế khi đã thật sự đứng dưới tàng cây, Từ Yến Thanh đã bị hôn đến mức bắt đầu thở dốc, bên khóe miếng hồng nhuận cũng bắt đầu ướt nhẹp nước miếng, nhìn cực kỳ **.

Thẩm Quan Lan dùng ngón tay lau đi vết tích trên khóe miệng y, nhìn thấy một chút thần sắc bất an bên trong dáng vẻ ngượng ngùng, liền biết Từ Yến Thanh đang lo lắng điều gì bèn chủ động giải thích: “Yên tâm đi, những con đường ra vào chỗ này đều được Du Thiên Lâm cho người canh chừng trồi, ngày hôm nay sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta đâu.”

Từ Yến Thanh ngây ra, tầm mắt nhìn ra bốn phía xung quanh. Vậy nên cả một ngọn núi rừng rộng lớn như vậy cũng sẽ không có ai sao?

Nhân lúc y không tập trung, Thẩm Quan Lan lại uống thêm một ngụm, rồi nâng cằm của Từ Yến Thanh lên đút cho y uống. Từ Yến Thanh không đỡ kịp, có một nửa đều thuận theo cần cổ của y chạy dọc xuống. Từ Yến Thanh không thoải mái tóm lấy cổ áo, Thẩm Quan Lan càng muốn cởi nút cổ áo của y ra, y lại càng tóm chặt hơn: “Đừng ở chỗ này!”

Bàn tay của Thẩm Quan Lan ngừng lại, nhìn hai gò má ửng hồng của người kia, cười nói: “Vậy thì chuyển sang chỗ khác, anh có biết bơi không?”

Từ Yến Thanh lo lắng nói: “Biết một ít, cậu muốn làm gì?”

Khóe miệng của Thẩm Quan Lan nhếch lên, hắn cười cười ra hiệu cho y mau cầm lấy cái chai kia rồi khom lưng xuống ôm lấy mông của Từ Yến Thanh, rồi giống như đang bế em bé mà bế y lên.

Dưới chân Từ Yến Thanh trống không, liền vội vàng bám lấy bả vai hắn, sau đó liền nghe thấy tiếng người kia sảng khoái cười lên đi về phía hồ nước: “Làm gì ấy hả? Đương nhiên là đổi một chỗ khác làm chuyện yêu thích rồi!”

Từ Yến Thanh cuống lên, ban ngày ban mặt, làm sao có thể ở bên ngoài làm chuyện hoang đường như vậy. Y giãy dụa muốn đi xuống, nhưng Thẩm Quan Lan càng ôm chặt hơn, thời điểm y đang lộn xộn còn nhân cơ hội sờ vào bộ vị tròn trịa kia, khiến người bên trên xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai, đành phải để người này có hơi cưỡng ép đưa mình đến bên hồ.

Đúng như Thẩm Quan Lan nói, Du Thiên Lâm đã phái người đến đây canh chừng từ trước, một đường đi đến đây hai người họ cũng không trông thấy có người nào khác. Mặt nước hồ rộng lớn giống như một tấm gương lớn màu xanh lục ngược sáng, chiếu rọi cảnh sắc bốn phía của núi rừng. Mấy chú chim nhỏ không rõ tên gọi bay qua mặt hồ, rồi đậu vào trên cành cây vui vẻ hót lên líu lo.

Ở nơi núi non hùng vĩ hoang dã mà yên tĩnh này, dường như thật sự chỉ còn dư lại hai người bọn họ. Cảm giác chưa bao giờ từng có này khiến Từ Yến Thanh chậm rãi bình tĩnh lại, y không khỏi ôm chặt lấy cổ Thẩm Quan Lan rồi chạm nhẹ một bên trán vào tóc hắn.


Thẩm Quan Lan nhận ra được người này đã thuận theo mình, liền đặt xuống, chỉnh lại chiếc áo nhăn nhúm, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Từ Yến Thanh liếc mắt nhìn ánh nắng chói chang trên đầu mình, bên miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi chưa bao giờ từng nghĩ, mình còn có thể được nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy.”

Thẩm Quan Lan vén một bên tóc mai của y ra sau tai, rồi lại áp lòng bàn tay ấm áp của mình vào đôi tai trắng nõn của người kia, nói: “Sau khi rời khỏi cái nhà này, anh muốn đi đến nơi nào ngắm phong cảnh, tôi đều sẽ đi cùng anh.”

Từ Yến Thanh nhìn vào đôi mắt ôn nhu đối diện mình kia, trong lòng chợt cảm thấy tựa như có dòng nước ấm chảy qua. Y gật đầu, ý cười bên miệng lại càng thêm xán lạn. Trái tim của Thẩm Quan Lan xao động vì nụ cười này của y, liền cúi đầu đặt nụ hôn lên môi Từ Yến Thanh.

Trong tay Từ Yến Thanh còn cầm chai nước khoáng, thời điểm bị Thẩm Quan Lan hôn đến động tình, chai nước trong tay liền đổ xuống mặt đất, hết thảy chỗ nước còn lại đều ngấm vào trong cát.

Nhưng Từ Yến Thanh còn chưa kịp tiếc nuối, Thẩm Quan Lan đã ôm lấy y đi ra sau một tảng đá còn cao hơn cả đầu người, để người kia dựa vào rồi cúi xuống cắn vào cổ y.

Trên cổ Từ Yến Thanh vẫn còn lưu lại vị nước khoáng chảy xuống vừa nãy, Thẩm Quan Lan dường như muốn liếm sạch, men theo da thịt từng tấc từng tấc lướt xuống.

Trước mắt Từ Yến Thanh là núi rừng hùng vĩ, mặt hồ nước còn phản chiếu cả một bầu trời xanh biếc khiến cho những đám mây như được nhuộm một màu xanh lục, rồi theo gió mà tạo nên gợn sóng. Cũng giống như nhịp tim của Từ Yến Thanh lúc này, nương theo huyết dịch dần dần khuếch tán, lại như dòng diện khơi dậy cảm giác thư thích khó nói thành lời.

Sau lưng Từ Yến Thanh lại là mặt đá nóng bỏng, chưa được một lúc đã không chịu nổi. Thẩm Quan Lan buông y ra, bắt đầu cởi quần áo của mình: “Xuống ngâm nước sẽ không nóng nữa đâu!”

Từ Yến Thanh vẫn là không muốn, y cầm lấy cổ tay của Thẩm Quan Lan muốn kháng cự. Hắn đành phải cởi đồ của mình ra trước, cho đến khi chỉ còn lại chiếc quần trong, thân hình cao to mang theo cơ bắp cân xứng, cho dù chưa từng luyện tập qua nhưng đường nét ngược lại cũng không tồi. Từ Yến Thanh chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy thân thể của hắn như vậy, nhất thời ngượng ngùng quay đầu đi.

Thẩm Quan Lan cũng không ép y, làm một động tác giống như vận động viên rồi nhảy xuống nước.

Vừa hòa mình vào trong làn nước, Thẩm Quan Lan liền nhịn thở, trước tiên làm mấy động tác chìm nổi chờ sau khi thích ứng mới bắt đầu bơi. Tay chân của hắn dài, động tác cũng tiêu chuẩn, ở trong làn nước lại như một con cá linh hoạt, chỉ mất một chốc đã bơi được một vòng.

Từ Yến Thanh chỉ học mỗi kiểu bơi chó, đối với tư thế tự do đẹp mắt kia của Thẩm Quan Lan đến nhìn còn chưa từng bao giờ nhìn thấy, không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.

Thẩm Quan Lan vuốt nước trên mặt mình, vẫy vẫy tay nói với y: “Yến Thanh, anh mau xuống đây, ở dưới này thoải mái lắm. Xuống đây chúng ta cùng bơi vài vòng, đừng phí hoài như vậy.”

Từ Yến Thanh lắc lắc đầu, cái kiểu bơi chó đó của y thật không dám bày ra để người khác thấy được, nếu như xuống nước nhất định sẽ bị Thẩm Quan Lan cười chê.

Thấy y vẫn kiên trì ngồi đó, Thẩm Quan Lan đành phải lên bờ. Mà hắn dù sao cũng không mặc quần bơi, quần trong vừa ẩm ướt là đã lờ mờ thấy được quang cảnh bên trong.

Từ Yến Thanh thấy hắn không có y che lại còn cứ để nguyên như vậy mà bước về phía mình, trái tim của y lại mất khống chế đập liên hồi, thình thịch thình thịch như tiếng trống bên tai, càng không dám nhìn thẳng vào người kia.


Thẩm Quan Lan nhân cơ hội bế người lên đi về phía hồ nước, Từ Yến Thanh giãy dụa không ngừng, hắn liền làm ra vẻ muốn buông tay khiến y bị hù dọa đành phải kéo lấy tay Thẩm Quan Lan không dám lộn xộn nữa.

Thẩm Quan Lan mê hoặc nói: “Trên người tôi đều ướt cả rồi, cứ dán vào người anh như vậy, quần áo của anh sớm muộn cũng sẽ ướt thôi. Đến lúc đó thì mặc gì mà quay lại bây giờ? Vẫn là nên cởi ra rồi bơi một lát với tôi đi, tôi thật sự rất muốn cùng anh nghịch nước mà.”

Trong mắt Thẩm Quan Lan tràn ngập mong đợi, Từ Yến Thanh do dự một hồi rồi cũng không cưỡng lại được hắn nhõng nhẽo đòi hỏi chỉ đành đồng ý.

Thẩm Quan Lan đặt Từ Yến Thanh xuống, y bảo hắn phải xuống nước trước không cho phép nhìn. Thẩm Quan Lan nói cũng không phải chưa từng nhìn thấy mà, sao lại không cho hắn nhìn? Từ Yến Thanh cuống lên, đập vào ngực hắn một cái, nói: “Bảo cậu xuống thì mau xuống đi!”

Cũng không biết có phải vì đang bên ngoài, cho nên tinh thần được thả lỏng hay không, biểu tình của Từ Yến Thanh so với mấy ngày trước sinh động hơn nhiều. Thẩm Quan Lan thích nhìn thấy tâm tình của y chập trùng lên xuống như vậy, lại ở bên cạnh y kỳ kèo thêm một hồi rồi mới không tình nguyện lắm quay lại trong hồ.

Từ Yến Thanh thấy Thẩm Quan Lan đã lặn xuống, đợi đến khi trên mặt hồ không có động tĩnh gì nữa liền lập tức cởi quần áo.

Nhưng động tác của y càng nhanh lại càng rối, lại cảm thấy nút buộc kia sao lại khó mở như thế, thêm vào chuyện đây là quần áo của hạ nhân nên Từ Yến Thanh lại càng không quen, phải mất một lúc lâu mới cởi ra được.

Trên người y lúc này cũng chỉ còn lại quần trong, cho dù bốn bề vắng lặng, nhưng Từ Yến Thanh vẫn có cảm giác như đang bị vô số ánh mắt chằm chằm nhìn vào, liền vội vàng đi vào trong làn nước.

Mới vừa đi được vài bước, lại nghe “rào” một tiếng, Thẩm Quan Lan ngoi lên, trên mặt toàn là nước, nở nụ cười thiếu đánh với Từ Yến Thanh.

Từ Yến Thanh vội vàng che người mình lại, Thẩm Quan Lan cũng không nói gì, vừa đạp chân vừa nhìn y, còn rất phóng đãng mà huýt sao một cái.

Dáng dấp kia của Thẩm Quan Lan thực giống một kẻ xấu xa, người kia bị hắn trêu đùa như thế lại càng cảm thấy mất mặt, đi lên vài bước hoà mình vào nước hồ rồi ngồi xuống khoanh chân lại.

Thẩm Quan Lan trông thấy dáng vẻ hờn dỗi của Từ Yến Thanh lại càng muốn cười, hắn bơi qua ôm người vào trong lồng ngực, dỗ dành: “Yến Thanh của tôi đẹp thật, cười lên cũng đẹp mà giận lên lại càng đẹp. Anh nói đi, Yến Thanh của tôi sao lại đẹp như vậy chứ?”

Hắn thuận miệng nói năng luyên thuyên, Từ Yến Thanh nghe xong mấy lời xấu xa của kẻ này lại không giận được nữa, chỉ có thể nhéo vào cánh tay của hắn, nói: “Cậu có thể đừng có lúc nào cũng trêu tôi được không.”

“Tôi nào có trêu ghẹo gì anh? Tôi yêu anh còn không kịp đây này!” Thẩm Quan Lan không ngừng kêu oan, Từ Yến Thanh biết mình nói không lại người này, liền hừ một tiếng, bỏ cánh tay của hắn ra rồi đi đến chỗ nước sâu hơn nơi.

Nước ở đây lành lạnh, đúng là thứ nước giải nhiệt mùa hè. Giờ khắc này làn nước mới chạm đến hông Từ Yến Thanh, thấy y còn muốn xuống sâu thêm nữa, Thẩm Quan Lan vội vàng kéo người lại: “Anh còn chưa khởi động mà, không nên bơi thẳng như vậy đâu. Trước tiên phải đá chân mấy cái đã, nào đến đây!”

Nói xong cũng ôm lấy Từ Yến Thanh từ phía sau, một tay nhấc một bên chân của y lên, để cho y đá mấy cái trong nước.

Từ Yến Thanh bị nhấc lên như thế, không có cách nào ổn định được thăng bằng, toàn bộ thân thể đều dựa vào trên người Thẩm Quan Lan, kết quả là vừa dựa dẫm vào một chút liền nhận ra có gì đó bất thường.

Thứ đang chọc vào phía sau của y kia, chẳng lẽ là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận