Dạ Yến



“Tiểu thư, cô đừng kích động mà, nhất định phải nghĩ cho kỹ càng mới có thể lại ra tay được. Chúng ta mới vừa phạm phải sai lầm, cũng đừng nên khiến mợ Cả tức giận thêm nữa.”

Văn Nguyệt lo lắng nhìn cửa lớn Tây sương đóng chặt. Còn vài ngày nữa là chủ tớ bọn họ phải trở về Thôi gia, chuyện lúc trước tuy đã bị mợ Cả đè xuống nhưng xem chừng thái độ của bà ấy cũng rất không hài lòng. Nếu như hai người bọn họ còn làm ra chuyện gì nữa, khẳng định sẽ…

Nghĩ tới đây, chính Văn Nguyệt cũng cảm thấy tức giận. Tiểu thư nhà ả ta vốn là muốn đi xin lỗi Nhị thiếu gia, ai mà ngờ được lúc vừa đến nơi lại trông thấy Tuyên Chỉ lén lén lút lút chạy đến cửa sau ngồi xổm chờ đợi.

Dáng vẻ kia nhìn qua là đã biết có vấn đề, bọn họ liền tìm chỗ nấp chờ đợi, nhưng nào có nghĩ đến sẽ phát hiện ra Thẩm Nhị thiếu lại đang cấu kết qua lại với mợ Tư, phát hiện này khiến cho tiểu thư tức điên lên. Nếu không phải ả vội vàng ngăn lại, nói không chừng cô ta đã lao ra bắt gian tại trận từ sớm rồi.

Thôi Mạn Linh nhìn về phía những bức tường viện cao cao bao bọc lấy Tây sương, những cành ngọc lan tươi tốt vươn dài ra bên ngoài, tựa như một mảng mực đen đậm sắc trong bầu trời đêm.

Cô ta vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy chủ nhân của Tây sương đúng là không biết xấu hổ cũng giống hệt như những cành ngọc lan đang vươn mình ra khỏi bên ngoài bức tường kia!

Rõ ràng là người của Thẩm lão gia, thế mà còn nhân cơ hội ông ta bị bệnh mà đi quyến rũ Nhị thiếu gia. Đây có phải là khó nhịn được dục vọng hay không? Thôi Mạn Linh thấy bản thân mình thật là thiệt thòi, còn coi cái tên kia là mẹ Tư, chủ động thấy sang bắt quàng làm họ, còn nói mấy lời nịnh nọt đó nữa chứ.

Vừa nghĩ lại cái hôm mình đến chỗ Từ Yến Thanh, rồi tên kia đã nhìn bản thân cô ta như thế nào, Thôi Mạn Linh càng không thể nuốt trôi cơn giận này.

Viên ngọc trụy hình song ngư bình an kia, Từ Yến Thanh thật giống như là tiện này ban phát cho ăn mày mà đưa cho cô ta. Lúc đó chắc hẳn trong lòng tên kia đang cười nhạo mình! Thôi Mạn Linh thầm nghĩ. Tên đó còn cười nàng nói chuyện viển vông, rõ ràng không có cơ hội nhưng còn ngu ngốc đến nỗi khoe khoang trước mặt Từ Yến Thanh.

Nhị thiếu gia gì chứ? Mẹ Tư gì chứ? Nhớ đến Thẩm Quan Lan vừa nãy còn thân mật gọi tên của Từ Yến Thanh, mà tên kia cũng không biết xấu hổ quyến rũ Thẩm Quan Lan, là Thôi Mạn Linh lại cảm thấy buồn nôn, biểu tình giận dữ khiến gương mặt cô ta nhăn nhúm vặn vẹo.

“Tiểu thư, không bằng chúng ta cứ trở về phòng trước đã? Về rồi từ từ suy nghĩ xem nên làm thế nào, bây giờ cô cứ kích động thế này cũng không thể nghĩ ra biện pháp tốt được. Chúng ta không thể tiền mất tật mang được đâu!” Văn Nguyệt cẩn thận khuyên nhủ Thôi Mạn Linh từng li từng tý.

Thôi Mạn Linh oán hận liếc nhìn về cánh cửa lớn của Tây sương, bèn đi qua đá đổ mấy chậu cúc Ba Tư đặt bên ngoài, xong xuôi mới được Văn Nguyệt dìu trở về phòng.

Sau khi trở về, Văn Nguyệt nhanh chóng rót nước quạt mát cho Thôi Mạn Linh, đợi đến khi cô ta bớt giận rồi mới nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ thế này, nếu quả thật muốn để lộ chuyện đó ra ngoài thì chỉ có thể bày ra cảnh bắt gian tại trận thôi. Phải tranh thủ lúc bọn họ thân mật mà đưa mợ Cả qua đó.”

“Không được!” Thôi Mạn Linh đột nhiên vỗ bàn một cái, nước trà trong chén cũng bị sánh đổ ra ngoài: “Không được để Nhị biểu ca cũng bị dính líu vào, huynh ấy chỉ là nhất thời bị con hồ ly đực kia mê hoặc mà thôi! Chỉ cần con hồ ly đực đó biến mất, huynh ấy nhất định sẽ cưới ta!”

Lồng ngực của Thôi Mạn Linh vì thở gấp nên phập phồng lên xuống, biểu tình trên khuôn mặt lại cực kỳ dữ tợn. Văn Nguyệt chưa từng trông thấy bộ dáng của cô ta như thế này bao giờ, ả ta hoảng lên mồ hôi lạnh đều túa ra ngoài: “Vậy tiểu thư, cô đến cùng là muốn làm thế nào?”

“Chỉ cần con hồ ly đực đó không còn nữa là được rồi, cần nghĩ ra biện pháp để tên đó phải bị ngâm lồng heo, ngâm lồng heo… Đúng rồi! Để cho tên đó bị bắt gian khi đang làm chuyện nhơ bẩn cùng người khác không phải là được rồi sao?!” Thôi Mạn Linh nắm lấy khăn trải bàn, viền mắt đỏ lên giống như bị sung huyết vì quá hưng phấn vậy.

“Tiểu thư ý của cô là…” Văn Nguyệt nhìn cô ta không xác định được rõ ý tứ của chủ nhân nhà mình.

“Thẩm lão gia còn đang nằm viện, tên đó lại là một nam nhân nói là không nhịn được mà làm loạn cũng rất bình thường. Từ Yến Thanh không phải còn có một nha hoàn hầu hạ bên người sao? Chỉ cần để hai người đó đều trúng phải thuốc mê, rồi cùng đặt nằm trên một chiếc giường. Sau đó ta sẽ mời mợ Cả đến, để bà tận mắt thấy được sự tình kia, xem tên đó làm sao mà chống chế được đây??”

Ánh mắt Thôi Mạn Linh bởi vì hưng phấn mà tỏa ra thứ ánh sáng sắc lạnh, Văn Nguyệt lại nói: “Vậy lại phải dùng thuốc sao? Nhưng chỗ thuốc của chúng ta lần trước đã dùng hết rồi, chẳng lẽ phải đánh ngất bọn họ?”

“Ngươi bị ngu hay sao mà lại làm thế! Ngộ nhỡ không đánh ngất được còn để bọn họ phát hiện ra có phải là toi rồi không, huống hồ đánh người sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, còn có thể để lại vết thương. Sáng mai ngươi hãy chạy ra hiệu thuốc mua ít thuốc mê, loại nào mà có thể khiến người ta mê man ấy.” Thôi Mạn Linh nói.

Văn Nguyệt lại ngẫm nghĩ thêm một lúc, cũng cảm thấy chỉ có cách này xem như là vẹn toàn nhất, liền vâng một tiếng. Thôi Mạn Linh còn dặn dò thêm: “Nhớ là đừng đến mấy hiệu thuốc lớn, đến những hiệu nhỏ thôi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”

//
"x404dl""x404dl"

Từ Yến Thanh cũng không biết được rằng lúc hai người họ trở về đã bị người khác nhìn thấy, sau khi được Ly Nhi hầu hạ tắm rửa xong y liền lên giường nằm nghỉ.

Hôm nay y và Thẩm Quan Lan đã ra ngoài cả ngày, tuy rằng không đi chơi được mấy nhưng lại cùng nhau làm ra chuyện hoang đường như vậy giữa cảnh màn trời chiếu đất. Bây giờ nhớ lại dư vị kia, cảm giác xấu hổ lại dâng lên đốt cháy hai gò má, nóng nóng bỏng bỏng khiến Từ Yến Thanh đã đi nằm lâu rồi mà vẫn không ngủ được.

Ban nãy Ly Nhi cũng mới hỏi y rất nhiều điều, ví như hôm nay ra ngoài chơi cái gì, có vui không, Đại thiếu gia có làm khó cậu hay không…

Từ Yến Thanh không để Ly Nhi biết được tình hình cụ thể, dù sao đây cũng là chuyện riêng của y, cho dù nàng ấy và y có thân thiết hơn nữa cũng không thể nói rõ mười mươi ra được.

Y nằm trên giường hồi lâu, nhưng trong đầu vẫn không thể yên tĩnh lại, cứ thường nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Thẩm Quan Lan, nghĩ mãi nghĩ mãi thân thể lại nóng lên.

Từ Yến Thanh trở mình, ôm lấy chiếc chăn nằm nghiêng sang một bên rồi không biết từ lúc nào đã dùng chân cọ cọ vào chăn. Đợi đến khi y kịp nhận ra, chỗ đó đã nổi lên phản ứng.

Từ Yến Thanh xấu hổ vùi mặt vào trong gối, hôm nay rõ ràng đã làm ba lần rồi, sao y còn có thể…

Nghĩ đến đây, Từ Yến Thanh cảm thấy không nên tiếp tục như vậy nữa, nên y đành phải ngồi dậy, đi đến bên chiếc bàn uống hết nước lạnh trong ấm, chờ đến khi tỉnh táo lại mới khoác lên người một chiếc áo mỏng rồi ra khỏi cửa.

Ly Nhi đang ngồi gác đêm ở chỗ rẽ cuối hành lang, có lẽ là vì buồn ngủ quá nên nàng đang cúi đầu xuống ngủ gật.

Từ Yến Thanh liền trở về phòng lấy ra một chiếc chăn sạch, lặng lẽ đắp lên người cho Ly Nhi, lúc này mới rón rén đi về hướng thư phòng.

Y không ngủ được, trái tim cũng không yên tĩnh lại, nên muốn đến thư phòng vẽ vời một chút.

Từ Yến Thanh muốn vẽ ra hết phong cảnh ngày hôm nay mà mình được nhìn thấy, nên lúc này y đang tự mình mài mực. Vừa vẽ liền không dừng lại được, mãi đến khi ánh bình minh từ tận cửa sổ phía trước tràn vào trong căn phòng, y mới xoa bóp đôi vai nhức mỏi rồi đặt bút xuống.

Tờ giấy trắng trước mặt y đã trở thành một bức tranh tràn đầy sinh động.

Những dãy núi chập trùng dưới bầu trời xanh kéo dài bất tận, chim chóc bay lượn dưới vầng mặt trời đang dần hạ xuống, trong những mảng màu của cây cối trùng điệp, mặt hồ giống như một tấm gương phản chiếu toàn bộ màu xanh lục đó. Trong hồ có bóng hai người mơ hồ, những gợn sóng bắn lên cũng thật đẹp đẽ, từ bên cạnh hai người tóe ra hai bên, giống như là từng đóa hoa sen nở rộ.

Từ Yến Thanh tỉ mỉ quan sát bức tranh, rồi lại cầm bút lên định thêm vào vài chi tiết nhỏ nhưng lúc này lại nghe thấy có tiếng mở cửa.

Y ngẩng đầu lên nhìn, Ly Nhi mang theo gương mặt quở trách tiến vào: “Cậu, sao cậu lại không ngủ cả đêm nữa rồi?”

Từ Yến Thanh lúc này mới nhìn vào đồng hồ trên tường, bây giờ đã là sáu giờ sáng. Y vẫn tiếp tục vùi đầu vào việc vẽ tranh: “Đợi lát nữa sẽ đi ngủ.”

“Cậu đừng vẽ nữa, nô tỳ bây giờ sẽ đi hầu hạ cậu rửa mặt, sau đó còn phải đi ăn sáng, cậu mà qua đó chậm trễ thì mợ Ba lại có cớ mà nói đó.” Ly Nhi đi đến lấy đi chiếc bút vẽ trên tay Từ Yến Thanh, y hết cách đành phải dặn nàng đừng đụng vào bức tranh này vì còn chưa khô.

Ly Nhi biết rõ thói quen vẽ tranh của chủ nhân mình, sau khi hầu hạ Từ Yến Thanh rửa mặt liền đợi người kia sửa soạn xong xuôi rồi mới đi về hướng phòng ăn.

Mấy ngày hôm nay lão gia và mợ Cả đều không ở đây, những người khác cũng không đến ăn sáng đúng giờ như bình thường. Khi Từ Yến Thanh đến nơi chỉ trông thấy có một mình Thẩm Kim Linh đang ngồi ở đó cúi đầu đọc sách, những vị trí khác vẫn còn trống không.

Từ Yến Thanh không nghĩ đến sẽ ở chung một mình với Tam tiểu thư trong tình huống như vậy, mà hắn cũng thể quay đầu rời đi, nên chỉ đành kiên trì đi vào ngồi xuống vị trí của mình.

Thẩm Kim Linh ngẩng đầu lên liếc nhìn y một cái, không mặn không nhạt mà nói câu “chào buổi sáng, mẹ Tư”.

Y cũng đáp lại một câu “chào buổi sáng, Tam tiểu thư”, Thẩm Kim Linh cũng không nói thêm điều gì lại tiếp tục cúi đầu đọc sách. Từ Yến Thanh như ngồi trên đống lửa, đợi thêm mấy phút rốt cuộc cũng chờ được Thẩm Quan Lan đến.

Sau khi người kia vào cửa còn đang ngáp một cái, thời điểm nhìn thấy Từ Yến Thanh đôi mắt đều sáng lên, phấn khởi muốn đi về phía chỗ của y nhưng lại bị một ánh mắt của người đó nhìn qua mà khiến hắn phải đứng yên tại chỗ. Thẩm Quan Lan quay đầu nhìn lại, gương mặt của Thẩm Kim Linh quả nhiên đang trầm xuống nhìn mình.

Hắn lúng túng gãi đầu một cái, đành phải ngồi vào vị trí của mình, vì muốn lấy lòng mà chào hỏi Thẩm Kim Linh.

Cô đang đọc một quyển sách tiếng Anh, Thẩm Quan Lan liền mượn cớ cùng em gái mình tán gẫu về những chủ đề liên quan đến. Qua thêm mười mấy phút mợ Hai cùng mợ Ba cũng đến, đi theo sau còn có Thôi Mạn Linh.

Thẩm Tế Nhật đêm qua lại không trở về, nhưng bình thường anh cũng hay bận rộn công việc mà cả đêm không về nhà nên người của Thẩm gia cũng đã sớm quen rồi.

Sau khi cả nhà bắt đầu dùng đũa, vẫn cứ là mợ Ba mở lời nói chuyện trước, câu được câu mất thì thầm với mợ Hai. Từ Yến Thanh yên lặng ăn cháo trong bát của mình, y đã không ngủ cả đêm qua nên bây giờ cũng bắt đầu buồn ngủ rồi vì vậy không có cảm giác muốn ăn uống cho lắm.

Thẩm Quan Lan nhìn y vài lần, thấy người kia cũng không gắp đồ ăn mấy, liền mở miệng hỏi: “Sao tinh thần của mẹ Tư lại kém như vậy, đêm qua ngủ không được ngon sao?”

Lời này của hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn vào Từ Yến Thanh.

Mợ Ba tranh thủ nói: “Đúng rồi kìa, khí sắc Tứ muội quả thật là nhìn không được tốt lắm. Hẳn là mấy ngày qua lão gia đều không ở nhà, Tứ muội nhớ lão gia nên không ngủ được chứ gì?”

Ả ta chỉ là thuận miệng nói bậy, Thẩm Quan Lan đang muốn phản bác thì lại thấy Thôi Mạn Linh cười khúc khích, nói: “Tôi lại có cảm giác dáng vẻ kia của mẹ Tư là vì mệt mỏi quá ấy chứ? Có phải là do ban đêm ngủ không được nên đã làm chuyện gì quá độ không?”

Cô ta cũng mang theo giọng điệu đùa giỡn, thế nhưng mỗi người đều có thể nghe ra ý tứ thâm sâu trong đó là đang chỉ vào cái gì. Thẩm Quan Lan đập đôi đũa xuống bàn kêu bốp một cái, còn chưa kịp mở miệng ra đã nghe thấy em gái mình lạnh lùng nói: “Bệnh hay quên của biểu muội cũng nặng thật đấy, chuyện hôn sự của cô với Nhị ca đã tan thành bọt nước rồi sao còn học theo chúng ta gọi là mẹ Tư? Trong lòng cô chắc là không từ bỏ được vị trí Nhị thiếu phu nhân này nhỉ, còn nghĩ đến chuyện Nhị ca sẽ chịu lấy mình chắc?”

Thôi Mạn Linh không nghĩ đến, Thẩm Kim Linh vừa mở miệng ra đã xát muối lên vết thương của mình, mặt mũi nhất thời không chịu nổi, trong đôi mắt còn hiện lên ánh nước: “Tam biểu tỷ sao có thể nói ra những lời như vậy? Cô đã nói những điều kia chỉ là hiểu lầm rồi mà, sao biểu tỷ còn bắt nạt muội như vậy?”

Cô ta nói xong thì liền muốn khóc, nhưng mới vừa gào lên một tiếng thì đã nghe thấy Thẩm Kim Linh mặt không biến sắc, đáp: “Ấy, tuyệt đối đừng có khóc nhé, mẹ ta không ở đây, không ai đau lòng cho mấy giọt nước mắt cá sấu đó của cô đâu.”

Thẩm gia Tam tiểu thư là người yêu ghét rõ ràng, vốn cô cũng không thích Thôi Mạn Linh, sau khi trải quả chuyện bỏ thuốc kia lại càng nhìn người này không vừa mắt, đương nhiên nói năng lại càng không nể mặt.

Mợ Hai thấy hai tiểu bối nháo loạn lên liền khuyên nhủ đôi câu, nhưng lại bị mợ Ba kéo lại. Tầm mắt của ả ta nhìn Thôi Mạn Linh một cách cay nghiệt, bày ra một bộ dáng đang được xem kịch vui.

Chuyện bỏ thuốc kia tuy đã bị mợ Cả đè xuống, nhưng hạ nhân trong nhà đã truyền tai nhau từ lâu, ả ta làm sao mà không biết được.

Đều là đàn bà cả, cho nên mợ Ba hiểu được tâm tư của Thôi Mạn Linh, chỉ có điều vị biểu tiểu thư này mặc dù dễ dỗ dành nhưng tính khí không ổn, chỉ nhìn vào chuyện kia thôi là biết đầu óc người này không dùng được. Chuyện ngu xuẩn như vậy ả ta nhất định sẽ không chọc vào, miễn cho ngày nào đó lại liên lụy đến mình.

Trông thấy tất cả mọi người đã chuyển sự chú ý đến trên người Thôi Mạn Linh, Thẩm Quan Lan trái lại rất bình tĩnh. Hắn yên lặng liếc nhìn Từ Yến Thanh một cái, y vừa nãy để bát xuống xong vẫn một mực không nói tiếng nào.

Thẩm Quan Lan trông thấy quầng mắt y thâm đen, trong lòng hắn thầm nghĩ không biết vì nguyên nhân gì mà người kia đêm qua lại ngủ không ngon, cho nên lại càng không chú ý đến Thẩm Kim Linh đang cãi nhau với Thôi Mạn Linh. Đợi đến khi cô ta thở phì phò chạy ra ngoài, hắn mới phản ứng lại: “Sao lại bỏ đi vậy?”

Thẩm Kim Linh cũng không muốn ăn nữa, bèn cầm sách trên bàn lên, nói: “Muội đi học đây.”

Thấy cô ấy cũng đi rồi, mợ Hai bất đắc dĩ thở dài trong khi mợ Ba nói: “Nhị tỷ, đến phòng muội ngồi một chút đi, hôm qua bên chỗ muội mới mua bánh hoa quế vừng, thơm lắm đó.”

Mợ Hai cũng không muốn tiếp tục ngồi đây nữa, liền cùng ả ta đồng thời trở về phòng. Trong căn phòng ăn to lớn nhất thời liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn Từ Yến Thanh và Thẩm Quan Lan đang ngồi đối mặt với nhau.

Từ Yến Thanh cũng lập tức đứng lên, nơi này còn có nha đầu hầu hạ ăn uống nên Thẩm Quan Lan cũng không cản y lại.

Đợi đến sau khi Từ Yến Thanh về vòng, qua mười mấy phút Thẩm Quan Lan cũng chạy đến.

“Anh làm sao vậy? Nhìn không có tinh thần gì cả, có phải là bị ốm rồi không?” Thẩm Quan Lan vừa bước vào đã lên thẳng giường ôm lấy người kia, hỏi.

Từ Yến Thanh đã thay tẩm y, để người mình dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Quan Lan, đột nhiên dâng lên cảm giác an tâm khó giải thích được, nói: “Chỉ là buổi tối ngủ không được ngon thôi.”

“Mệt mỏi cả một ngày sao còn ngủ không ngon? Anh đang nghĩ gì à?” Thẩm Quan Lan quan sát người kia, mặt trời lúc này đã lên cao y dường như còn buồn ngủ hơn cả lúc nãy, giọng nói cũng uể oải: “Chắc tại ban ngày ngủ nhiều quá rồi!”

“Vừa nãy những lời Thôi Mạn Linh nói, anh cứ bỏ ngoài tai đi, đức hạnh của cô ta chính là như vậy đó, cái miệng không bỏ qua cho ai. Mẹ tôi đã liên lạc với người Thôi gia để bảo bọn họ đưa cô ta về rồi, qua mấy ngày nữa sẽ đến.” Thẩm Quan Lan sợ y sẽ để ý đến chuyện vừa rồi, liền chủ động nhắc đến.

Từ Yến Thanh lại lắc đầu nói: “Tôi không để ý đâu.”

“Thật sao?” Thẩm Quan Lan nâng cằm của người kia lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của y.

Từ Yến Thanh cũng không tránh đi cái nhìn này, y cũng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quan Lan, bên miệng lại hiện lên nụ cười dịu dàng: “Thật mà.”

Thẩm Quan Lan bị nụ cười này của y khiến cho lòng hắn ngứa ngáy, bèn ôm lấy gáy y hôn xuống, bàn tay cũng dần trở nên không yên phận.

Từ Yến Thanh tối hôm qua cũng bởi vì hắn nên mới không ngủ được, cho nên bây giờ thật sự là mệt đến mức không còn chút sức lực nào. Y chỉ đành nắm lấy tay Thẩm Quan Lan, thở gấp nói: “Để tôi nghỉ một lát đi mà, thật sự là buồn ngủ quá rồi!”

“Vậy tôi ở đây thêm một lúc, đợi đến khi anh ngủ rồi, tôi mới lại đến bệnh viện.” Thẩm Quan Lan ôm người nằm xuống, để Từ Yến Thanh gối lên cánh tay mình, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y.

“Phải đi một ngày sao?” Từ Yến Thanh hỏi.

“Chắc là vậy, còn phải bàn bạc với Đại ca chuyện sắp xếp đưa cha đến Thượng Hải khám bệnh nữa, chuyện này huynh ấy cũng chưa nói với cha mẹ.” Thẩm Quan Lan gạt những sợi tóc mái loà xòa trước trán của Từ Yến Thanh ra, hôn lên mi tâm của người kia, rồi nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, cứ ngủ một giấc đi, đợi đến khi anh tỉnh lại thì tôi cũng trở về rồi.”

Người kia nghe lời hắn mà nhắm chặt mắt lại, ngửi được mùi nước hoa trên người Thẩm Quan Lan khiến y an tâm, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Chỉ là Từ Yến Thanh không biết rằng, sau khi tỉnh dậy, điều chờ đợi mình sẽ không phải là một Thẩm Quan Lan ôn nhu, mà là cảnh tượng mình bị vu hại, cho dù y có cả trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui