Câu nói của anh khiến cô bực bội đến không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ai oán, xong rồi lại cụp mắt xuống, xấu hổ như đứa trẻ phạm lỗi.- Đau không? Đi được không?Tiểu Lệ khẽ gật đầu, cố gắng chống tay đứng dậy.
Chỉ là cơ thể không nghe lời, ngay cả một chút sức cũng không có.
Người đàn ông lại thở ra một hơi, dùng sức nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của cô lên.
Anh lại càng kinh ngạc phát hiện:- Em ngày thường không ăn cơm à?Cái đầu váng vất của Tiểu Lệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngây ngốc nhìn anh.
Đặt cô vào trong xe, anh nói tiếp:- Còn tưởng em là thiếu nữ chưa thành niên đó, nhẹ quá!Lúc này cô mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh, vội phản bác:- Chỉ là tôi sợ béo thôi! - Đây là nỗi ám ảnh chung của phụ nữ, với cô cũng không là ngoại lệ.Chiếc xe dần lăn bánh trên đường lớn.
Bởi vì cô một mực không chịu đi bệnh viện, cho nên anh chỉ đành đưa cô về nhà.Căn nhà tối om lạ thường, ngay cả bóng dáng của Tần Mạn cũng không thấy đâu.
Đặt cô lên sô pha, anh nhìn quanh một lượt hỏi:- Đồ sơ cứu em để ở đâu?- Ở trong hộc tủ dưới chiếc ti vi đó!Đại Hàn nhanh chóng đi tới đó, cầm vật dụng sơ cứu quay trở lại.
Anh vừa định giúp cô rửa vết thương thì chợt bị cô giành lấy.- Để tôi! Cũng không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi.
Hôm nay, cảm ơn anh!Anh cũng không miễn cưỡng liền đứng dậy.
Tuy nhiên, anh không ra về mà ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, im lặng quan sát.
Chỉ thấy cô cầm bông thấm lên, lúng túng rút ra một lọ thuốc, đổ ra.
Sau đó, không thuần thục vệ sinh vết thương.
Cô lau một cách qua loa, rồi lấy băng gạc quấn lại.
Đống băng gạc bị cô làm cho méo mó đến tội nghiệp.- Em thực sự chưa lớn à?Anh lại châm biếm cô một câu làm cô vô cùng ngượng ngùng.
Tiến đến bên cô, anh đem đống băng gạc cô vừa mất bao nhiêu công sức mới quấn được, toàn bộ đem tháo ra hết.
Tiếp đó, anh lấy ra một lọ thuốc khác, trực tiếp đổ lên vết thương khiến cho cô cau mày rít lên.- Chịu khó chút!Anh nói rồi thổi lên chân cô, kiên nhẫn lau đi đám bọt còn sót lại.
Cuối cùng, lấy ra một cuộn băng dính, dán lên băng gạc, trực tiếp băng lại vết thương trên chân cô.
Xong xuôi đâu đó, anh thu dọn mọi thứ, lại hỏi:- Em ở đây một mình sao?- Nếu vậy, anh định ở lại đây ạ?Anh bật cười với cái tư duy nhảy cóc này của cô:- Em không sợ tôi là kẻ tiểu nhân háo sắc hả?Cô cười lắc đầu:- Anh không phải người như vậy! Đừng lo, tôi ở cùng bạn...!cô ấy chắc có việc phải ra ngoài chưa về thôi! Anh về nghỉ ngơi sớm một chút, trễ quá rồi!Nghe cô nói thế, anh gật đầu an tâm.
Nhưng bỗng nhớ ra gì đó, anh lại nhìn cô, hỏi tiếp:- Đề nghị hôm trước của tôi...!em đã cân nhắc đến chưa?Đề nghị hôm trước? Cô chau mày suy nghĩ."Nếu đã thích một người, khi còn cơ hội thì nên nói ra với người đó.
Đời người rất ngắn, vốn không đủ để cho em lưỡng lự.
Huống chi em còn có ước mơ, có hoài bão, không thể cứ thế bỏ lỡ.
Nếu họ có tình cảm với em, tự khắc sẽ cảm thông cho em.“Chính là muốn cô thổ lộ đoạn tình cảm này với anh sao? Ánh mắt cô thoáng qua chút ngập ngừng:- Chuyện...!chuyện này...!tôi chưa...- Vì sao vậy?- Anh ấy thực ra...!Tôi chỉ mới gặp lại anh ấy không lâu...!cho nên không biết làm sao để mở lời.
Chỉ muốn yên lặng ở bên anh ấy nhiều hơn một chút, chờ đợi anh ấy quay đầu nhìn về phía tôi.Câu nói của cô khiến cho anh chợt im lặng.
Qua một lúc, cô lại e dè nói tiếp:- Có phải anh thấy tôi làm như vậy không đáng, phải không?Đại Hàn gượng cười, thở dài lắc đầu:- Tôi đã nói là đáng hay không, đều là do bản thân em mà, người khác vốn không có quyền phán xét.
Tôi thấy, chờ đợi cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến khi nào cũng như thứ mà họ đợi được...!là gì.Thấy đáy mắt anh hiện rõ phiền muộn, cô lại rụt rè dò hỏi:- Anh sao thế? Có tâm sự sao?- Không phải, chỉ là tôi thấy em rất giống một người.
Cho dù không biết thứ mà bản thân đợi được là gì, vẫn không ngừng chờ đợi.
Cho dù biết trước là đau khổ, vẫn cố chấp không buông.
- Ngừng một chút, anh tự hỏi - Con gái bọn em đến cùng có bao nhiêu kiên định? Có phải không chịu tổn thương sâu sắc thì quyết không cam lòng?.