Năm nay, nghỉ lễ quốc khánh vừa đúng vào dịp cuối tuần, người người đều về nhà ăn bữa cơm sum họp.
Duy chỉ có Tiểu Lệ là muốn đến khu nghỉ dưỡng, tranh thủ chút thời gian riêng nghiên cứu thêm về dự án.
Biết được việc đó, bố Minh đã gọi điện cho cô, không ngừng tỏ thái độ giận dỗi:- Không phải đã hứa cuối tuần cùng Mạn Mạn về ăn cơm với bố sao? Sao con lại nói mà không giữ lời?Biết mình thất hứa, cô chỉ đành giở giọng dỗ dành:- Con bận mà! Con muốn lên khu nghỉ dưỡng nghiên cứu dự án một chút! - Thấy bố cô không chịu nói gì, liền tiếp tục - Không phải bố luôn muốn con tìm hiểu về việc kinh doanh của gia đình sao? Đây là lần đầu tiên con làm dự án của nhà mình mà, bố phải ủng hộ con chứ, đúng không?Biết không nói lại cô, bố Minh chỉ yếu ớt mặc cả:- Vậy còn cơm...- Cơm...!đợi khi nào con có tiền hoa hồng dự án, con liền mua gì ngon ngon về nấu cho bố nha.
Giờ con phải bận đây, không thể nghe điện thoại của bố được đâu.
Vậy nha, con yêu bố!- Khoan đã, bố mà cần phải sống nhờ vào tiền dự án của con sao?Chưa đợi cho bố nói hết, Tiểu Lệ đã vội vã cúp máy, sau đó vui vẻ tiến vào sảnh khách sạn.
Vừa thấy cô đi vào, Lục Nam đã chạy tới bên cô, ngạc nhiên:- Sao em lại ở đây? Chú nói với anh, cuối tuần nghỉ lễ em về nhà ăn cơm với ông ấy mà?Tiểu Lệ cau mày ngạc nhiên:- Tại sao nhất cử nhất động của em, ông ấy đều nói với anh vậy? Anh mua chuộc bố em à?- Nghĩ gì vậy? - Lục Nam vội xua tay - Ông ấy là người anh có thể mua chuộc được sao? Anh chỉ quan tâm em một chút thôi.
Nhưng sao em lại đột ngột tới đây?- Em đến nghiên cứu dự án thôi.
Lát em muốn xuống khu nhà gỗ xem một chút, thu thập ít tư liệu, xem góc nào đẹp để có thể lên hình quảng cáo.- Để anh đi với em nhé?Tiểu Lệ lập tức lắc đầu:- Hôm nay là ngày lễ mà, anh chắc bận lắm.
Cứ làm việc của anh đi, em tự đi là được rồi.- Vậy có gì thì gọi cho anh, anh liền tới giúp em!- Được! - Tiểu Lệ đáp ứng anh, sau đó rời đi.Hôm nay, cô dùng nguyên cả ngày để đi đến từng căn một trong khu nhà gỗ.
Mặc dù, thiết kế của chúng gần như là giống nhau, tuy nhiên, góc nhìn của mỗi căn một khác.
Những căn nhà cao nhất có thể nhìn thấy biển mây bạt ngàn.
Những căn thấp hơn một chút, chúng thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mỏng.
Những căn thấp hơn nữa, có thể nhìn thấy rừng hoa nơi sườn núi bên kia.
Mỗi một góc nhìn, mỗi một vẻ đẹp, đều cuốn hút như nhau.Lúc cô đi đến những căn nhà cuối cùng, ở nơi cao nhất, cũng là lúc ánh tà dương đang dần buông xuống, đẹp đến ma mị.
Cô quên cả ghi chép, mê mẩn ngắm nhìn cảnh đẹp ở đây, thi thoảng chụp lại vài bức hình.Bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào ống kính của cô, khiến cô khựng lại.
Ở góc bên kia sườn núi, giữa rừng hoa cải trắng tinh khôi, người đàn ông ấy cứ thế xuất hiện rực rỡ giữa ánh chiều tà.
Nhưng mà, sánh đôi bên anh, còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Cô ấy đang vui vẻ khoác tay anh đi dạo giữa những làn hoa, cùng anh hướng về phía chân trời.
Trong ánh mắt Tiểu Lệ thoáng qua chút buồn.
Hóa ra, anh thực sự đã có người ở trong lòng, cô gái mà khi anh nhắc đến, đôi mắt anh cũng buồn man mác như cô bây giờ vậy.Tiểu Lệ không thể phủ nhận một điều, bọn họ thực sự rất đẹp đôi.
Một người đàn ông cao ráo, điển trai.
Một người con gái dịu dàng, quyến rũ.
Giống như sinh ra đã định là để dành cho nhau.
Những cử chỉ Đại Hàn dành cho cô gái ấy, từng cái vuốt tóc, từng cái nắm tay, cũng dịu dàng như đã dành cho cô.
Ánh mắt anh nhìn về phía người con gái ấy, cũng đầy ắp cưng chiều như vậy.
Anh còn cõng cô ấy trên lưng, thong dong dạo bước.Bất giác, cô đưa máy ảnh lên, chụp lại hình ảnh của bọn họ.
Để khi cô nhìn vào tấm hình đó trong máy, lòng cô có chút đau nhói lên.
Người đàn ông ấy, đưa ánh mắt yêu thương, nhưng cũng đầy ưu sầu, nhìn về phía cô gái đang khép nhẹ đôi mắt, ngả đầu lên đôi vai rắn chắc của mình.
Ánh mắt đó, là yêu, là đau lòng, là thương sót, là bất lực.
Đôi mắt ấy như diễn tả hết tâm trạng của một người đàn ông không thể có được người con gái mà anh yêu, chỉ biết yên lặng chờ đợi cô ấy một lần quay đầu nhìn về phía mình.
Chờ đợi trong vô vọng.
Cô ấy vẫn ở đây, ngay bên cạnh anh, chỉ là lòng cô lại ở một nơi khác.
Một tình yêu đầy bi thương.Tiểu Lệ không muốn nhìn tiếp nữa, miễn cưỡng thu lại ánh mắt.
Cô gom lại đồ đạc, mang theo tâm trạng không vui rời đi..