Cao Nguyệt Lam được gả cho chủ tịch, lòng đinh ninh đã có chỗ đứng vững chắc.
Tuy nhiên hôn lễ đã kết thúc mấy ngày rồi, mà con riêng của chồng vẫn chưa trở lại Châu Âu.
Bà ta sốt sắng nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên lộ vẻ quan tâm mà hỏi chồng.
- Mình à, Anh Tử định ở lại chơi bao lâu thì đi ạ?
Bạch Cảnh Thiên đặt dao nĩa xuống, rồi cầm ly rượu vang sánh đỏ lắc nhẹ, giọng không nặng không nhẹ cất lời.
- Mình không muốn con nó ở lại thêm sao?
Người vợ vừa mới bước qua cửa hơi chột dạ lấp liếm.
- Dĩ nhiên muốn chứ, Anh Tử mấy năm rồi mới về nước, để thằng bé chơi cho thỏa thích thì thôi.
Người đàn ông nhướng mày mỉm cười, người vợ biết điệu cười này không hề thiện ý, cũng chỉ biết rặn ra một nụ cười đáp lại.
Rõ ràng đã là vợ chồng, bà ta được chủ tịch cưng chiều hết sức, nhưng luôn phải uốn lưỡi lấy lòng, và khí thái của ông ấy có gì đó đáng sợ khiến Cao Nguyệt Lam lạnh sống lưng, mỗi ngày sống bằng cách nhìn sắc mặt của người chung giường.
Bữa tối kết thúc đã lâu, Cao Nguyệt Lam vẫn lấn cấn đi đi lại lại ở phòng khách.
Lúc này Sa Dĩnh Sa đã tới, cô cúi đầu chào nữ chủ nhân của căn biệt thự.
- Phu nhân!
- Ừm, tới gặp chủ tịch sao?
- Vâng, ngoài chủ tịch thì tôi không tới để gặp người khác, cũng không ai khác ngoài chủ tịch có thể gọi tôi làm việc vào giờ này.
Vợ chủ tịch đã nhiều lần lên mặt với Sa Dĩnh Sa, muốn cô phục tùng và phải biết điều.
Cô cũng không khách khí, dằn mặt nhẹ cái rồi cất bước tới thư phòng khiến Cao Nguyệt Lam tức điên lên.
Chắc chắn chủ tịch không ngoại tình với thân tín, nhưng người là vợ vẫn cứ ghen hết lần này tới lần khác mà không làm gì được đối phương.
Tưởng tên được ghi vào hộ khẩu nhà họ Bạch sẽ yên ổn, nhưng Cao Nguyệt Lam giờ nhức đầu x2 khi Sa Dĩnh Sa thì chưa xử được lại lòi ra Bạch Anh Tử ở mãi chưa chịu đi.
Ngó nghiêng thấy không có ai khác, Cao Nguyệt Lam lén lút đi tới gần thư phòng để hóng xem có thu nhập được tin gì hay ho không.
....
Trong thư phòng, chủ tịch hút cigar và chậm rãi hỏi.
- Anh Tử mấy hôm nay thế nào? Nó không thèm vác mặt về nhà ăn với bố nó nổi một bữa cơm.
- Lịch trình của cậu ấy không có gì đặc biệt ạ.
Bạn bè không nhiều, chủ yếu là đi ăn đi chơi và mua sắm hàng hiệu.
- Cô nghĩ nó có làm nên trò trống gì không?
Dĩnh Sa trầm tư một lát rồi nhìn ông ấy.
- Lửa thử vàng, gian nan thử sức ạ.
Cuộc sống từ trước tới giờ của cậu ấy có ngài lót đường nên bản lĩnh và tài năng chưa có dịp được thể hiện.
Vẫn là cần có thời gian.
- Ừ! Để thừa kế được thì nó phải va vấp nhiều.
Hãy chú ý tới nó.
- Vâng, tôi vẫn luôn để mắt tới cậu ấy ạ.
...Cao Nguyệt Lam nghe thấy hai từ "thừa kế" thì đưa tay bịt miệng.
Chuyện này chủ tịch chưa từng nhắc tới, nhưng nỗi lo của bà ta có vẻ đến sớm hơn bà ta nghĩ.
Nếu Bạch Anh Tử mà lên thay chủ tịch thì bà ta toi đời, chắc chắn đứa con riêng của chồng sẽ không để bà ta sống yên ổn hưởng vinh hoa phú quý.
Người phụ nữ nhẫn nhục ở bên chủ tịch đã 7-8 năm, từ khi còn trẻ trung sung sức, nhưng không hiểu sao mãi không có thai được, dù kết quả khám sức khỏe thì cả hai người đều bình thường.
Chủ tịch còn an ủi vỗ về nói không sao, hai người yêu đương lãng mạn là được, nhưng thâm tâm Cao Nguyệt Lam vẫn mong ngóng có một đứa con trai để củng cố vị trí của mình.
Đợi mãi mới có ngày được đường đường chính chính làm Bạch phu nhân, xem ra không sinh con được, thì phải tìm cách khiến Bạch Anh Tử là đứa con vô dụng trong mắt chủ tịch.
Nhẹ nhàng rời đi vì sợ bị phát hiện, Cao Nguyệt Lam tự an ủi tin rằng chồng rất yêu mình.
Chủ tịch là ai chứ, ngài ấy thiếu gì phụ nữ vây quanh.
Thời điểm trước kia, Bạch Cảnh Thiên không chỉ có một nhân tình là người phụ nữ này, nhưng ông ấy chọn cưới họ Cao, hẳn đã coi bà là đặc biệt.
Mà Cao Nguyệt Lam vượt qua cả tá bóng hồng, vươn mình đi tới ngày hôm nay, hẳn cũng không phải kẻ tầm thường.
Một nhà có vợ có chồng, có con cái nhưng không giống một gia đình, ai ai cũng có những tâm tư và toan tính riêng được che giấu một cách khéo léo..