Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, đáy mắt thoáng qua tia sắc bén.

Mặc dù Lam Táp Ảnh vẫn luôn dịu dàng, nhưng chỉ dựa vào thân thế là thái tử một nước, hắn lại khí phách, độ lượng như vậy, người này truyệt đối không thể khinh thường.

“Thứ cho tiểu nữ nhiều lời, Lam công tử thân phận tôn quý, làm việc tất nhiên cũng chu toàn, nên lấy hay nên bỏ, chắc công tử đã sớm đưa ra quyết định tốt. Đã không thích thì hà cớ gì phải giữ lại bên người, nếu không sớm muộn cũng sẽ trở thành đống quần áo muốn vứt cũng không được thôi”.

Người như Lam Tám Ảnh, có thể trở thành bằng hữu là tốt nhất. Còn không thể trở thành bằng hữu vậy cũng không nên làm kẻ địch của hắn, nếu không sẽ rất khó giải quyết.

“Vân cô nương nói rất đúng, tại hạ xin thụ giáo”.

Lam Táp Ảnh dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Khinh Tiếu, chuyện Thượng Quan Vãn Tình, xem ra thật sự cần xử lý tốt.

Đối với nàng ta, cho tới hiện tại hắn cũng chưa từng có ý gì.

Lần này khi đi tới Ngọc Long Sơn, hắn nửa đường tới thăm gia đinh nàng ta, vì vậy bị nàng ta quấn lấy, cuối cùng phải đồng ý cho nàng ta đi theo tới Ngọc Long Sơn.

Vốn muốn đợi đến lúc lấy được Thiên Thánh quả,[thuphương - dđlqđ]rồi mới mang nàng ta cùng hồi kinh.

Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu hắn nên trực tiếp cho người đưa nàng đi.

“Nếu không còn chuyện gì thì trở về phòng nghỉ ngơi đi. Nhớ lấy! Sau này còn có chuyện như vậy, đừng nói đến việc đánh gãy tay một nha hoàn, cho dù muốn tính mạng của chủ nhân, ta cũng chống đỡ cho ngươi. Không phải chỉ có nàng ta mới có thể tìm người ra mặt, nếu như ngươi bị người khác khi dễ, ta tự nhiên cũng sẽ thay ngươi lấy lại công đạo”.

Lãnh Vô Tà nói xong, ánh mắt như vô ý quét qua Lam Táp Ảnh, không nhìn lại bất cứ kẻ nào, xoay người đi về phía gian phòng sau lưng.

“Vân cô nương, mong rằng chuyện hôm nay Vân cô nương có thể khoan dung. Ngày mai tại hạ sẽ cho người đưa Vãn Tình trở về”.

Lam Táp Ảnh mỉm cười nói, gương mặt có chút cứng ngắc.

Hắn cũng không phải muốn thay Thượng Quan Vãn Tình tìm nàng tính sổ, nhưng vừa bị Lãnh Vô Tà nói như thế, chẳng khác nào nói hắn thay nàng ta tìm Vân Khinh Tiếu đòi lý luận.

Núp ở sau lưng Lam Táp Ảnh, Thượng Quan Vãn Tình nghe được lời nói của hắn, thân thể liền cứng đờ, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Vân Khinh Tiếu, nhưng khi chạm đến ánh mắt tịch mịch của Vân Khinh Tiếu, nàng ta một chữ cũng không dám nói.

Khóe môi Vân Khinh Tiếu nâng lên tạo thành một nụ cười trào phúng lạnh lẽo.

“Quận chúa như thế nào, đấy là chuyện của Lam công tử, chẳng quan hệ gì tới ta. Sắc trời không còn sớm, lại quấy rầy chủ quán nghỉ ngơi, ta không thể tiếp chuyện với công tử rồi”.

“Cô nương khách khí rồi, tại hạ cáo từ !”.

Nụ cười nơi khóe môi Lam Táp Ảnh cứng đờ, cảm giác nàng nói quấy rầy chủ quán nghỉ ngơi như ám chỉ mình đang quấy rầy nàng nghỉ ngơi vậy.

... ...... ....

Sau khi nghỉ ngơi ở khu chợ nhỏ hai ngày,[thuphương - dđlqđ]Lãnh Vô Tà cùng Vân Khinh Tiếu mới rời khỏi tiếp tục đi về phía Ngọc Long Sơn.

Ngọc Long Sơn cách phiên chợ nhỏ khoảng một ngày đi đường, nhưng mà dọc theo đường đi có không ít võ lâm nhân sĩ cùng đến núi Ngọc Long.

Lam Táp Ảnh cũng đi Ngọc Long Sơn cùng ngày với bọn họ, chỉ là trên đường đi Vân Khinh Tiếu chỉ gật đầu chào hỏi cũng không có nói chuyện với hắn ta, mà bên cạnh hắn ta cũng không thấy Thượng Quan Vãn Tình, không nghĩ đến Lam Táp Ảnh thật sự đưa nàng ta về.

“Lãnh đại ca, các ngươi làm sao biết ngày mà Thiên Thánh quả kết quả ? Có vẻ như mọi người cũng biết rất rõ thời gian Thiên Thánh quả kết quả nha ?”.

Nhìn người trên đường đều giống như muốn rút ngắn thời gian đến Ngọc Long Sơn, đáy lòng Vân Khinh Tiếu có chút buồn bực, không phải nói Thiên Thánh quả sinh trưởng ở trên vách núi dựng đứng, hơn nữa còn là trăm năm kết quả một lần sao?

Sao những người này có thể khẳng định trong mấy ngày này Thiên Thánh quả sẽ kết quả vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui