Đặc Công Cuồng Phi


Chuyện lớn như vậy xảy ra ở khách điếm, đợi nha sai đến thì sẽ rước phải một đống phiền toái, nên Nguyên Du Vân và Tô Tất liền ung dung giải quyết hết những người còn lại, rồi yên lặng mà rời đi.
Đi tới vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, Tô Tất và Nguyên Du Vân lúc này mới hứng trí bừng bừng cùng nhau nghiên cứu tấm bản đồ.
Tô Tất chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra điều kỳ quái.
Nguyên Du Vân lúc nhìn vào tấm bản đồ, máy kiếm khẽ nhíu lại, vẻ mặt trăm tư không thể giải, «Đây là ký tự thời xưa sao? Nhìn thế nào cũng không hiểu được.»
Nguyên Du Vân nhìn không hiểu, nhưng thật ra Tô Tất lại hiểu rất rõ ràng, bởi vì trong tay nàng cũng có một tấm bản đồ tương tự. Mà cái Nguyên Du Vân gọi là ký tự thời xưa, thật ra chính là chữ cái tiếng Trung.
Lúc trước sau khi rơi xuống vách núi, dưới sự dẫn dắt của tiểu tuyết hồ nàng đã tìm được chỗ mà Nhan Thanh tiền bối từng ở, lấy được ba vật, một phần ba tấm bản đồ, một quyển sách bào chế dược tề và một cái chìa khóa. Sách bào chế dược tề đã giúp Tô Tất rất nhiều ở phương diện Dược tề học, mà tấm bản đồ và chìa khóa lại vẫn còn vô dụng.
Tô Tất liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân, sau đó không chút do dự lấy tấm bản đồ của nàng ra, sau đó ghép hai mảnh lại, quả nhiên là vừa khớp, ngay cả chữ cái cũng được ghép lại đầy đủ.
Nguyên Du Vân kinh ngạc nhìn Tô Tất, «Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu được những ký tự kỳ quái này sao?»
Tô Tất oán thầm trong lòng, đâu chỉ mình ta hiểu, ở thế kỷ hai mươi mốt có một nước tên là Trung Quốc, đến cả trẻ con mầm non cũng hiểu được, chẳng qua ở thời đại này thì có chút lạ mắt mà thôi, thậm chí còn làm khó được cả Nguyên Du Vân.
«Những ký tự này tiểu đệ may mắn có học qua, nên cũng hiểu được chút ít.» Tô Tất cười cười. Nếu là người khác, Tô Tất đương nhiên sẽ không nói thẳng như vậy, thế nhưng nàng tin vào con mắt nhìn người của mình, qua nhiều ngày ở cùng nhau, Nguyên Du Vân đã cho nàng cảm giác của một đại ca thực sự. Hơn nữa chờ tập hợp được ba mảnh bản đồ, muốn đến được nơi giấu bảo vật chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, có tuyệt thế cao thủ như Nguyên Du Vân đi cùng, nguy hiểm sẽ được giảm bớt rất nhiều.
«Ồ? Nếu tiểu huynh đệ hiểu, vậy hãy giải thích cho đại ca được không?» Bảo vật được giấu, đối với một cao thủ ở trình độ của hắn, đã không còn chút thú vị nào nữa rồi, hắn hăng hái như vậy, đơn thuần chỉ vì cảm thấy tò mò với những ký tự cổ quái kia.
Thế nhưng Tô Tất biết, chỉ cần nói ra cái tên này, cho dù là Nguyên Du Vân, cũng sẽ đứng ngồi không yên.
«Thật ra, đây là kho báu mà Nhan Thanh tiền bối, đại thủ lĩnh tiền bối và Chiến Thần tiền bối để lại, thứ bên trong chỉ cần là người luyện võ, thì không thể không có hứng thú. Đại ca, huynh có nguyện cùng tiểu đệ đi thu thập đầy đủ ba mảnh bản đồ, sau đó cùng nhau đi tới chỗ đó không?» Tô Tất mỉm cười nhìn hắn.
«Nhan Thanh tiền bối sao?» Nguyên Du Vân một tay chống cằm, vẻ mặt mơ màng, «Nghe nói Nhan Thanh tiền bối là nữ nhân đẹp nhất thiên hà, đáng tiếc Nguyên Du Vân ta sinh muộn mất một ngàn năm, nếu không đã có thể cùng nàng tiếu ngạo giang hồ, dắt tay nhau đi tới chân trời, làm một đôi thần tiên quyến lữ rồi……Ai, nếu chỉ có một mình nàng ấy, vậy ai sẽ che chở cho hàng ngàn hàng vạn tiểu mỹ nhân của ta đây? Khó xử, thật là vô cùng khó xử.»
«Cốc!» Tô Tất nhịn không được cốc vào đầu hắn một cái. Nàng đã từng gặp người tự kỷ, nhưng chưa từng gặp qua người nào tự kỷ như thế này. Nếu nàng là Nhan Thanh tiền bối thì đã sớm đem lốc xoáy cuốn bay Nguyên Du Vân rồi, sao còn để hắn có thời gian lo lắng cho hàng ngạn hàng vạn tiểu mỹ nhân của hắn chứ.
«Ôi, cái trán ngọc ngà không tì vết của ta…..» Nguyên Du Vân vừa ôm trán vừa ai oán nhìn Tô Tất. Hắn chỉ nghĩ thôi a, nghĩ cũng không được sao? Ai, nghĩ lại, hắn đường đường là Nguyên Du Vân, thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, há lại có thể vì một thân cây mà vứt bỏ cả khu rừng? Nhan Thanh tiền bối hãy để cho gió cuốn bay đi.
Tô Tất đang do dự nên chôn Bạch ngọc Quan Âm ngay tại chỗ hay nên đập bể rồi chôn, dù sao thứ này cũng quá thu hút sự chú ý, sẽ rước phải một đống phiền phức, nhưng Nguyên Du Vân lại coi nó như bảo bối mà ôm vào trong ngực, hét lên với Tô Tất: «Không thể đập cũng không thể chôn, Vân Sam cô nương thích nhất là trân phẩm bằng bạch ngọc, mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng, tặng cho nàng thì không còn gì tốt hơn nữa.»
Tô Tất tức giận đảo mắt, nghĩ thầm, đừng nhìn bộ dáng bí hiểm không ai địch được của Nguyên Du Vân mà hiểu lầm, rồi sẽ có một ngày hắn bại trong tay nữ nhân à xem.
Bởi vì muốn đưa quà sinh nhật cho Vân Sam cô nương trong truyền thuyết, nên bọn họ đi qua những con đường vòng vèo, trăm dặm về phía đông, chỉ cần vượt qua con sông trước mắt, là có thể gặp được Vân Sam cô nương.
Ban đêm trên dòng sông trăm hoa rực rỡ.
Thuyền hoa lui tới, giăng đèn đốt pháo, người qua lại nhiều không đếm xuể, quả thực là vô cùng náo nhiệt.
Thấy Tô Tất cười cười, Nguyên Du Vân vỗ vai nàng, mặt lộ vẻ giả vờ tiếc nuối, «Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi cũng giống ta, vậy vi huynh sẽ không còn cô đơn nữa rồi.»
Giống ngươi? Tô Tất liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, ai mà giống hắn chứ. Nàng có mở thanh lâu, nên khi nhìn thấy thuyền hoa trên sống, liền muốn thử thăm dò xem mình có thể cải tiến những thuyền hoa này không, nên mới lộ ra vẻ hứng trí dào dạt như vậy.
«Đên đây đến đây, tiểu huynh đệ, vi huynh mang ngươi đi gặp Vân Sam cô nương, nàng chính là hồng nhan tri kỷ của vi huynh đấy.» Nguyên Du Vân khí khái vỗ vai Tô Tất.
Tô Tất khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn hắn, tức giận hỏi, «Xin hỏi nàng là hồng nhan tri kỷ thứ mấy trong danh sách của đại ca?» Nàng dám cược, cái danh sách đó tuyệt đối không dưới con số mười.
«Cái này…..» Vấn đề này thật sự làm khó Nguyên Du Vân, vì thế hắn liền đưa tay ra đếm: «Thứ mười là Lãnh cô nương……Thứ mười hai là Triệu cô nương…..Thứ mười ba là Công Tôn cô nương…..» Đếm đến mức ngay cả hắn cũng thấy đau đầu, đành phải nói: «Vi huynh tuổi đã lớn, trí nhớ không còn tốt lắm, thật sự không nhớ nổi.»
Tuổi đã lớn? Nhìn hắn cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ lại có thể là hai trăm tuổi hay sao? Không nhớ nổi? Hắn là không biết mới đúng. Tô Tất thở dài. Dọc đường đi, nàng xem như được mở mang kiến thức về cái gọi là vua phong lưu, không, phải vua cợt nhả mới đúng.
Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Du Vân, bọn họ nhanh chóng đi tới con thuyền hoa lộng lẫy xa hoa nhất.
Vách thuyền được sơn một màu đỏ thẫm, bốn góc thuyền treo đèn lồng rực rỡ, trong đêm vô cùng chói mắt.

Nguyên Du Vân và Tô Tất vừa lên thuyền, lập tức gây ra một trận náo loạn.
Nguyên Du Vân một thân nhuyễn bào tơ vàng, chỉ may óng ánh, hoa lệ đến tột cùng, mái tóc đen buông xuống, tôn lên khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, giống như xuân hoa thu nguyệt, đẹp đến mức không tính từ nào trên đời có thể miêu tả được, hắn mắt như hoa đào, trên môi nở nụ cười, phong lưu mà dịu dàng.
Trái lại Tô Tất, cũng mặc nam trang. Nhuyễn bào màu trắng, bên trên có vài nhành trúc được thêu bằng chỉ bạc, cặp mày thanh tú, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên quý khí tự nhiên vốn có. Toàn thân nàng được bao phủ bởi ánh trăng, dịu dàng như gió mà lại lạnh lẽo như tuyết.
Một người phong lưu hào phóng, một người đoan trang lạnh lùng, bảo người ta làm sao có thể chống cự lại mị lực đó được?
Hai nam tử đẹp đến tột cùng đồng thời xuất hiện, vừa nhìn đã biết không phải là vật trong ao, không chỉ những cô nương trên thuyền, ngay cả nam tử tới tìm vui cũng không khỏi liếc mắt nhìn một cái.
Nguyên Du Vân đã sớm quen với đủ loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, nên hắn chỉ phe phẩy quạt, lấy phong thái của thần tiên hạ trần, không nhiễm một chút bụi, đi tới trước mặt Vân Sam cô nương, gió khẽ thổi, khuôn mặt tuấn mỹ mê ly mà mơ màng, khiến cho người ta ngất ngây.
«Vân Sam cô nương, thật khéo, ta và nàng không hẹn mà gặp, đây chẳng phải chính là duyên số trời định sao?» Cây quạt theo động tác của chủ nhân mà mở ra, nụ cười trên mặt hắn ấm áp mà đa tình.
Tô Tất chịu không nổi vẻ mặt của hắn, cố tình giữ khoảng cách một trượng với hắn, tựa như đang tuyên bố với mọi người: Ta đây không hề quen biết hắn.
Vân Sam cô nương nhẹ nhàng nở nụ cười, «Nguyên công tử thật vui tính.»
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thuyền hoa đã rời khỏi bờ, đi về phía giữa sông.
Nguyên Du Vân tựa vào cột, bằng một dáng vẻ tiêu sái nhất, dịu dàng nói, «Vân Sam cô nương, hôm nay là sinh nhật nàng, nàng đoán xem Nguyên mỗ đã mang theo cái gì làm quà?» Lấy cái bọc từ sau lưng ra, nở nụ cười dịu dàng, đưa cho nàng.
Vân Sam cô nương cười khẽ, «Công tử thật có tâm, vậy mà vẫn còn nhớ sinh nhật của ta, ta còn nghĩ công tử đã quên rồi chứ. Công tử yên tâm, chỉ cần là quà công tử tặng, ta đều sẽ thích.»
«Sao có thể quên được chứ? Còn nhớ ngày này ba năm trước, nàng đứng đầu thuyền, dáng người lả lướt, xinh đẹp tuyệt trần……» Chỉ cần gặp nữ nhân, Nguyên Du Vân lại giở công phu văn chương lai láng, lưu loát giống như hô hấp.
Đáy mắt Vân Sam cô nương có chút phức tạp. Hắn có thể ngàn dặm xa xôi mang quà đến tặng nàng, chẳng lẽ lại chưa bao giờ nghĩ tới việc chuộc thân cho nàng, để nàng đi theo hắn sao? Thế nhưng……điều này chung quy cũng chỉ là mơ ước mà thôi, nam tử ngồi trên mây như hắn, há lại là người mà nàng có thể tơ tưởng?
Cho nên…..dù nàng có làm sai một việc, hắn hẳn cũng sẽ tha thứ cho nàng đúng không?
Đáy mắt Vân Sam cô nương hiện lên một tia thống khổ, ngón tay thon dài vươn ra, vừa định nhận lấy cái bọc, thì đột nhiên, một mũi tên xé gió bay đến, Nguyên Du Vân ôm lấy Vân Sam cô nương tránh đi, cho dù đang ở giữa không trung, hắn vẫn không quên duy trì tư thế bay lượn hoàn mỹ.
«Ha ha ha, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thêm mấy mũi tên nữa chẳng phải quá tuyệt sao?» Hai người ôm nhau, áo bào cùng tà váy quấn lấy nhau, vô cùng lãng mạn.
Như hắn mong muốn, khi hai người bọn hắn vừa đi đáp xuống đất, thì một mũi tên nữa lại bay về phía bọn họ, Nguyên Du Vân thản nhiên cười, vung tay bắt lấy mũi tên, trở tay phóng lại.
«Nguyên Du Vân, thực xin lỗi!» Vân Sam cô nương cắn môi dưới, trong lòng nàng thầm mặc niệm một câu, sau đó trong tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao lạnh lẽo, lặng yên mà đâm vào bụng Nguyên Du Vân. Gần như vậy, cho dù có là đệ nhất cao thủ cũng không thể tránh được mà bị thương nặng.
Thế nhưng, Vân Sam cô nương lại có cảm giác con dao của mình như đá ném vào biển, không làm gợn được dù chỉ là một chút bụi nước.
Nguyên Du Vân lạnh nhạt cười nhìn nàng, điểm vào cái mũi của nàng, «Nha đầu ngốc, sao lại ngốc như vậy chứ, bị người ta đem bán mà còn thay chúng đếm tiền.»
Vân Sam cô nương trừng lớn hai mắt, do dự nhìn Nguyên Du Vân. Hắn đến tột cùng có phải là người không vậy? Vì sao con dao rõ ràng đã đâm vào rồi, mà hắn vẫn không có cảm giác, trên dao cũng không có lấy một giọt máu, hắn cũng không có dấu vêt bị thương?
Nàng vốn tưởng rằng Nguyên Du Vân sẽ lập tức đẩy nàng ra, hoặc là sẽ giết nàng ngay tại chỗ, nên nàng đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất, thế nhưng Nguyên Du Vân lại chỉ cười nói, nha đầu ngốc, sao lại ngốc như vậy, bị người ta đem bán còn thay chúng đếm tiền.
«Ngươi……Ngươi không bị thương?» Vân Sam cắn môi dưới, khó khăn nói một câu.
«Loại giun dế này không thể thương tổn ta được, thế nhưng cô lại làm trái tim ta bị thương, ai, ngực giống như bị hàng trăm mũi tên xuyên thủng, như bị hàng vạn con kiến cắn xé…..Đau không nói nên lời a.»
Với thân thủ của Nguyên Du Vân, mấy loại đâm chọt này hiển nhiên không thương tổn được hắn, nên hắn vẫn có thời gian ngồi đây than vãn trong danh sách của mình lại thiếu đi một cái tên.
Tô Tất cất bước đi tới trước mặt Vân Sam, môi nhếch lên, cười lạnh, «Mục đích của ngươi là gì?»
«Bạch ngọc Quan Âm.» Vân Sam lui ra phía sau từng bước một, nàng biết cho dù Nguyên Du Vân có bỏ qua cho nàng, vị thiếu niên trước mắt cũng sẽ không chịu bỏ qua. Trái phải đều là đường chết, nàng không bằng nói ra toàn bộ.
Ai ngờ, Tô Tất sau khi nghe xong những lời này, không những không giận, ngược lại nở nụ cười, nói với Vân Sam: «Bạch ngọc Quan Âm? Ngươi chỉ vì Bạch ngọc Quan Âm mà mưu hại đại ca ta? Ngươi biết đại ca ta sẽ không để ý đến tính mạng mà cứu ngươi, nên ngươi mới lợi dụng việc này, trong lúc đại ca ta cứu ngươi, ngươi liền ở sau lưng hắn mà đâm một dao?»
«Ta…….» Sắc mặt Vân Sam vô cùng ảm đạm.

«Nhưng ngươi xem đi, đây là cái gì.» Tô Tất nhặt cái bọc Nguyên Du Vân đưa mà Vân Sam chưa kịp nhận lên, trước mặt nàng mở cái bọc ra, bên trong là một cái rương nhỏ, nằm trên lớp vải trong rương là một bức tượng ngọc trong suốt tuyệt đẹp, Tô Tất lạnh lùng vứt cho nàng, «Ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là cái gì.»
Lúc Vân Sam nhìn thấy rương gỗ, trong lòng không khỏi run lên, đợi đến khi nhìn thấy vật bên trong, nàng liền cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại, chỉ động một ngón tay cũng khó khăn.
«Bạch ngọc…….Quan Âm……» Vân Sam nâng mắt nhìn Nguyên Du Vân, khó khăn mở miệng.
«Đúng vậy, quà sinh nhật của ngươi, bây giờ nhận lấy vẫn chưa muộn.» Nguyên Du Vân tức giận nói. Hắn vẫn còn đắm chìm vào nỗi thống khổ vì mất đi một hồng nhan tri kỉ khó có thể kiềm chế, một khắc sau mới có thể khôi phục lại như cũ, hiện giờ vẫn chưa đến lúc. Đây là thời gian chữa thương mà hắn cho bản thân mỗi lần bị vứt bỏ.
Vậy mà lại thật sự là Bạch ngọc Quan Âm…….Trời ạ, nàng đến tột cùng là đã làm cái gì vậy?
Hắn ngàn dặm xa xôi đem Bạch ngọc Quan Âm đến tặng nàng, vậy mà nàng lại liên thủ cùng người khác tính kế hãm hại hắn, còn lợi dụng lúc hắn mạo hiểm tính mạng bảo vệ nàng mà đâm vào người hắn một dao…..Nàng thật sự là đáng chết, đáng chết!
«Nguyên công tử……..Ta…….Ta………Thực xin lỗi……» Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống trên mặt của Vân Sam cô nương, hai chữ hối hận như độc tố chậm rãi siết chặt họng nàng, khiến nàng không biết nên nói gì cho phải.
Tô Tất lạnh lùng cười, «Ngươi cảm thấy xin lỗi thì hữu dụng sao?» Tô Tất lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Sam, nàng ghét nhất là loại nữ nhân lập trường không kiên định, nhu nhược nhưng còn giả bộ làm chuyện xấu này. Nàng xoay người kéo Nguyên Du Vân, tức giận nói, «Mở to mắt mà nhìn đi, thuyền đã bốc cháy rồi, huynh có biết bơi không?»
Trên thuyền vô cùng náo loạn, không ngừng có người vô tội bị tên bắn trúng mà ngã xuống. Trên thuyền không phải màn che thì cũng là gỗ thô, đều là những vật liệu dễ cháy, hơn nữa không biết ai vương phải đèn dầu, nên lửa cứ thế lan ra rất nhanh, chưa đến thời gian nửa nén nhang đã dày đặc khói.
May mà lúc này Nguyên Du Vân cũng đã khôi phục lại từ nỗi buồn vì mất đi hồng nhan tri kỷ.
«Tiểu huynh đệ, lửa quá lớn, chúng ta đi mau thôi.» Nguyên Du Vân nhìn cũng không nhìn, kéo tay Tô Tất xoay người rời đi, thoáng nhìn thấy Vân Sam cô nương đang ngây người đứng bên cạnh, hảo tâm vỗ vai của nàng nói, «Bạc ngọc Quan Âm này để lại cho ngươi, hy vọng ngươi……sau này sống thật hạnh phúc.» Vỗ vai nàng xong, Nguyên Du Vân và Tô Tất ra khỏi khoang thuyền.
«Oa –» Trong thuyền truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt, nghẹn ngào vang lên, Nguyên Du Vân và Tô Tất đứng bên ngoài nghe rất rõ ràng. Tô Tất khẽ nhíu mày, ai nhìn vào cũng biết, Vân Sam cô nương đang dùng một chiêu cuối cùng, đại ca phong lưu này nếu nhu tình quá đáng, quay lại dẫn theo Vân Sam cô nương, vậy Tô Tất có lẽ sẽ hộc máu mà chết.
Vậy mà Nguyên Du Vân lại giữ chặt tay Tô Tất nói nhỏ, «Chúng ta chạy mau đi, lúc nữ nhân khóc là xui xẻo nhất, vi huynh luôn chạy được bao xa liền chạy bấy xa.»
Trên trán Tô Tất xuất hiện ba đường hắc tuyến, không nói gì nhìn Nguyên Du Vân, lại đưa mắt nhìn về khoang thuyền đang phát ra tiếng khóc rung trời…..Trong nháy mắt này, nàng thật sự không biết nên đồng tình với ai. Có lẽ phải nói, ai mà gặp phải cái tên Nguyên Du Vân tự xưng phong lưu nhưng lại vô tâm vô phế này, thì người đó xui xẻo.
Đứng bên mép thuyền, hai người có chút chần chừ.
Bời vì bọn họ phát hiện mặt sông vô cùng mênh mông, vô biên vô hạn nhìn không thấy bến bờ. Mà nước sông quanh thuyền, đều không có chỗ nhảy xuống, chỉ cần nhảy xuống, chưa kịp chạm xuống nước đã bị thiêu sống rồi, huống chi ai cũng không biết bên dưới nước sông cháy hừng hực này còn có cái gì.
Nguyên Du Vân và Tô Tất liếc nhìn nhau, cùng cười.
Nếu như là người khác, chỉ sợ đã bó tay, nhưng bọn họ đúng là vẫn xem nhẹ Nguyên Du Vân và Tô Tất.
«Tiểu huynh đệ, vi huynh đi trước mở đường cho ngươi, cố gắng bắt kịp nhé.» Nguyên Du Vân cười cười vỗ vai nàng. Tiểu huynh đệ duy nhất tin tưởng hắn, sẽ không phản bội hắn.
«Được, tiểu đệ nhất định sẽ đuổi kịp đại ca.» Tô Tất biết suy nghĩ của Nguyên Du Vân và nàng giống nhau.
Trên sông lửa cháy ngút trời, bừng bừng dữ dội, thế nhưng dù hao tổn bao nhiêu tài của đi nữa thì phạm vi cháy cũng có hạn. Ngoài một trăm trượng là nước sông bình thường, một chút ánh lửa cũng không có.
Vì thế, Nguyên Du Vân hai tay mang theo hai thi thể, nhún người đạp trên không mà đi, lúc chân sắp hết sức, liền lấy một thi thể làm bàn đạp, mượn lực vươn người tiến lên phía trước, cứ như vậy hai lần liền tới được bờ.
Tô Tất đang chuẩn bị theo sau, muốn bắt chước động tác của hắn, thì đột nhiên mày nhíu lại, mắt lóe lên, ngón trỏ đặt trên môi, huýt lên một tiếng.
Ngay lập tức, tiểu tuyết hồ cưỡi bạch mã xuất hiện trước mặt Tô Tất.
Tô Tất sau khi nhìn thấy Nguyên Du Vân lên bờ, miệng khẽ nhếch lên, leo lên ngựa, giữ chặt dây cương, vỗ vỗ đầu tiểu bạch mã, «Bay được bao xa thì cứ bay đi.»
Lúc trước tiểu bạch mã có thể bay qua vách núi, đương nhiên bây giờ nó cũng có thể. Huống chi, trong tay nàng còn cầm vài cái thi thể để làm bàn đạp.
Sau khi lên bờ, sắc trời đã dần hửng sáng.
«Đại ca, chúng ta đi thôi, đi ăn sáng.» Tô Tất xuống ngựa, tiểu tuyết hồ cũng thuận thế nhảy lên vai nàng.

«Được, thế nhưng tiểu huynh đệ ngươi phải mời đấy.» Nguyên Du Vân chậm rãi tới bên người nàng, bộ dáng cợt nhả.
«Hả? Nhưng tiểu đệ giờ đang không xu dính túi a….» Tô Tất khó xử nói. Lúc trước nàng ra đi gấp gáp, nhiều đồ không kịp mang theo, bạc trên người nàng đã dùng hết dọc đường rồi.
«Cái gì, ngươi không xu dính túi?» Nguyên Du Vân không khỏi kinh ngạc. Ngân phiếu tùy thân của hắn đã đưa hết cho Vân Sam cô nương rồi, cứ tưởng Tô Tất vẫn còn tiền chứ.
Tô Tất bất đắc dĩ thở dài, «Vậy trên người huynh còn có đồng nào không?» Chỉ cần có một đồng là nàng có thể thắng về cả một tòa thành. Chỉ là, một đồng làm khó anh hùng, lúc này trong tay Tô Tất và Nguyên Du Vân đến một đồng cũng không có.
«Nếu không thì…..» Nguyên Du Vân chỉ chỉ tiểu tuyết hồ.
Tiểu tuyết hồ vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, lông tóc toàn thân dựng đứng. Đừng tưởng nó là hồ ly thì không hiểu tiếng người, kẻ xấu trước mắt này rõ ràng là đang muốn đem nó đi bán! Ô ô ô, bốn chân của tiểu tuyết hồ bấu chặt lấy vai Tô Tất, chỉ sợ buông lỏng chân là sẽ lập tức bị bán đi.
Có lẽ Nguyên Du Vân là khắc tinh của tiểu tuyết hồ, nó ngày thường thì kiêu ngạo như vậy, nhưng ở trước mặt Nguyên Du Vân ngay cả rắm cũng không dám đánh. Tô Tất an ủi vỗ vỗ đầu tiểu tuyết hồ, tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Du Vân, «Đừng dọa nó, cũng đừng nghĩ đến việc thả nó đi.»
Nguyên Du Vân nhún vai, thở dài, «Không nghĩ đến việc thả nó đi cũng không được, chẳng lẽ ngươi bảo hai người chúng ta phải đi trộm túi của người ta sao?»
«Hóa ra huynh muốn bảo tiểu tuyết hồ đi trộm tiền, sao không nói sớm chứ.» Tô Tất bế tiểu tuyết hồ xuống, đặt trước mặt nàng, «Đừng sợ, dù sao tốc độ của ngươi cũng rất nhanh, trộm đồ không phải bản năng của ngươi rồi sao.»
Nói đến trộm cắp, Tô Tất không khỏi nhớ tới An Á, nếu như có nàng ở đây thì tốt rồi. Sau khi nàng một mình rời đi, dọc đường vẫn để lại ký hiệu cho An Á, với sự cẩn thận của An Á, chắc hẳn có thể tìm tới được.
Lúc này trời vẫn còn sớm, người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có vài người bán đồ ăn sáng mang theo xe đẩy đi lại trên đường, ai ai cũng vô cùng bận rộn.
«Hai vị khách quan, có muốn vào đây ăn chút gì đó không?»
Trong lúc Tô Tất và Nguyên Du Vân đang ở trên đường tìm kiếm dê béo, thì một ông lão còng lưng hơn sáu mươi tuổi tiến lại nở nụ cười phúc hậu với bọn họ.
Y phục toàn thân của ông lão mặc dù vá chằng vá đụp, nhưng lại được giặt giũ rất sạch sẽ, cả người thoạt nhìn rất gọn gàng, thế nhưng chẳng biết vì sao, mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt lão lại vẫn mang theo vẻ u sầu. Ông lão bận rộn chào hỏi khách nhân, trước quầy có một bà lão đứng trông, trên quầy bày đủ loại thức ăn, hương thơm nức mũi.
Tô Tất thấy còn có một bàn trống, liền liếc nhìn Nguyên Du Vân, sau đó đi tới ngồi xuống, để tiểu tuyết hồ ra ngoài tìm kiếm mục tiêu. Đừng thấy hai người bọn họ y phục gọn gàng, bộ dáng bình tĩnh thong dong mà hiểu lầm, thật ra hiện giờ bọn họ ngay cả một đồng cũng không có, nếu tiểu tuyết hồ không trộm được tiền, chút tiền cháo này bọn họ cũng không trả nổi.
Tô Tất nhớ lại đống ngân phiếu nàng kiếm được vẫn còn ở trong vương phủ, không khỏi thở dài, nếu biết trước thì đã quay về thu dọn hết rồi mới rời đi.
Thế nhưng nếu lúc ấy nàng quay lại Ninh vương phủ…..Chỉ sợ Vệ Lăng Phong sẽ không để nàng có cơ hội rời đi. Bởi vì dọc đường, nàng không chỉ một lần nhìn thấy người thẩm tra, cũng không dưới một lần nhìn thấy bóng dáng của cao thủ đại nội, thế nhưng toàn bộ đều bị nàng tránh mặt. Nàng nghĩ, An Á tới bây giờ vẫn chưa tìm được nàng, có lẽ là vì biết mình bị theo dõi, nên sợ liên lụy đến nàng.
Tô Tất đang ung dung ăn sáng, thì bên tai truyền đến một đoạn đối thoại, nội dung của đoạn đối thoại khiến động tác trên tay nàng không khỏi chậm lại.
«Biết gì chưa, nghe nói nửa tháng trước, kinh thành máu chảy thành sông, thái tử và Mộ Dung đại tướng quân liên thủ muốn đoạt vị, may mà Ninh vương điện hạ xoay chuyển tình thế, tiêu diện phe phái của thái tử và Mộ Dung đại tướng quân.»
Tô Tất nghĩ thầm: Đúng là rất thủ đoạn, thái tử và Mộ Dung Thượng mặc dù có dã tâm, nhưng Vệ Lăng Phong vẫn là người khơi mào trước, quả nhiên chỉ cần ở trong thế thắng lợi là có thể thay đổi chiều gió dư luận.
«Đúng vậy, nghe nói trong ba ngày ba đêm liên tiếp, kinh thành không ngừng có người đổ máu, phe thái tử và Mộ Dung đại tướng quân bị hốt gọn, toàn bộ những quan chức có liên quan đều bị giết sạch.»
«May mà có Ninh vương điện hạ, nếu không thời thế ở Đông Vân quốc chúng đã thay đổi rồi. Thế nhưng đáng tiếc là Ninh vương điện hạ chỉ bằng lòng làm Nhiếp chính vương, mặc cho người ta khuyên thế nào, cũng không chịu ngồi vào ngôi vị hoàng đế.»
«Với sự xuất sắc của Ninh vương, ngôi vị hoàng đế này hắn không ngồi thì ai ngồi? Hắn sao lại hiếu thuận đến ngu ngốc như vậy chứ, còn cố chấp nữa, chẳng lẽ phải thật sự đợi hoàng đế băng hà hắn mới bằng lòng đăng cơ sao?»
Tay cầm đũa của Tô Tất hơi ngừng lại một chút, đáy lòng khẽ cười lạnh: Hiếu thuận đến ngu ngốc? Cố chấp? Vệ Lăng Phong đối với hoàng đế không hề có một chút hiếu thuận nào, hắn không ngồi lên ngôi vị, nhưng lại nắm giữ thực quyền, so với hoàng đế thì có gì khác nhau? Hắn đảm nhiệm chức Nhiếp chính vương, chỉ lui lại một bước nhỏ, lại có thể xóa bỏ được toàn bộ dã tâm của mình. Không hổ là Vệ Lăng Phong, hành động từ trước tới nay đều luôn chu đáo cẩn thận như vậy.
Những người xung quanh đều bàn luận sôi nổi về trận biến cố xảy ra trong triều đình lần này, ý cười trào phúng trong mắt Tô Tất không qua được mắt Nguyên Du Vân.
«Tiểu huynh đệ, ngươi dọc đường từ kinh thành đến đây, đã từng nhìn thấy Ninh vương chưa?» Nguyên Du Vân khẽ nở nụ cười xấu xa.
«Thế nào, đại ca có hứng thú với chiến tích của hắn sao?» Tô Tất thu lại biểu cảm trên mặt, sau khi che giấu thật tốt, lúc này mới nâng mắt lên, cười cười nhìn Nguyên Du Vân. Nhớ tới người kia, thì sẽ nhớ tới cái chết của Tiểu Niệm, nếu trong lòng nàng vẫn còn nghĩ tới Vệ Lăng Phong, Tiểu Niệm dưới đất mà biết, chắc chắn sẽ trách tỷ tỷ là nàng.
«Vi huynh không chút hứng thú với chiến tích của hắn, nhưng lại……» Nguyên Du Vân nịnh nọt đưa bánh bao của mình cho Tô Tất, cười lấy lòng nói, «Nghe nói hắn tuấn mỹ vô song, thiên hạ không ai có thể sánh được, đúng không?»
Tô Tất nghe vậy liền phì cười, nàng chỉ biết, những thứ mà vị đại ca này của nàng để tâm, vĩnh viễn trái ngược với người bình thường.
«Hắn sao? Tuấn mỹ thì đúng, nhưng vô song thì không thể nào, nói thật chứ, hắn còn không đẹp bằng tiểu đệ đâu.» Trong đầu Tô Tất hiện lên bóng dáng của Vệ Lăng Phong. Dưới ánh trăng, hắn một thân giáp sắt, trên áo giáp dính đầy máu tươi, áo choàng đỏ rực tung bay trong gió, hắn yên lặng đứng đó, đưa mắt nhìn nàng rời đi, lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng đau đớn…..
Trong lòng Tô Tất như bị điện giật, ngực đột nhiên đau buốt.
Nguyên Du Vân nghe vậy, đáy mắt sáng lên, thúc giục Tô Tất: «Thật sao? So với vi huynh thì sao? Nói mau nói mau.»
Tô Tất thật sự không thể hiểu nổi thế giới quan của Nguyên Du Vân. Người có võ công đệ nhất thiên hạ, sao lại để tâm tới việc đẹp xấu như vậy chứ? Hắn hỏi vậy, nàng phải trả lời làm sao? Nàng chỉ sợ nếu mình trả lời không tốt, vị đại ca bất cần đời này sẽ kéo nàng về kinh thành tìm Vệ Lăng Phong để tỷ thí mất. Mấy việc này người khác làm không được, nhưng Nguyên Du Vân lại thành thạo như ăn cơm uống nước hàng ngày.
Tô Tất nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói, «Luận tướng mạo, hắn không thể so sánh với đại ca được, thua kém không chỉ một chút, căn bản không thể đánh đồng với nhau, đại ca hà tất phải để hắn trong lòng.»

Những lời này khiến Nguyên Du Vân vô cùng hưởng thụ, hai mắt sáng lấp lánh, «Thì ra là thế, nếu tiểu huynh đệ đã nói vậy, vi huynh sẽ không quay về kinh thành tìm hắn tỷ thí nữa, chỉ cần tiểu huynh đệ không tranh giành với vi huynh, danh hiệu đệ nhất mỹ nam ai cũng không thể cướp khỏi tay vi huynh được.»
Tô Tất và Nguyên Du Vân có lợi hại đến mấy cũng không nghĩ tới, trong quán cơm này, có một người hòa mình vào đám đông, lặng lẽ cúi đầu ngồi uống sữa đậu nành, lời Tô Tất nói nghe không sót một chữ, nghe xong liền lặng lẽ rời đi, sau khi hắn rời đi không lâu, một con bồ câu trắng bay ra khỏi cửa sổ phòng hắn. Bồ câu hóa thành một chấm trắng, bay về phía kinh thành.
Lại nói đến Tô Tất và Nguyên Du Vân, hai người vừa ăn vừa chờ tiểu tuyết hồ mang tiền về để trả, nhưng ai ngờ hơn nửa canh giờ, tiểu tuyết hồ vẫn không chịu xuất hiện, lúc này, trán Tô Tất đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Nếu chủ cửa hàng là một tên đồ tể hung thần ác sát, thì Tô Tất sẽ có thể quang minh chính đại mà ăn quỵt, sau đó không chút áy náy mà bỏ đi, thế nhưng đối mặt với hai ông bà cụ hiền lành trung hậu này, nàng lại không làm nổi, chỉ có thể thành thật mà ngồi chờ.
Ai mà biết chờ không được tiểu tuyết hồ, nhưng lại chờ được một đám hùng hùng hổ hổ tay cầm gậy gộc xông đến. Nhóm người này vẻ mặt đằng đằng sát khí, không coi ai ra gì, vô cùng hung hãn. Cầm đầu là một tên chột mắt, đeo một miếng bịt mắt ở mắt trái, hắn là tên hung hãn nhất, người còn chưa thấy, trường đao trong tay đã xé gió mà bay tới rồi, phập một tiếng, chuôi đao cắm thẳng vào bàn, cán dao còn hơi rung lên.
Hai ông bà cụ bị dọa đến ngây người, nhất thời không thể động đậy.
Người ăn trong quán thấy tình hình không tốt, liền đứng dậy, bỏ lại đồ đang ăn dở, nháo nhào chạy đi. Trong nháy mắt, chỉ còn lại Tô Tất và Nguyên Du Vân trong quán, cộng thêm một con ngựa trắng ung dung bình thản.
«Ngươi là Vương Lão Thực?» Tên chột mắt nắm áo ông lão, nâng lão lên.
«Đúng đúng đúng, ta chính là Vương Lão Thực……Đại gia, các người đang làm gì vậy?» Ông lão bị nhấc lên khỏi mặt đất, thở dồn dập nói.
«Con trai ngươi thua sòng bạc của chúng ta hai nghìn lượng, đòi con không được thì đòi cha. Ta cho ngươi thời gian một ngày một đêm, nếu không trả được, cẩn thận cái mạng chó của con trai ngươi!» Nói xong, độc nhãn vứt ông lão xuống.
Thấy cái lưng gù của ông lão sắp đập vào mặt bàn cứng ngắc….Mày Tô Tất nhíu lại, xương cốt của ông lão yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi cú va chạm này? Nàng truyền linh lực vào bánh bao trên bàn, sau đó phóng về phía sau lưng ông lão.
Vì thế, một màn kỳ quái đã xảy ra. Thân mình ông lão như đụng phải một miếng bọt biển mềm mại, như là được lò xo bật lên, vững vàng đứng thẳng dậy, trên người một chút đau đớn cũng không có. Một màn này, không chỉ một mình ông lão sửng sốt, ngay cả tên chột mắt cũng phải choáng váng.
«Là ai? Đến tột cùng là kẻ nào giả thần giả quỳ? Lăn ra đây cho lão tử!» Độc nhãn siết chặt nắm tay, hùng hổ hét. Hắn muốn đánh Vương Lão Thực mà lại có người dám gây khó dễ, đây không phải là đang tát vào mặt hắn sao? Trong thành Vọng Giang này chưa có một ai dám vô lễ với hắn như vậy.
Không gian vô cùng yên tĩnh, con phố vắng vẻ chỉ còn tiếng hét phẫn nộ của hắn.
Quay đầu nhìn thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang không coi ai ra gì mà vẫn ngồi ăn sáng, đáy mắt độc nhãn hiện lên một tia nghi ngờ. Chẳng lẽ là bọn họ? Thế nhưng nhìn bộ dáng gió thổi cũng ngã của bọn họ, sao có thể đấu lại hắn được.
Trong lòng độc nhãn thầm hoài nghi, miệng hắn nở nụ cười lạnh, tay vung lên, dứt khoát hạ lệnh, «Lên đi, phá hết cho ta! Đập nát cái quán này đi! Nếu còn thừa lại một cái bàn nào nguyên vẹn thì các ngươi hãy coi chừng.» Mặc kệ có phải hai người bọn họ hay không, dưới sự áp chế của hắn mà vẫn còn dám không coi ai ra gì bình thản ngồi ăn, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ khiến bọn họ phải chết rồi.
Ra lệnh xong, hơn mười tên thủ hạ như lang như sói mà xông về phía Tô Tất, Ai cũng đều nghe ra, mục tiêu của lão đại chính là hai người không biết phép tắc này.
Ông lão và bà lão thấy vậy, bị dọa đến hồn phi phách tán, cùng quỳ xuống ôm lấy chân độc nhãn, không ngừng dập đầu lạy hắn, cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho quán hàng của bọn họ, bỏ qua cho hai người vô tội, Thế nhưng độc nhãn lại giơ chân lên, đá bay hai ông bà lão.
Đáy mắt Tô Tất lóe lên một tia tức giận.
Nguyên Du Vân lại càng ghét bỏ mà liếc mắt nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng: «Đúng là xấu xí, chướng con mắt của bản công tử, nên đánh.»
Tô Tất nhất thời không biết nói gì, dưới tình huống này mà vẫn còn phân biệt xấu đẹp, có lẽ cũng chỉ có mỗi mình Nguyên Du Vân. Nàng thật sự muốn hỏi, nếu những người này lớn lên vô cùng tuấn mỹ, chẳng lẽ hắn sẽ không ra tay sao?
Trong lúc Tô Tất đang suy nghĩ, không biết Nguyên Du Vân ra tay như thế nào, chỉ thấy cả đám hung thần ác sác vốn hùng hùng hổ hổ, giờ đây lại nằm rạp dưới đất ôm bụng kêu đau, trên mặt bọn hắn sưng đỏ bầm tím, hầu như không có lấy một chỗ nguyên vẹn.
Ngoan độc, thật sự là vô cùng ngoan độc. Muốn trách cũng chỉ có thể trách cha mẹ bọn họ sinh ra bọn họ không đẹp đẽ, nếu không Nguyên Du Vân cũng không ra tay nặng như vậy. Ngươi nhìn đi, thiếu niên nằm cách đó không xa, bởi vì mặt mũi đẹp đẽ, nên mặt không phải là không bị thương đấy sao?
Độc nhãn thấy chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thủ hạ của mình đều bị đánh ngã, sắc mặt lập tức trắng bệch, dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn Nguyên Du Vân, «Ngươi, các ngươi đến tột cùng, đến tột cùng là người hay là quỷ?»
Người thì sao thân thủ lại có thể nhanh như vậy được? Trong thành Vọng Giang này người lợi hại nhất cùng lắm cũng chỉ là bát cấp cường giả, cũng chính là hắn đây, ông chủ của sòng bạc Cát Tường, nhưng thân thủ của hắn cũng không nhanh đến mức đó.
«Các ngươi đến tột cùng là ai! Có gan thì hãy xưng tên đi!» Đọc nhãn phô trương thanh thế, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.
«Chúng ta là ai, không phiền ngươi lo. Đúng rồi, ngươi vừa nói con trai của vị này nợ sòng bạc Cát Tường của các ngươi hai ngàn lượng bạc đúng không?» Tô Tất chậm rãi liếc mắt nhìn hắn. Trên người nàng cũng đang thiếu tiền, bạc đưa đến cửa, nếu không nhận thì sẽ bị trời đánh.
«Đúng, là hai ngàn lượng, thì sao, các ngươi muốn trả thay bọn họ sao?» Đọc nhãn lạnh lùng hừ một tiếng. Hắn chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy, thay kẻ khác trả hai ngàn lượng bạc.
«Sòng bạc Cát Tường……Hắc hắc, sòng bạc Cát Tường.» Tô Tất trầm ngâm vài câu, cười nói với Nguyên Du Vân, «Đại ca, huynh có bao tải không?»
«Bao tải để làm gì? Vi huynh sao có thể mang theo những thứ thô tục như vậy bên người được chứ.» Nguyên Du Vân lập tức bác bỏ, thế nhưng hắn vẫn tò mò muốn biết Tô Tất dùng bao tải để làm gì.
«Tất nhiên là để đến sòng bạc Cát Tường hốt ngân phiếu a.» Tô Tất nói như đương nhiên.
«Cái gì? Ngươi muốn đánh thắng sòng bạc Cát Tường chúng ta? Ha ha ha –» Độc nhãn như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, một tay chống hông, tay kia chỉ vào Tô Tất cười điên cuồng, «Ngươi quá cuồng vọng rồi, nếu ngươi có thể thắng của sòng bạc Cát Tường một lượng bạc, ta sẽ chặt bàn tay này ngay trước mặt ngươi!»
Vừa khéo, thần bài của Vạn Hoa Lâu hôm qua vừa vặn đến sòng bạc Cát Tường ở thành Vọng Giang làm khách, có hắn ở đó, cho dù thiếu niên trước mắt có lợi hại bao nhiêu đi nữa, sòng bạc Cát Tường cũng không thể thua!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận