Lời nói của Lam Hải đại sư lập tức đả thông Tô Tất, nàng cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể lý giải nổi.
«Xuất thủ, tiếp chưởng.» Lam Hải đại sư dứt khoát nói. Mặc dù có thể cảm giác được tiên thiên nội đạo ẩn ẩn dao động trong cơ thể của nàng, nhưng để có một kết luận chuẩn xác, hắn phải tự mình thử nghiệm.
Tô Tất mờ mịt xuất thủ đỡ một chưởng của Lam Hải đại sư.
«Không sai, chính xác là tiên thiên nội đạo, hơn nữa là Vân Thiên chi thuật, ngươi là người nhà họ Tô?» Lam Hải đại sư nhíu mày, dường như có điều nan giải.
«Ân.» Tô tất thản nhiên gật đầu. Nàng thầm nghĩ, tiên thiên nội đạo này không phải liên quan đến bản bí tịch nàng trộm được đấy chứ? Sau khi tu luyện theo hướng dẫn của cuốn sách, nội kinh tiến triển thần tốc, hơn nữa nàng cũng đã dạy lại cho Tiểu Niệm.
«Ngươi có thiên phú dị bẩm, là một mầm cây tốt, thành tựu đạt được trong tương lai không phải nói chơi. Xú tiểu tử Tô Mục Triết cũng không phải loại ngu dốt, sao có thể làm mấy việc dục tốc bất đạt (nóng vội để hỏng việc) như vậy được? Ngươi có bảy tám tầng nội kình thì cũng thôi đi, nhưng hắn cùng lắm chỉ là một tiểu hài tử, vậy mà lại để hắn tu luyện sớm như vậy, chẳng lẽ không sợ hắn bị nổ tan xác mà chết sao?»
Tô Tất nghe vậy, sắc mặt biến đổi: «Ý của ngài là….Tiểu Niệm tu luyện Vân Thiên chi thuật, là một việc không hề có lợi cho hắn?» Tô Tất cẩn thận nhớ lại, tên của bản bí tịch kia, chính xác là hai chữ Vân Thiên.
Nếu vì quyết định của nàng mà khiến cho Tiểu Niệm rơi vào nguy hiểm…..Sắc mặt Tô Tất trở nên khó coi, nàng nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, máu tươi từng giọt tràn ra, nhưng nàng lại không hề có một chút cảm giác, trên mặt lộ vẻ hối hận cùng tự trách. Vệ Lăng Phong thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, hắn nhẹ nhàng ôm Tô Tất vào trong ngực.
Lam Hải đại sư nhìn Tô Tất, không gật đầu cũng không lắc đầu, lại nhìn Tô Niệm đang đứng cạnh cửa, vuốt vuốt chòm râu, suy tư nói: «Thiên ý, thật sự là thiên ý, đứa nhỏ này từ khi sinh ra cơ thể đã yếu ớt, nhưng vì thuộc tính âm hàn, nên mới có thể chống đỡ được sức nóng mãnh liệt của Vân Thiên, do đó, việc này chẳng những không có hại với hắn, ngược lại khiến cơ thể yếu ớt bẩm sinh của hắn không cần thuốc mà vẫn khỏi. Chỉ có điều, xú tiểu tử Tô Mục Triết có thể quyết đoán như vậy sao?»
Gia gia mà lại bị kêu thành xú tiểu tử….Lam Hải đại sư hắn rốt cuộc đã sống bao nhiêu năm a?
«Việc này không phải ý của gia gia, mà là ta tự ý lấy trộm Vân Thiên chi thư để luyện, lão nhân gia hắn cũng không biết việc này.»
«Ta đã nói mà, đầu gỗ như hắn làm sao có thể biết nhiều như vậy.» Lam Hải đại sư đối với chuyện Tô Tất tự ý lấy trộm bí tịch chẳng những không có ác cảm, ngược lại còn cố ý hùa theo nàng, «Theo lão phu biết, Vân Thiên chi thuật bao gồm hai phần là nội đạo và chiến kĩ (kỹ năng chiến đấu), Thái tổ hoàng đế lúc trước đã chia quyển sách này làm hai phần, một phần tặng cho Tô phủ và phần còn lại tặng cho Tiết phủ, ngươi ở Tô phủ, bí tịch ngươi luyện là nội đạo, đúng không?»
«Đúng là như vậy, chỉ có một nửa bản sách cũ nát.» Tô Tất đáp, «Có điều cho dù chỉ là nửa bản, cũng đủ rồi, tiến đến giai đoạn tiên thiên chi cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.»
Lam Hải đại sư thản nhiên lắc đầu, «Tiến đến tiên thiên chi cảnh mà không có chiến kĩ, vậy thì cho dù có là tiên thiên cũng không khác gì thập cấp cường giả, chẳng qua là có uy năng gấp đôi mà thôi, nếu có cả tiên thiên và chiến kĩ, uy năng có thể gia tăng gấp mười lần, đây cũng không phải chỉ là vấn đề về thời gian.»
Gấp mười lần? Vậy thì đúng là cách nhau một trời một vực…..Tô Tất có chút động tâm.
Nói đến việc tiên thiên nội đạo, lại quên mất chính sự, vẫn là Lam Hải đại sư nhắc nên Tô Tất mới nhớ.
«Thực ra đề toán này không khó, đáp án nằm ở mặt trái của bài giải ta vừa đưa cho ngươi, ngươi nhìn xem có đúng không.» Tô Tất lạnh nhạt cười, đề toán đó đối với nàng không khó, lúc nãy viết lên giấy rồi mới đưa ra chẳng qua chỉ là cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ thần bí) mà thôi.
Lam Hải đại sư vội vàng chạy vào lật tìm đáp án, cuối cùng lại nhìn thấy hai con số cho dù hắn có nằm mơ cũng không thể sai!
Nhớ lại bản thân trước kia cho dù nháp bao nhiêu lần cũng không tính ra, vậy mà nàng chỉ cần nhẩm một lúc đã ra đáp án….Lúc trước nghe nàng đáp, còn tưởng là nói giỡn, cho dù là thật, không tính toán ba ngày ba đêm cũng tuyệt đối không thành công, thế nhưng hiện giờ….quả thực là muốn chọc giận chết người ta a!
Lam Hải đại sư chán nản ngã ngồi trên ghế, khuôn mặt hiện lên vẻ thê lương cùng sự tư ti cực độ về bản thân.
Niềm kiêu hãnh lần đầu tiên bị đánh bại, là người khác sẽ cảm thấy vô cùng bi ai, thế nhưng với sự rộng rãi và ham học hỏi của Lam Hải đại sư, hắn sẽ nhanh chóng lại tiếp tục tìm hiểu một vạn câu hỏi vì sao của mình.
Tô Tất đứng cạnh cửa thấy trong mắt Ninh vương hiện lên một tia lo lắng, nàng mỉm cười, an ủi vỗ vỗ tay hắn, lại quay về phía Lam Hải đại sư nhướng mày cười: «Tiểu lão đầu, ra chỉ cho ngươi thời gian ba ngày để hối hận, sau ba ngày nếu ngươi tự mình đến Tô phủ thu nhận Tiểu Niệm, ta sẽ đem đáp án giảng giải từng chút một cho ngươi, cho đến khi ngươi hiểu mới thôi.»
Bài toán này liên quan đến toán học cao đẳng và đại số tuyến tính, nếu tiểu lão đầu không đủ thông minh, thời gian giảng dạy kéo dài, tiền công nàng được trả cũng không phải ít.
Không thèm để ý tới việc Lam Hải đại sư bị dả kích trầm trọng, Tô Tất kéo Vệ Lăng Phong và Tiểu Niệm rời đi.
Trị an tại đế đô từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, nên khi đi Ninh vương và Tô Tất chỉ dẫn theo tám thị vệ, lúc xe ngựa đi tới phố An Mã, mày liễu của Tô Tất hơi nhíu lại.
Không biết vì sao, nàng vẫn cảm giác có chút không bình thường, dường như trong không khí có gì đó kỳ lạ, đây là phản ứng theo bản năng của đặc công khi đối mặt với nguy hiểm.
Đột nhiên, mũi nàng vừa hít vào, dường như có một mùi vị đắng chát truyền đến.
Tô Tất và Ninh vương liếc nhìn nhau, ngay sau đó, hai người đồng thời hô to: «Nhảy!»
Hai người một người nắm lấy một tay của Tiểu Niệm, từ bên trong nhảy ra, ngay trong nháy mắt bọn họ nhảy ra khỏi xe, từng loạt mũi tên từ không trung xé gió bay đến, xe ngựa lập tức bị bắn thành con nhím.
Đột nhiên bị tập kích, tám gã thị vệ của Vương phủ không chút hốt hoảng, lập tức rút đao ra, nhưng đối phương thật sự quá mạnh, tiếng kêu rên không ngừng truyền đến, năm tên thị vệ liên tiếp ngã xuống.
Năm tên thị vệ này không phải loại vô danh, bọn họ đã tiến tầng thứ sáu, vậy mà lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy….
Trong mắt Tô Tất hiện lên một tia tàn nhẫn, xem ra hôm nay không tránh khỏi một trận ác chiến. Nàng tu luyện lâu như vậy, cũng chỉ từng ra tay đối phó với mấy loại vô danh tiểu tốt như Tô Tình, còn chưa gặp được cao thủ chân chính, cơ hội tốt như hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thấy vẻ mặt nóng lòng của Tô Tất, Vệ Lăng nhíu chặt mày, thì thầm nói với nàng: «Để ta lên chặn bọn chúng, ngươi dẫn Tiểu Niệm chạy mau, nếu không sẽ không kịp đâu.»
Tô Tất trong lòng hơi động, cắn răng nói: «Quyết chiến đến cùng là được, ai sợ ai?»
«Ba tên cửu cấp cường giả hiện tại chúng ta không có khả năng ngăn cản, thế nhưng ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không hạ sát chiêu với ta, thế nhưng chúng lại không thể lưu lại tính mệnh của ngươi, nên ngươi dẫn theo Tiểu Niệm đi mau đi.»
Khi nào thì cửu cấp cường giả hiếm hoi lại xuất hiện tại đế đô? Còn một lúc ba người.
«Ta còn chưa có cơ hội gây thù chuốc oán với bọn chúng, sao chúng lại phải giết ta? Ta rốt cuộc là gì đối với bọn họ?» Tô Tất vô cùng khó hiểu.
Ninh vương gây thù chuốc oán khắp nơi, người ta không giết hắn, nhưng lại không thể không giết nàng, rốt cuộc là vì sao a?