Đặc Công Cuồng Phi

Ánh mắt mọi người đều tập trung tại dung nhan tuyệt sắc ấy, các nhóm con cháu quý tộc lúc trước còn huyên náo khinh thường cười lạnh, thì nay lại khó tin nhìn nữ nhân bị bọn họ coi là vô cùng xấu xí kia, tất cả đều trợn tròn mắt.
Trên đời này lại có một nữ tử như vậy sao? Khuôn mặt hơi nhếch lên, đôi mắt lấp lánh như có nước, mày thanh mũi thẳng, gò má cao thanh tú, nhưng ngón tay thon dài như được gọt dũa, đôi môi đỏ tươi, quả thực là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ có điều, đôi mắt kia lại âm sâu khó lường, nhưng cũng giống như ngọc lưu ly trong suốt sáng lấp lánh, lóe lên sự thông minh, nàng như tiên nữ cao cao tại thượng, liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt, đối với nàng toàn bộ chỉ giống như con kiến.
«Nàng…..Nàng thật sự là Tô lục tiểu thư?» Trên đầu mỗi người đều hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
«Việc này…..làm sao có thể? Sẽ không phải….có nhầm lẫn gì chứ?» Thái tử khó tin há hốc mồm, trong tưởng tượng của hắn, chỉ có Mộng Điệp tiên tử mới có thể xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy. Thái tử không không tin dụi dụi hai mắt, sau khi mở ra, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt hắn nở nụ cười, hồn phách của hắn lập tức bay lên chín tầng mây.
Đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Tô Tất nhìn về phía Thanh Linh công chúa, khóe miệng hơi nhếch lên: «Thanh Linh công chúa hình như có chút không khỏe, vì sao vậy?»
Khóe miệng Thanh Linh công chúa cứng ngắc, nội tâm bị đả kích lớn. Nàng luôn tự xưng là dung mạo mình xinh đẹp, thiên hạ không ai có thể sánh bằng, thế nhưng Tô Tất trước mặt đây không những thắng nàng, mà còn khiến cho nàng sinh ra cảm giác xấu hổ tự ti.
Nàng biết, nếu so tướng mạo cùng Tô Tất, nàng đã hoàn toàn bị đánh bại.
Lúc trước, nàng ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp, nên lòng tràn đầy sự tự tin, không kiêng nể gì. Nhưng sau khi khuôn mặt xinh đẹp đệ nhất của nàng bị người ta đánh bại, nội tâm nàng trở nên điên cuồng, lý trí bị sự đố kị chiếm giữ.
Nàng nhìn Tô Tất, đôi mắt xuất hiện một tia âm độc, khuôn mặt dữ tợn, chủy thủ trong tay lấp lóe hàn quang, áp sát cần cổ tuyết trắng của Tô Tất: «Bản công chúa thừa nhận, ngươi rất đẹp, chỉ có điều – ngươi cũng chỉ có thể đẹp đến hôm nay thôi!»
Vừa dứt lời, chủy thủ lạnh lẽo bức người đột nhiên di chuyển từ cổ lên phía trên, vạch xuống dung nhan tuyệt mĩ của Tô Tất –
Sự biến hóa xảy ra quá nhanh, hầu như không một ai kịp phản ứng!
Trong lúc mọi người đang nghĩ rằng nhan sắc tuyệt mĩ có một không hai này sẽ bị hủy dưới chủy thủ lạnh lẽo, người thì cảm thấy thương hại cùng tiếc nuối, người lại vui sướng khi kẻ khác gặp họa, thì tình huống lại đột nhiên có sự chuyển biến lớn.
Thanh Linh công chúa vừa động thủ, hai gã thủ hạ cửu cấp cường giả của nàng lập tức lao về phía Vệ Lăng Phong, ngăn hắn tiến lên cản trở.
Không đợi Vệ Lăng Phong hạ lệnh, đám hộ vệ của Ninh vương phủ đã đồng loạt đánh về phía hai gã cửu cấp cường giả kia, vội vàng bảo vệ sự an nguy của Ninh vương.
Bên kia thì đánh nhau hỗn loạn, bên này Thanh Linh công chúa lại giơ chủy thủ lên chém xuống, nhưng lại đột nhiên phát hiện cổ tay vang lên hai tiếng răng rắc thanh thủy, cơn đau dữ dội đồng thời kéo đến, chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần, Tô Tất bị nàng cưỡng ép đã sớm cách xa nàng ba thước.
«Tay của ta…..đau quá!» Thanh Linh công chúa đau đớn kêu lên, khiến đám người đánh nhau kịch liệt lập tức dừng động tác, bọn họ đều mang theo ánh mắt nghi hoặc bắn về phía Tô Tất.
Thanh Linh công chúa là bát cấp cường giả, có thể trong cự li gần mà đả thương nàng, chẳng lẽ Tô Tất so với nàng còn lợi hại hơn? Làm sao có thể, mọi người không phải đều đồn rằng nàng là một phế vật sao?
Chỉ có điều….Lúc trước tin đồn nói rằng nàng xấu xí không thể chịu nổi, kết quả là, dưới khăn voan lại hiện ra một dung nhan tuyệt mỹ, vậy cái danh hiệu phế vật này, có phải cũng là tin đồn nhảm hay không? Quần chúng vây xem không rõ chân tướng đều nghĩ như thế, mọi người nhìn về phía đôi mắt long lanh hữu thần của Tô Tất.
«Hắc hắc, cuối cùng cũng được trả thù, sảng khoái, vô cùng sảng khoái a.» Trên mái hiên Ninh vương phủ xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp, mắt sáng mày đen, làn da trắng trẻo, trên người hắn là trường bào màu đỏ bằng lụa, một tay chống nạnh, tay kia thì đắc ý quẹt mũi, hết sức huênh hoang.
Ngay lập tức, người trong phòng bắt đầu nhao nhao nghị luận.
«Lục hoàng tử điện hạ? Hóa ra lúc nãy là hắn ra tay, hèn gì.»
«Ta đã nói mà, Tô Tất làm sao có thể có bản lĩnh như vậy, thì ra là Lục hoàng tử giúp nàng.»
«Di, các ngươi nhìn xem, mặt Lục hoàng tử điện hạ làm sao vậy? Sao lại chỗ xanh chỗ tím thế kia, giống như bị người ta đánh….Ách….Khụ khụ……»
Nhận thấy ánh mắt của Lục hoàng tử bắn về phía mình, người nọ lập tức biết điều nuốt lời muốn nói xuống bụng, vì nuốt quá vội vàng, nên khó tránh khỏi ho khan không ngừng.
Lục hoàng tử xinh đẹp huênh hoang không để ý tới bọn họ, nghênh ngang bay về phía Tô Tất, không đợi Tô Tất mở miệng, hắn đột nhiên kích động tràn trề ôm lấy nàng, «Nhị tẩu! Ta cuối cùng cũng được gặp ngươi!»
«Buông tay ra!» Vệ Lăng Phong không biết đã đến gần từ lúc nào, trực tiếp nắm lấy gáy của Lục hoàng tử đưa hắn ra xa.
Lục hoàng tử xoa xoa cái gáy bị đau, tràn đầy ủy khuất trừng mắt nhìn Vệ Lăng Phong, lầm bầm lên án: «Nhị ca, huynh đúng là đồ vô tâm, ta vì hạnh phúc của hai người mà phải chạy tới Bắc Di quốc quấy rối Nhiếp Thanh Linh, huynh lại đối xử với ta như vậy…..Ô ô ô, nhị tẩu, ngươi phải làm chủ cho ta.» Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh như chớp vọt đến bên Tô Tất, làm nũng kéo kéo ống tay áo nàng.
Đã không ngăn được người ta, còn được thưởng thêm một cặp mắt gấu trúc, thật sự là đủ bi ai. Trên khuôn mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc mài chỗ xanh chỗ tím, mắt còn có một vết bầm ứ đọng chưa tan, lại còn trẻ con mà lên án, đúng là rất buồn cười, Tô Tất phì một tiếng cười rộ lên.
Chỉ có điều, Vệ Lăng Phong quen biết Thanh Linh công chúa từ trước sao? Thanh Linh công chúa, Bắc Di quốc…….Chẳng lẽ lần trước bị tập kích cũng liên quan đến nàng ta?
Đúng vậy, lúc đó Ninh vương đã nói nếu biết thân phận của hắn, bọn người kia sẽ không giết hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng của nàng. Nàng thì có thân phận gì có thể khiến người khác đỏ mắt (ghen ghét, tức giận)? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có vị trí Ninh vương phi này.
Nghĩ đến đây, đôi mắt trong suốt của Tô Tất thản nhiên nhìn về phía Vệ Lăng Phong, hắn nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói: «Ta không ngờ hôn sự của chúng ta lại bị người khác tới quấy rầy.»
«Ta hiểu.» Tô Tất cũng nắm lấy tay hắn, nở nụ cười ấm áp.
Hóa ra hắn đã biết từ trước, còn phái người đến Bắc Di quốc quấy nhiễu, chỉ tiếc người được phái đi lại quá yếu, đã không ngăn được người ta thì thôi, lại còn mang về một cặp mắt gấu trúc.
Thật sự là không thể ngăn được người ta sao? Nhìn đôi mắt đen láy của thiếu niên trước mặt, đáy mắt Tô Tất lóe lên một tia nghi hoặc.
Lục hoàng tử thấy vậy, trong mắt xuật hiện sự khó tin, miệng líu ríu nói: «Nhị ca, ngươi là thật lòng sao? Ngươi quả nhiên là thật lòng! Việc này đúng là quá thần kỳ.» Hắn vừa nói vừa thoái mái không kiêng nể đưa mắt đánh giá Tô Tất, giơ ngón tay cái lên, «Nhị tẩu, ngươi rất hùng, quả thực rất hùng, ta khâm phục ngươi như nước sông Trường Giang, mênh mông cuồn cuộn, như Hoàng Hà ngập lụt, không thể cứu vãn…..»
Thực ra Tô Tất cũng rất bội phục sự trắng trợn của hắn, nói hươu nói vượn, muốn gì nói nấy.
Không đợi Tô Tất lên tiếng, Lục hoàng tử đang nói thì chuyển đối tượng, quay sang Thanh Linh công chúa phất tay: «Nhị ca của ta đã có người trong lòng, ngươi có thể lui ra rồi đấy, đi mau đi, đỡ phải mất mặt.»
«Vệ Lăng Triệt, ngươi câm miệng cho bản công chúa!» Thanh Linh công chúa nhất thời thẹn quá hóa giận, rút nhuyễn kiếm từ trong thắt lưng ra, sau khi truyền chân khí vào thân kiếm sắc bén liền đâm thẳng về phía Tô Tất: «Ta muốn quyết đấu với ngươi!»
Quyết đấu? Thanh Linh công chúa sao lại không biết xấu hổ mà nói ra những lời này? Nàng là bát cấp cường giả, mà Tô Tất chỉ là một phế nhân tay trói gà không chặt a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui