Đặc Công Cuồng Phi

Dọc đường đi Thất công chúa vô cùng hoạt bát, khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh hưng phấn đến đỏ ửng, thập phần đáng yêu.
Nàng từ nãy đến giờ vẫn kéo cánh tay của Tô Tất, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, kích động nói: «Nhị tẩu! Ngươi thật sự là nhị tẩu của ta sao? Trời ạ, sao ta lại có được một nhị tẩu lợi hại như vậy? Thật khó tin nha! Ta không phải đang nằm mơ chứ? Ngươi véo ta một cái được không?»
Từ bên phải có một cánh tay duỗi ra, không chút khách khí véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất công chúa: «Đau không? Đau thì chứng tỏ là không nằm mơ.» Nha đầu hư hỏng này thừa dịp hắn không ở nhà, chạy đến phủ hẳn lục tìm giấy tờ nhà cửa, khế ước mặt tiền cửa hiệu đem đi đánh bạc, nghĩ lại vẫn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
«Ngô ngô ngô —— Lục ca, đau ta!” Thất công chúa oán giận chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy thì đứng sang một bên mà hóng gió đi.” Lục hoàng tử đem Thất công chúa vứt sang bên cạnh, tiến gần đến bên người Tô Tất, đôi mắt đen láy sáng như bảo thạch, hắn giơ tay đoạt lấy chiết phiến của Tô Tất, ân cần quạt cho nàng: “Hôm nay sao lại nóng như vậy a? Đúng rồi nhị tẩu, tiểu lão đầu kia sao lại biết ngươi? Sao hắn lại cung kính với ngươi như vậy?”
Tô Tất nhẹ nhàng quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn hắn, trong lúc Lục hoàng tử còn tưởng rằng nàng sẽ không trả lời, thì lại phát hiện trong đáy mắt của nàng hiện lên ý cười: “Nếu ngươi vào sòng bạc mà chỉ trong một đêm liền thua mất một thứ có giá trị bằng cả một đấu tiền, thì chắc chắn sẽ biết vì sao hắn thấy ta lại nơm nớp lo sợ như vậy.”
Lục hoàng tử lập tức bừng tỉnh, Thất công chúa đi bên cạnh cũng hưng phấn đến sáng cả mắt, “Nhị tẩu nhị tẩu, sòng bạc của ngươi rốt cuộc là ở đâu? Đưa Lâm nhi đến đó chơi một chút được không? “
Nhìn tiểu công chúa bày ra bộ dáng của một con bạc đầy tiềm năng, Tô Tất nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Tâm tư của tiểu công chúa cũng không khó đoán, nàng cho rằng mình đánh thua tại sòng bạc kia mà vẫn có thể lấy lại tiền, vậy qua sòng bạc này chỉ cần đặt bút ghi nợ một cái là được rồi, chỉ tiếc………
“Sòng bạc kia hiện tại không nằm trong tay ta, vẫn nên về thôi, trở về Nam Sơn rồi, khi nào rảnh thì đưa ngươi đi xem một chút.” Tô Tất vô tư nói.
“Tại sao! Hôm nay là ngày đánh bạc a! Từ sáng đến tối tiền lời ít nhất cũng phải hơn mấy chục vạn lượng!” Hai huynh muội rất ăn ý mà trăm miệng một lời.
“Lợi nhuận cùng mạo hiểm luôn tồn tại song song, nếu các ngươi biết được chỗ dựa vững chắc sau lưng Vạn Hoa Lâu, chắc chắn sẽ không nói như vậy.” Tô Tất mỉm cười.
“Chỗ dựa vững chắc sau lưng Vạn Hoa Lâu? Là ai a? Chẳng lẽ thân phận còn cao hơn cả chúng ta sao?”
“Thân phận của các ngươi rất cao sao?” Ánh mắt Tô Tất thâm sâu, trên môi hiện lên nụ cười lãnh đạm: “Không nói những cái khác, ta chỉ gợi cho các ngươi một câu, Dương lão đầu rất tinh, hắn đã sớm biết rõ thân phận của các ngươi, nhưng bạc của các ngươi hắn vẫn lấy.”
Không để hoàng tử cùng công chúa vào mắt, người đứng sau đối phương đến tột cùng là ai? Lục hoàng tử và Thất công chúa ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt là sự kinh ngạc.
“Cuộc sống phức tạp hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều, không phải cứ xuất thân cao quý thì nhất định sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối đâu, tiểu bằng hữu.” Tô Tất thản nhiên liếc nhìn bọn họ.
Lúc này, một thiếu niên nho nhã yếu đuối đi đến từ phía đối diện, cứ như vậy đi ngang qua bọn họ, không ai để ý đến sự khác thường.
“Sau này nhất định phải xin nhị tẩu chỉ giáo, thế nhưng nhị tẩu…..có thể đưa khế ước nhà đất gì đó trả lại cho ta được không…..” Vẻ mặt Lục hoàng tử đáng thương, hắn không dám nói hết câu, chỉ xin nhị tẩu đại từ đại bi mà trả lại cho hắn.
“Tất nhiên là phải trả lại cho —— ” Tô Tất sờ sờ cái túi treo bên thắt lưng, một chữ ‘ngươi’ cuối cùng nghẹn trong cổ họng không nói ra được, khuôn mặt nàng âm tình bất định, dần dần trở nên tái mét.
“Ách?” Cảm giác được sự khác thường, Lục hoàng tử cùng Thất công chúa đều tò mò trừng lớn mắt, ánh mắt dừng lại trên thắt lưng trống rỗng của Tô Tất. Nếu đoán không nhầm, vừa rồi lúc ra khỏi Vạn Hoa Lâu, nhị tẩu đã đem túi tiền treo vào thắt lưng…….
Ánh mắt lại chuyển lên khuôn mặt băng hàn lạnh thấu xương của Tô Tất, huynh muội hai người họ đều rất thức thời mà ngậm miệng, lúc này ai cũng không dám nhiều lời một câu.
“Bị cướp, túi tiền bị cướp.” Tô Tất chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói.
Thân ảnh nhỏ gầy vừa rồi đi ngang qua, thừa dịp nàng không đề phòng đã lấy đi túi tiền trên thắt lưng nàng. Cư nhiên lại có người có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy đồ trên người nàng đi, xem ra, tên trộm này hết sức không đơn giản.
Ngân phiếu, khế ước nhà đất, với mấy thứ khác trong túi tiền thì không quan trọng, Dung phi lúc đó bị lừa đi chủy thủ cũng có thể nhịn đau mà bỏ đi thứ mình thích, thế nhưng, vừa rồi lúc ngồi trong xe ngựa từ hoàng cung trở về, Vệ Lăng Phong đưa cho nàng một tấm lệnh bài, khi hắn nhắc tới Vô Ảnh Lâu, dù chưa nói hết câu nhưng nàng cũng đã đoán được. Tín vật quan trọng như vậy, nếu để truyền ra bên ngoài, sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào nàng cũng hết sức rõ ràng.
“Cái gì! Bị cướp?” Lục hoàng tử cùng Thất công chúa rất ăn ý mà cùng lục tìm túi tiền trên người, không biết nên vui hay nên buồn, ngân phiếu trong túi tiền của bọn họ đều để thua vào tay Thường Cửu hết rồi, mà túi tiền vừa thắng từ tay Thường Cửu trở về nằm trên người Tô Tất thì lại bị trộm……
“Đuổi —— ” Mới nói ra được một chữ, bóng dáng Tô Tất trước mắt đã sớm không còn, chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Lục hoàng tử cùng Thất công chúa cố gắng đuổi theo nàng, chỉ có điều khoảng cách giữa hai bên vẫn tiếp tục càng ngày càng xa.
Tô Tất lúc nãy mới cẩn thận nhớ lại, khi tên trộm kia đi ngang qua, có một hương thơm rất nhẹ truyền đến, nàng giờ mới nhận ra đó là mùi của tiễn độc mộc. Nhựa tiễn độc mộc màu trắng ngà, có vị tanh ngọt, chứa kịch độc, theo sự hiểu biết của Tô Tất, ở đế đố cũng chỉ có vách núi phía bắc Nam Sơn tại ngoại thành mới có tiễn độc mộc.
Sao Tô Tất lại biết rõ như thế? Bởi vì trước kia, lúc nàng đánh thắng Dương lão nhân tòa Nam Sơn, mặc dù chưa biết phải xây như thế nào, nhưng tại vách núi ở phía bắc có một cây cổ thụ, nàng đã cho xây một căn phòng nhỏ trên cây, thỉnh thoảng lại đưa Tiểu Niệm đến đây hóng gió ngắm sao. Do sườn núi dốc đứng, nên Tô Tất chưa phái người đến canh giữ.
Trên người tên trộm có mùi này khiến nàng hiểu ra, nên không chút do dự đuổi về phía bắc Nam Sơn, dọc đường đi có nhiều vết tích khiến nàng càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Tiểu đạo tặc đáng thương, trốn chỗ nào không trốn, lại cứ cố tình trốn trong căn phòng của Tô Tất, đây chẳng phải là tự động đưa tới cửa sao?
Giờ phút này tiểu đạo tặc vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đến gần, hắn đang hăng hái tràn trề mở túi tiền thu hoạch được ra, khi nhìn thấy một bao toàn là ngân phiếu, lập tức líu lưỡi, hắn có đi trộm cả nghìn nhà cũng không được nhiều như vậy a.
Đại gia, quả thực là đại gia. Công tử thiếu niên kia nhìn cũng giống như nhà giàu mới nổi, sao trên người lại mang theo nhiều ngân phiếu như vậy? Đúng là ngu chết đi, chỉ có điều, cho dù không ngu ngốc đi nữa, cũng làm sao có thể thoát khỏi sự thông minh cơ trí của hắn? Tiểu đạo tặc đắc ý tràn trề ngồi tự kỷ.
“Di? Còn có một lệnh bài nữa, để xem là vật quý giá gì ——” Khi lật mặt trên của tấm lệnh bài lên, khuôn mặt đắc ý dào dạt của tiểu đạo tặc lập tức tái mét……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui