Đặc Công Cuồng Phi


Bọn người Tô Tất ngồi ở bàn dành cho đệ nhất thượng khách, người ngồi ở bàn dành cho đệ nhị thượng khách Tô Tất cũng biết, không phải ai khác, chính là người lúc trước bị Tô Tất ngược đến xây xẩm mặt mày, Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn, hắn không trốn về Nam Lăng quốc, ngược lại tiết lộ thân phận, nhận được đãi ngộ cao nhất Đông Vân quốc.
Về trận trả thù của Tô Tất sau vụ ám sát, tất cả đều lòng hiểu mà không nói ra, vô cùng ăn ý mà giấu nhẹm, tựa hồ chuyện này căn bản chưa từng gây ra một chút thương tổn nào.
Thế nhưng trong tay Tô Tất lại nắm điểm yếu của Phong Cẩn, thật sự có thể xem như chưa có gì xảy ra sao? Nếu có ai thật sự cho rằng như thế, vậy không phải không biết suy nghĩ thì cũng là não tàn, bất luận ngươi có tin hay không, Tô Tất dù sao cũng không tin.
Sau khi Tô Tất tập trung lắng nghe một lúc, hơi ngẩng đầu, quay sang nở nụ cười với Vệ Lăng Phong, «Người ngồi bên phòng cách vách là người quen, thật đúng lúc.»
Tô Tất hôm nay một thân lam sắc, trên vạt áo rộng thêu hoa văn hồng nhạt, tay áo khẽ vấn lên. Trên mặt không son phấn, làn da mềm mịn trắng nõn lộ ra chút phấn hồng, tựa hồ có thể vắt ra nước.
Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba lãnh đạm say lòng người, hắn cầm lấy ấm trà rót cho Tô Tất một chén, đặt vào trong tay nàng, «Diễn một vở hài kịch mà thôi, không cần để ý.»
Lục hoàng tử trừng mắt nhìn Nhị ca rót trà cho Tô Tất mà không thèm để ý đến chén trà trống không của hắn, mân mê đôi môi đỏ mọng oán giận nói, «Nhị ca, huynh thật bất công, rót trà thuận tay cũng không rót cho đệ.»
Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, khóe mắt tà tà nhếch lên, giống như nhớ tới gì đó, quay ấm trà một vòng, rót cho An Á một chén, cười nói với nàng, «Phiền ngươi giúp một việc.»
Ngữ khí không giống đang hỏi, mà như đang tuyên bố. Thế nhưng dù có vậy, An Á vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mặc dù nàng và Tô Tất rất thân thiết, thế nhưng Ninh vương rất ít tiếp xúc với nàng, chủ động đề nghị giúp đỡ cũng là lần đầu tiên.
Nhưng kết quả của hành động này, chính là khiến An Á cảm thấy vô cùng áp lực, nàng vội vàng uống hết chén trà, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Ninh Vương: «Rốt cuộc là giúp việc gì? Nếu quá khó, ta không chắc sẽ giúp được đâu.»
«Không khó.» Ngón tay Ninh vương đặt trên chén trà, thon dài trắng nõn. Rõ ràng là chuyện rất quan trọng, thế nhưng từ miệng của hắn nói ra, lại luốn không nhanh không chậm, ôn nhuận biếng nhác.
Chuyện Ninh vương đích thân nhờ vả, có thể đơn giản sao? An Á cau mày, cầu cứu nhìn Tô Tất. Nàng đối với tính cách âm tình bất định của ninh vương không có biện pháp, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, nàng biết Ninh vương là một người vô cùng nguy hiểm, tránh càng xa càng tốt.
Tô Tất dùng khuỷu tay huých Ninh vương, như oán giận mà lườm hắn, «Xem chàng kìa, dọa cho An Á sợ đến mức đó, chàng nhờ người ta giúp đỡ, dù sao cũng nên giải thích cho người ta biết chứ?»
Ninh vương quay lại cười với Tô Tất, phượng mâu híp lại, sáng như ánh trăng, rồi chuyển qua nhìn An Á, môi chậm rãi nói ra ba chữ, «Nghề của ngươi?»

«Đạo tặc!» Dưới uy quyền của Ninh vương, An Á không chút suy nghĩ, theo bản năng mà trả lời.
«Không sai.» Ninh vương không nói thừa dù chỉ một câu vô nghĩa, đôi mắt đen láy kiêu ngạo, đáy mắt ẩn ẩn quang mang ngọc bích, bí hiểm khó lường, không ai nhìn ra được sự mưu tính trong đáy mắt hắn.
An Á không khỏi thầm than trong lòng. Nói chuyện với Ninh vượng thật quá mệt mỏi, áp lực mơ hồ khiến nàng không khỏi khẩn trương, nàng thật sự bội phục Tô Tất, đối diện với Ninh vương mà vẫn có thể thản nhiên như thế, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì cuộc đấu giá đã bắt đầu.
Người chủ trì cuộc đấu giá là một thanh niên cực kì xinh đẹp, cẩm bào lam sắc, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao ráo, tay cầm búa đứng trên đài, nhìn đám người không phú cũng quý dưới đài, nhưng lại mảy may không chút sợ hãi. Giọng nói của hắn rất trong, ngữ điệu không nhanh không chậm, lời nói ra lại càng khiến đám giàu sang kích động đến cực điểm.
Vật đấu giá thứ nhất chính là một pho tượng Phật Ngọc đã tồn tại mấy trăm năm lịch sử, dưới sự xúi giục của người chủ trì, giá tiền lập tức lên đến năm vạn lượng.
Báu vật thứ hai được mang lên, người chủ trì lại bắt đầu xúi giục:
«Cuộc đấu giá Lam Nguyệt của chúng ta đã suốt hai năm chưa có dược tề, thế nhưng, hôm nay sẽ có ba lọ dược tề được bán đấu giá, lọ thứ nhất là – An thần dược. Mọi người đều biết, An thần dược có thể khiến võ công của một người từ tam cấp tiến thẳng lên tứ cấp, còn chờ cái gì nữa? Tổng cổng chỉ có một lọ mà thôi, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.»
Thật ra, nếu là người có thiên phú, từ tam cấp tăng lên tứ cấp cũng không phải việc khó, thế nhưng đối với người không có thiên phú mà nói, muốn vượt qua một cấp là chuyện của cả đời. Lúc trước Tô Tất ở Tô phủ, Tô Lăng lên được tứ cấp ở trước mặt nàng khoe khoang như vậy, cũng không phải không có đạo lý.
Kinh thành này thứ không thiếu nhất là gì? Kẻ có tiền. Mà kẻ có thể thăng cấp trong nhà kẻ có tiền, không quá một hai người.
Có thể dùng tiền mua cấp bậc, đúng là như bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, trông cũng trông không được. Cho nên, mặc dù chỉ là một lọ An thần dược nhỏ nhoi, thế nhưng dưới cái miệng không ngừng xúi giục của người chủ trì, giá bán liền lên đến mười vạn lượng.
Khách quý trong cuộc đấu giá là Tô Tất không khỏi líu lưỡi, «Thứ này mà cũng bán được mười vạn lượng? Ta không nghe nhầm chứ?» Vậy mà cũng có một đám mặt đỏ tai hồng tranh nhau mua.
An Á từ nhỏ đi theo người cha là một dược linh sư kiêu ngạo, nên đối với địa vị của dược linh sư cũng hiểu rõ hơn Tô Tất, nàng cảm thấy cái giá như vậy không hề đáng ngạc nhiên.
«Mười vạn không đắt đâu. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à, bào chế thuốc đơn giản như một cộng một bằng hai? Đối với dược linh sư sơ cấp mà nói, muốn bào chế thành công một lọ An thần dược, tuyệt đối cần thời gian bảy ngày bảy đêm.»

Cần lâu như vậy sao? Nàng vừa vung tay liền bào chế được a….Thế nhưng những lời này nàng cũng không nói ra, bởi vì một khi nói ra rồi, sẽ lập tức bị An Á phỉ nhổ.
Lúc tên phú thương múp míp nâng lọ An thần dược như bảo bối xuống đài, vòng đấu giá thứ ba đã bắt đầu.
Lần này, chính là Khủng bố dược.
«Lọ An thần dược vừa rồi chỉ là dược tề sơ cấp, mà lọ hiện tại, mọi người đoán được không? Chính là dược tề trung cấp Khủng bố dược! Đấy là độc dược trí mạng trong truyền thuyết, không màu không vị, lúc đầu người trúng độc không thể phát hiện, đợi đến mười ngày sau mới biểu hiện rõ ràng.»
Người chủ trì lại giở trò xúi giục nhân tâm, «Ngươi có hận một người, hận không thể khiến người đó phải chết hay không? Không, lọ Khủng bố dược này mặc dù có thể khiến người ta chết, nhưng đặc điểm lớn nhất của nó chính là sống không bằng chết, từ cơ thể đến tinh thần, đều chậm rãi mà chết đi…..Nếu ngươi hận một người, hận đến nhất định phải tra tấn hắn đến sống không bằng chết, vậy thì tốt rồi, lọ Khủng bố dược này sẽ là lựa chọn tốt nhất cho ngươi. Giá khởi điểm là mười vạn lượng, bắt đầu ra giá.»
Người chủ trì vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói phẫn nộ từ chiếc bàn cách vách truyền đến: «Mười lăm vạn!»
Tô Tất và An Á liếc nhau, khóe miệng nhếch lên. Người ngồi ở bàn cách vách là ai, ai cũng biết. Tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn nhắm vào ai, ai cũng biết.
Lục hoàng tử ôm trán, hít một hơi, «Nhị tẩu, tẩu bảo trọng.»
Vệ Lăng Phong quay đầu liếc Tô Tất. Việc Tô Tất chỉnh Phong Cẩn, hắn sau đó cũng được nghe Tiểu lục kể lại, hôm ấy ra khỏi thư phòng, đáy mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng sự sắc bén lạnh lùng, ai cũng không dám đến gần hắn trong vòng mười trượng. Có người mắt không tròng tiêu sái mà đến gần hắn, liền bị hắn một chưởng đánh bay, đến giờ vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Nếu việc này vẫn không thể thể hiện rõ sự phẫn nộ của hắn, vậy bên trong đình viện Ninh vương phủ, chiếc bàn đá bị một chưởng đánh tan thành tro bụi, có thể chứng minh rồi chứ? Thế nhưng dưới cơn thịnh nộ như vậy, nhưng hắn vẫn không hung dữ với Tô Tất, chỉ tránh mặt nàng, bởi vì hắn không muốn lúc nổi giận lỡ tay làm nàng bị thương. Chờ đến khi hắn đi ra từ mật thất, trên mặt đã khôi phục lại sự xinh đẹp tà mị lúc trước, chỉ là đôi mắt lúc nhìn Tô Tất càng thêm thâm trầm.
Từ sau tiếng hô mười lăm vạn của Phong Cần, vẫn luôn có người liên tục nâng giá, thế nhưng tăng cũng không nhiều.
«Ba mươi vạn!» Đột nhiên, một giọng nữ ở bàn đối diện thanh thúy vang lên.
Nghe thấy giọng nói đó, Tô Tất nao nao, ánh mắt nhìn Vệ Lăng Phong, dò hỏi, «Giọng nói này, hình như hơi quen.»
Vệ Lăng Phong liếc nàng, mày kiếm tuấn lãng nhếch lên, đường nét quý tộc trên cằm kiêu ngạo lạnh lùng, chậm rãi nói ba chữ: «Thí Vân Cung.»

Tô Tất lười biếng nở nụ cười: «Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Mộ Dung Hinh, nàng làm thế nào mà còn mặt mũi chạy ra ngoài vậy?»
«Nhị tẩu, nếu nhớ không lầm, vị này cũng là kẻ thù của tẩu dúng không?» Lục hoàng tử quả thật không biết nói gì hơn. Nhị tẩu lấy Khủng bố dược ra đem đi bán, những người này lại muốn mua để hại nàng, nàng đến tột cùng là đắc tội bao nhiêu người a….
«Kẻ thù sao? Hẳn là vậy, nàng hẳn là rất hận ta.» Lúc trước mua Thí Vân Cung, vị cô nương này bạc nhiều xài không hết. Tô Tất mỉm cười, «Nếu đã như vậy, để nàng hận ta thêm một chút, chắc cũng không sao nhỉ?»
Ninh vương nhìn nàng, bạc môi khẽ nhếch lên, mang theo chút cưng chiều, «Nàng vui là được rồi.»
«Nhị tẩu, tẩu rất xấu xa.» Lục hoàng tử vẻ mặt hưng phấn, lời nói cùng vẻ mặt hoàn toàn trái ngược nhau.
«Tô Tất, không thể nương tay.» An Á chuẩn bị tốt để xem kịch vui, hứng trí bừng bừng.
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên nụ cười mỉa mai, thuận miệng hô lên, «Năm mươi vạn!»
Lời nàng của nàng vừa hô lên, phía dưới lập tức yên tĩnh, Phong Cần cùng Mộ Dung Hinh nghe được giọng Tô Tất, hai người đều kinh ngạc, không những không khẩn trương, ngược lại càng hứng trí.
«Sáu mươi vạn!» Phong Cẩn hô to.
«Bảy mươi vạn!» Mộ Dung Hinh tiếp lời.
Tô Tất chậm rãi phun ra một câu: «Tám mươi vạn.»
«Một trăm vạn!» Phong Cẩn vỗ bàn.
«Một trăm hai mươi vạn!» Mộ Dung Hinh so với hắn còn ngang tàng hơn, cả người đều đứng lên.
«Một trăm ba mươi vạn.» Tô Tất vẫn chậm rãi mà thêm mười vạn, nàng tao nhã bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, lấy bộ dáng mèo đùa giỡn chuột mà chơi với bọn họ.
Phong Cẩn nghĩ: Tô Tất đã biết mình mua lọ Khủng bố dược này để làm gì rồi mà vẫn còn tăng giá, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng nàng muốn lấy bình dược tề này để đối phó với mình! Chẳng lẽ tính mạng của mình còn không đáng giá hơn một trăm vạn sao?
Phong Cẩn hai mắt đỏ thẫm, lạnh lùng hô lên: «Một trăm năm mươi vạn!»
Một lời này của Phong Cẩn khiến bầu không khí sôi nổi lập tức lên đến cao trào! Người bên dưới nhịn không được mà thì thầm nghị luận sôi nổi.

«Mẹ nó! Có phải bệnh không a, không phải chỉ là một lọ độc dược thôi sao? Cho dù độc dược thần kỳ thì nó vẫn là độc dược a, vậy mà có thể nâng lên đến một trăm năm mươi vạn lượng!»
«Đúng vậy, cho dù có hận đến mức nào đi nữa, không dùng Khủng bố dược thì không được sao?»
«Ai mà biết, có lẽ là bạc nhiều quá tiêu không hết.»
Người chủ trì thừa dịp bầu không khí đang náo nhiệt, kích động cầm búa gõ: «Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, một trăm năm mươi vạn lần thứ hai…..»
Thế nhưng, kết quả là bị một giọng nói bất thình lình vang lên cắt ngang.
Bởi vì, lúc này, một tiểu lão đầu thấp gầy đứng lên, giơ cao một tập ngân phiếu, hít sâu một hơi hô to: «Hai trăm vạn!»
«Xôn xao –»
Đúng là tiền nhiều người ngốc, vậy mà thật sự có người ra giá hai trăm vạn lượng!
Trên trán người chủ trì cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì hưng phấn cùng kích động. Cuộc đấu giá Lam Nguyệt bao nhiêu năm rồi chưa bán được giá cao như vậy? Đây mới chỉ là dược tề trung cấp mà đã có giá hai trăm vạn, dược tề cao cấp sau đây, sẽ có giá trên trời thế nào a? Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến hắn hưng phấn không thôi.
«Hai trăm vạn, còn ai ra ra giá cao hơn hai trăm vạn không? Hai trăm vạn lần đầu tiên……Hai trăm vạn lần thứ hai……Hai trăm vạn lần thứ ba! Được, Khủng bố dược hiện tại thuộc về lão tiên sinh này.»
Đối với con ngựa đen đột nhiên nhảy ra này, Phong Cẩn, Mộ Dung Hinh, còn có Tô Tất đều không kịp sở liệu. Dựa theo tính toán của Tô Tất, nàng muốn Mộ Dung Hinh mua bình này, bởi Tô Tất muốn nhìn thấy Mộ Dung Hinh sau khi vung bạc mua Khủng bố dược, rồi lại mở to mắt mà nhìn Mộng diệp dược có thể khôi phục linh lực của nàng thoát khỏi tay. Loại thống khổ này có thể dùng bốn từ để hình dung, hối hận không kịp.
Mộ Dung Hinh lúc trước bị Vệ Lăng Phong phá vỡ khí hải, linh lực biến mất hoàn toàn, nàng muốn khôi phục lại linh lực như ngày trước, Mộng diệp dược chính là lựa chọn tốt nhất, nàng không thể không động tâm.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, vòng tiếp theo nàng có thể đem giá của Mộng diệp dược tăng lên đến mức khiến Mộ Dung Hinh ói máu.
Ninh vương nâng tay, gọi Vệ Nghiêm lại, nhàn nhạt phân phó: «Ngươi phái người đi theo lão nhân kia, nhất định phải tìm ra người đứng sau hắn.» Trực giác của hắn mách bảo lão nhân kia có chút không bình thường.
«Vâng!» Vệ Nghiêm gật đầu, xoay người đi.
Ngón tay Tô Tất gõ gõ lên mặt bàn, cười đến thần bí, «Các ngươi đoán xem, người đứng sau lão nhân kia là ai?»


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận